“Casi, lần này cũng không thể trách ngươi được! Nói ngươi đi hạ độc chủ nhân tương lai của Nguyễn gia, thì ta có thể nói đây là nhiệm vụ bất khả thi. Thôi! Đi đi!” người đàn ông đó phất tay thở dài nói với cô gái tên Casi.
Thuộc hạ giỏi nhất của hắn đã mất mạng dưới tay của cô ta. Là hắn quá tự tin vào bản thân hay quá coi thường bản lĩnh của cô gái đó? Lần này, hắn cử Casi đi, thuộc hạ rành về mấy thứ độc dược hơn cả hắn, đủ khả năng so tài với cô gái đó rồi. Thế mà còn thất bại dưới tay cô ta, sau này con đường thống lĩnh giới hắc đạo của hắn e rằng còn rất nhiều chông gai.
Casi trên mặt vẫn giữ nét bình thản, thế nhưng trong thâm tâm sự ghen tị cùng phẫn nộ đã dâng trào sắp bùng nổ. Cô ta, là người mà cô hận nhất cuộc đời này! Tại sao cô ta sinh ra lại có đôi mắt tím đó? Tại sao ngay từ khi sinh ra cô ta đã được xác định là người thừa kế của Nguyễn gia? Cô đã cố gắng lắm, cố gắng đạt được ngưỡng cửa của sự thành công ấy. Thế mà cuối cùng vẫn phải chịu thua trước một người chị kém cô tới tận bốn tuổi! Người chị ấy cướp hết ánh hào quang của cô, cướp toàn bộ những gì cô có. Để rồi cuối cùng, cô vẫn chỉ là kẻ thay thế! Không bao giờ được trọng dụng.
Cúi đầu cung kính, Casi nhanh chóng khuất dạng.
Casi cứ ngỡ rằng lần đó cô liên thủ với Trần gia thì có thể lật đổ Di Hân. Thế nhưng nào ngờ bây giờ cô phải chịu quỳ dưới gối của một người đàn ông để tồn tại? Cô phải dùng thân phận khác mà bảo toàn tính mạng? Không được quang minh chính đại sử dụng địa vị nhị tiểu thư của Nguyễn gia mà công khai đối đầu với người chị mà cô rất ghét? Cuộc đời này của cô, tất cả đau khổ đều là một tay cô ta ban cho. Tại sao cuộc đời này lại tàn nhẫn với cô như thế? Cô chỉ muốn có thể đứng trên đỉnh cao của vinh quang được mọi người trọng vọng mà thôi!
Cô vốn là Nguyễn Ngọc Di Phương, một bảo bối được Nguyễn gia rất rất cưng chiều, nhưng đấy là chuyện của mười mấy năm về trước trước khi Di Hân ra đời và cướp hết ánh sáng của cô ta. Cái gì cũng thế, cô vốn được ông nội cưng chiều, vốn được bà nội yêu thương, vốn được mọi người kỳ vọng. Di Phương – nhị tiểu thư của Nguyễn gia, sở hữu gương mặt tinh xảo, ngoại hình có phần giống Di Hân, chỉ tiếc là cô lại không có đôi mắt màu tím của người thừa kế được định sẵn.
Bây giờ cô với thân phận mới là Cassansi, được lão đại nhặt về trong trận hỗn loạn năm đó. Nhớ lại lúc ấy, có lẽ đó là cái ngày kinh hoàng nhất của cuộc đời cô. Máu me dính đầy thân thể nhỏ bé, đôi mắt màu đen lạnh lùng của cô dường như mù hẳn, không còn chút ánh sáng. Cô lúc ấy đã rất tuyệt vọng, không còn hi vọng sống sót nữa! Nếu lão đại không cứu vớt cô và thay cho cô đôi mắt, cho cô cơ hội để tỏa sáng lần nữa thì có lẽ giờ này cô đã ngồi uống trà với tử thần rồi!
Đôi mắt màu tro tàn lạnh nhạt thoáng vụt qua một chút cảm xúc tủi hờn. Casi bất giác thở dài, có lẽ đến cuối cùng cô ta vẫn chẳng là gì so với Di Hân, kể cả cô ta có chứng minh thế nào đi chăng nữa, cũng không thể so sánh được với Di Hân!
