“Ừm.” Hàng lông mi của anh có chút mơ hồ nhìn cô, ánh mắt mê mang xuất thần: “Tớ còn tưởng là cậu không đến.”
“Thằng bé vẫn đang ở đây mà.” Cô mỉm cười ngạc nhiên.
Từ Án Viễn nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Nếu em ấy không ở đây nữa, thì cậu có đến tìm tớ không?”
“Hôm nay cậu sao thế?” Chung Ức nhẹ giọng hỏi, đôi mắt anh hơi rũ xuống trông có vẻ mất mát, tự hỏi tự trả lời: “Chắc là không đến nữa nhỉ?”
Chung Ức im lặng nhìn anh chằm chằm, Từ Án Viễn khẽ mỉm cười che đậy cảm xúc dao động của mình, rồi nói với cô: “Đi thôi, vào phòng nghỉ của tớ uống chút nước.”. Ngôn Tình Nữ Phụ
Hai người đi trên hành lang thoáng đãng không một bóng người, Chung Ức đi sau anh nửa bước, lặng lẽ nhìn góc nghiêng gương mặt anh, dáng vẻ trầm mặc ít nói có chút lạnh lùng khiến anh trông già dặn thêm vài phần.
“Tớ…” Hai người cùng đồng thanh nói, sau đó, Chung Ức lên tiếng trước: “Cậu nói trước đi.”
Từ Án Viễn lặng yên một lát: “Kênh đặt lịch dạy riêng của tớ đã đóng, hơn nữa tớ cũng với họ rằng mình đã có bạn gái, nên chắc chắn nhanh thôi là không có người đến đây nữa.”
“Cậu có bạn gái rồi?” Cô nhẹ giọng nhắc lại câu này, rồi trầm tư hỏi: “Ai thế?”
“Không nói như vậy thì sao xua tan được ý định của bọn họ?” Anh quay đầu nhìn cô: “Tớ không có, cậu còn không biết hay sao?”
“Vừa rồi cậu định nói gì thế?” Từ Án Viễn hỏi cô.
Chung Ức dừng lại trước cánh cửa, nói thẳng: “Tớ vẫn sẽ đến.”
“Vì có cậu ở đây, nên tớ vẫn sẽ đến.” Trong lúc anh còn đang ngẩn ngơ, thì cô khẽ cử động cổ tay, cánh cửa được đẩy vào bên trong, Chu Phàm Tần vui mừng chào đón: “Anh, chị dâu, cuối cùng thì hai người cũng tới đón em rồi.”
…..
“Gọi bậy gọi bạ cái gì thế hả?” Chung Ức gõ ngón tay lên trán cậu ấy, rồi liếc nhanh về phía bài tập của cậu, đồng thời gật đầu nhận xét: “Làm không tệ, thu dọn đi, chúng ta về nhà thôi.”
Từ Án Viễn yên lặng đi về phía bình nước, cúi người rót đầy một cốc, đưa cho Chung Ức.
“Cảm ơn.” Cô quay đầu lại nhìn anh, phát hiện ra đôi mắt kia vẫn rất tĩnh lặng, không còn tràn đầy cảm xúc mãnh liệt như trước: “Tuần sau em ấy bắt đầu khai giảng rồi, nên đến cuối tuần mới có tiết dạy kèm, phải không?”
“Ừm, nếu có gì thay đổi, tớ sẽ báo với cậu.” Khi Từ Án Viễn đi ra từ dãy tủ dài, trên tay anh cầm theo một chiếc túi giấy nhỏ màu trắng, dưới ánh nhìn xác nhận của Chung Ức, anh đã đưa món đồ muốn tặng cho cô đến.
Chu Phàm Tần đi vòng quanh hai người: “Của em đâu, còn của em đâu?”
Từ Án Viễn đưa lòng bàn tay ấn lên trán cậu, rũ mi nói: “Em đã được tặng từ sớm rồi còn gì.”
“Nhưng của em đâu có được gói?” Chu Phàm Tần tò mò gãi gãi cánh tay Chung Ức: “Cô Tiểu Ức, mau bóc ra đi, xem anh Viễn tặng gì cho cô?”
Từ Án Viễn vòng tay ôm lấy vai cậu nhóc đang cởi trần, đẩy cậu ấy vào trong thay quần áo. Chung Ức móc móc ngón tay trên vạt áo phông của Từ Án Viễn, khi anh quay đầu lại, khóe môi cô cong lên: “Vài ngày nữa mẹ tớ đến, tới lúc đó gọi cả dì cùng ăn cơm nhé.”
…..
Lần cuối cùng bốn người họ gặp gỡ là do hai mẹ là bạn cũ của nhau và đã có cuộc hội ngộ đầy bất ngờ.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Chung Ức thi đậu Thạc sĩ tại một trường Đại học ở Hải Thành, rồi tận dụng cơ hội ở lại đó làm việc. Hải Thành cách nhà không xa, đi tàu cao tốc không quá ba tiếng, nên mẹ của Chung Ức là Tần Phương mỗi tháng đều sẽ đến đó một lần và ở lại một tuần. Cả hai mẹ con đều không ép người kia ở cạnh mình, một người coi sự nghiệp làm trọng, còn người kia thì sinh sống tại quê nhà.
Kể từ khi ba Chung Ức không may qua đời khi nhảy xuống sông cứu người vào năm cô tám tuổi, thì tình cảm giữa hai mẹ con đã không còn bị ràng buộc bởi thời gian và địa lý nữa. Bất luận bản thân đang ở đâu, thì đều là “Trong con có mẹ, trong mẹ có con”, phụ thuộc vào nhau vô cùng chặt chẽ.