Thực ra Casi không biết, cô ta vốn nằm trong tầm kiểm soát của Di Hân. Đã từ lâu, Di Hân đã biết thân phận hiện tại của cô ta. Đến cả người đàn ông giật dây đằng sau điều khiển cô ta cũng không hề hay biết đến chuyện này?
Bởi vậy từng có câu: “Mình không làm được không có nghĩa người khác không làm được!”
***
Di Hân chìm vào trong cơn hôn mê, cơ thể của cô đã được tiêm thuốc giải độc. Cứ hai tiếng cô được tiêm một lần để chất độc được thải hết ra ngoài. Độc tố thần kinh số bảy, cứ đợi cô tỉnh lại xem?
Cơ thể mặc bộ đồ ngủ màu đen tuyền, càng tăng thêm vẻ kiêu ngạo bất cần nơi cô. Mái tóc màu nâu dịu nhẹ lòa xòa trên gương mặt hoa lệ nhợt nhạt, làn mi cong vút nhắm nghiền. Vì cơ thể vẫn còn lưu lại độc nên đôi môi anh đào có chút tím tái. Từng ngón tay thon dài mọi ngày được băng bó chi chít, ai bảo cô dùng tay trực tiếp phá tan nát chứ? Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bàn tay của cô mà cả cơ thế chỗ nào cũng có vết thương! Một con người với khí chất cao ngạo trời sinh như thế, dao chém không chết, đạn bắn không tử như Di Hân mà cũng phải chịu thua trước độc tố, chuyên môn mà cô rành nhất. Đúng là không có ai hoàn hảo cả!
Di Hân nằm yên vị trên chiếc giường rộng lớn. Xin lỗi cô, tạm thời không thể để cô ngủ trong phòng của mình được! Vì sự việc vừa rồi đã khiến hai căn phòng nối liền nhau đó trở nên tan hoang rồi!
“Chú Dương, tại sao phòng của Hân lại có độc? Sáng nay là ai đã đưa bình hoa đó vào?” Chấn Phong phẫn nộ hỏi Kỳ Dương, đại bản doanh Nguyễn gia còn không an toàn?
“Mỗi ngày suốt bảy năm qua, người trong Nguyễn gia cứ đặc biệt luân phiên nhau mỗi ngày đưa vào một bình. Sáng nay đến lượt… Di Dung!” Kỳ Dương vuốt vuốt cái cằm dài suy nghĩ, sau đó liền thốt lên một cách bất ngờ.
“Di Dung?” Chấn Phong còn mở to rõ hai mắt, cậu còn sửng sốt hơn Kỳ Dương rất nhiều.
Di Dung sao? Điều này là hoàn toàn không thể! Ai cũng biết tình cảm giữa Di Hân và Di Dung rất tốt, không có lí nào mà Di Dung có thể làm ra chuyện đó. Thế nhưng hôm nay lại là Di Dung vào phòng của Di Hân, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
***
Nhếch bờ môi mỏng một cách tàn nhẫn, Di Dung sao? Các người đang đi sai hướng rồi đấy!
Casi tay cầm máy nghe lén, vẻ mặt lạnh lùng có chút cười cợt. Cô không ngờ khả năng suy nghĩ của Kỳ Dương và Chấn Phong lại kém như vậy. Tại sao không phải là Di Dung? Nên nhớ dù có thân thiết cỡ nào thì Di Dung và Di Hân cũng đã xa cách bảy năm rồi! Thứ tình cảm máu mủ ruột thịt ấy theo thời gian cũng phai dần mà thôi.
“Mau đi… kêu… Di Dung lên..” tiếng nói phát ra từ cái máy siêu nhỏ trên tay Casi bỗng rè rè rồi mất tín hiệu. Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Không thể nào! Điều này là không thể nào. Bộ máy nghe lén này là do cô đặc chế ra, ngoài cô không một ai có thể cầm vào nó, cô cũng như Di Hân, rất yêu thích độc dược. Một lớp của máy nghe lén được cô bôi một lớp độc nhỏ, nếu ai cầm vào liền rơi vào trạng thái chết lâm sàng, chỉ có cô mới là người có thể cầm được cái máy ấy. Không lẽ, có người còn tài giỏi hơn cô?
***
Di Hân một thân áo ngủ màu đen, đôi đồng tử tím giận dữ nhìn hai người đàn ông chết dẫm trước mặt mình. Mẹ kiếp! Máy nghe lén kề ngay bên mà không biết. Thế mà còn đứng đầu hắc đạo sao? Lũ đần độn này!
Không khí xung quanh lập tức ngưng đọng vì nộ khí không kiềm chế phát ra từ người của Di Hân, bất giác dọa Kỳ Dương và Chấn Phong không khỏi lạnh sống lưng. Hai người đàn ông quay qua cô, thấy Di Hân đứng yên đó, tay phải dường như đang cầm một thứ gì đó, vẫn giữ nguyên hiện trạng cái tay bên phải đeo miếng vải y tế màu trắng, còn thấm ít máu đỏ ra ngoài. Cô đưa tay lên trên với lấy một vật gì ở trong bức tường bên cạnh. Đôi mắt tím lạnh lẽo đến dọa người, đôi môi tái nhợt không có sức sống, làn do trắng sứ xanh xao, cả mái tóc xõa và bộ đồ ngủ màu đen của cô nữa, chẳng khác gì một quái vật chầu chực muốn nhảy vào cắn xe hai người đàn ông.
Di Hân tức giận vùng tay về phía trước, ném cái vật nhỏ bé tẹo bằng con kiến, tưởng như một hát cát về phía Chấn Phong. Chấn Phong hoàn hồn, vội vàng lao về phía trước bắt lấy cái vật mà cậu chả nhìn thấy, cứ đưa tay lên quơ bừa, trúng thì trúng còn trượt thì chết!
Hả? Cái gì thế này? Độc sao?
Chấn Phong nghệt mặt ra, cái vật nhỏ này là gì thế?
“Bộp”
Kỳ Dương đập vào đầu Chấn Phong một cái thật kêu, thằng nhãi này đến cái này còn không biết thì rốt cuộc bảy năm qua cậu ta đi theo Di Hân để làm gì?
“Là máy nghe lén!” Kỳ Dương chưa kịp mở miệng đã bị giọng nói thâm trầm đến đáng sợ của Di Hân chặn ngang.
Cả người cô đều nhức mỏi đau đớn, đầu cô thì đau đến mức nổ tung. Thế mà lũ đàn ông này còn thản nhiên đứng đây sao? Cô thực sự không hiểu tại sao ngày ấy cô lại tha Chấn Phong về chứ?
“Chị Hân, chị tỉnh rồi à?” Di Dung từ đâu xuất hiện với bộ váy màu trắng tinh khiết, trên tay cô còn cầm một đĩa hoa quả và một ly nước cam. Gương mặt xinh đẹp tươi cười với Di Hân.
“Ừ, chị tỉnh rồi. Tiểu Dung, vào đây chị có chuyện muốn nói với em!” Di Hân lập tức mỉm cười quay qua dồn sự chú ý đến Di Dung, hoàn toàn coi Kỳ Dương và Chấn Phong là không khí.
“Cạch”
Di Hân cùng Di Dung biến mất đằng sau cánh cửa. Cho tới khi tiếng đóng cửa vang lên, Chấn Phong mới nói:
“Cháu biết Di Dung không làm chuyện này. Chú cho cháu xem camera ngoài phòng của Di Hân.”
“Ta cũng biết rằng Tiểu Dung không phải người như thế, nhưng từ sáng tới giờ chỉ có Tiểu Dung vào đó, vậy còn ai vào sao?” Kỳ Dương lại chìm vào trầm tư, hắn xoa xoa đầu như đang suy nghĩ.
“Dương chủ. Anh phải xem cái này!” một người thuộc hạ của Kỳ Dương đột ngột xuất hiện, rõ ràng có phát hiện gì rất lớn. Mặt anh ta nổi lên rất rõ ràng hai chữ “chuyện lớn”.
Cái hành lang dài sâu hun hút vỗng chốc trở nên lạnh lẽo vài phần. Không ai ngờ tới, có một đôi mắt màu hổ phách linh hoạt chuyện động đang ẩn nấp sau bóng tối, có phải chăng chuyện lần này là do người có đôi mắt màu hổ phách gây ấn tượng này?