Vì vậy, khi biết chú Dương, người đã ở bên cạnh mẹ mình nhiều năm qua muốn cầu hôn bà ấy, thì trong lòng Chung Ức chỉ cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên cô biết, mẹ vì mình nên tạm thời sẽ không cân nhắc đến chuyện tái hôn, ít nhất thì phải thấy cô có đôi có cặp thì bà ấy mới nghĩ đến mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.
Nhưng giữa biển người mênh mông, hạnh phúc đâu thể nói đến là đến, Chung ức đợi chờ duyên phận, mà mẹ cô cũng chẳng vội vàng, người đau khổ nhất chính là chú Dương, câu mà chú ấy than thở nhiều nhất chính là: “Chú chẳng có cách nào “đối phó” được với mẹ con.”
Và rồi, ngày đó đã đến, một ngày định mệnh.
Theo những gì Chung Ức có thể nhớ, thì ngày hôm đó nhiệt độ cao đến kỳ lạ, buổi sáng trời vẫn âm u và se lạnh, nhưng đến trưa thì đột ngột nắng gắt, khiến đường phố xuất hiện hai dòng thời trang của hai mùa, đó là áo khoác lông vũ và quần áo ngắn tay. Cô vừa mới kết thúc tiết dạy gia sư của mình, bèn lập tức bắt xe đến nơi hẹn với Tần Phương, đến gặp người bạn mà theo bà ấy nói là người bạn cũ tình cờ gặp lại cách đây không lâu.
“Rốt cuộc là ai thế ạ, con biết dì ấy thật sao?” Chung Ức không chỉ một lần lặp lại câu hỏi này, nhưng Tần Phương vẫn quyết giữ bí mật: “Con có quen, để xem con có còn nhớ hay không, đến nơi sẽ biết ngay thôi.”
Cô hơi híp mắt lại, nói với giọng dò hỏi: “Không phải là mẹ đang đưa con đi xem mắt đấy chứ? Nên mới cố ý nói là đi gặp bạn cũ?”
Tần Phương bật cười vì sự cẩn thận của con gái, rồi ôm lấy cô vẫn như năm nào: “Mẹ vẫn muốn có con bên cạnh thêm vài năm nữa, nếu tìm thì cũng tìm người tử tế, đi xem mắt bừa bãi đâu có được.”
“Cũng đúng.” Chung Ức tựa đầu vào vai mẹ, thở dài: “Con sợ là chú Dương không đợi thêm được nữa.”
Có lẽ bầu không khí giữa hai mẹ con quá thoải mái và dễ chịu, nên khi bước vào nhà hàng, Chung Ức gần như đã quên mất mục đích của buổi gặp ngày hôm nay, chỉ nghĩ đây là buổi hẹn ăn trưa của riêng hai mẹ con.
Bất luận ở bên ngoài có trưởng thành và độc lập đến đâu, nhưng khi ở bên mẹ thì con cái luôn bất giác trở thành một đứa trẻ. Cái gì cũng để mẹ hỏi, mẹ dẫn đường, đến cả nhìn thấy trên bàn người khác có kem cũng vô thức hỏi: “Mẹ, lát nữa con muốn ăn kem có được không?”
“Con cứ gọi đi.” Tần Phương đưa mắt tìm kiếm trong căn phòng, giọng nói vang lên từ phía trước: “Gọi cả cho mẹ con một phần.”
“Ồ, đây rồi!”
Một câu nói đột ngột xuất hiện trong không gian ồn ào và phản ứng đầu tiên trong đầu cô đó là: Tìm thấy người rồi. Tần Phương nhiệt tình đáp lại rồi nhanh chóng vòng qua một góc bàn để đi tới. Chung Ức nghiêng người nhường đường cho nhân viên phục vụ, vừa nhân tiên cởi chiếc áo len khoác ngoài, bên trong chỉ còn lại chiếc áo cộc tay, sau đó chậm rãi bước vào dưới luồng ánh sáng lờ mờ.
“Hải Thành nóng thật đó, bên chỗ bọn tôi vẫn đang mặc áo bông kìa.”
“Ở đây là vậy, buổi sáng mùa Xuân, đến trưa là mùa Hạ, thật kỳ lạ.”
Tần Phương mỉm cười quay đầu lại: “Nhìn xem, có còn nhớ không này?”
Trước mặt Chung Ức là một người phụ nữ trung niên với chiều cao cân đối, vừa vặn, đôi mắt hơi nhướng lên, chiếc mũi cao đẹp thẳng tắp, đôi gò má nổi bật khi mỉm cười, mang theo chút vẻ đẹp hoang dã trong sự chân thành. Trong ký ức của Chung Ức, thì chỉ có một người có thể mang đến cảm giác này, cô như thể được truyền cảm hứng bởi một sức mạnh nào đó, bèn quay sang nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi cạnh tường.
Là một người đàn ông, chứ không phải cậu bé, thoáng cái mười năm đã trôi qua, bọn họ quen nhau từ hồi năm, sáu tuổi, năm mười ba tuổi thì xa cách, đến lúc này đã là hai mươi bảy tuổi. Vô số người cùng vật đã biến mất trong dòng sông của thời gian, nhưng Chung Ức vẫn nhớ cầu vồng bên đài phun nước đó, cậu bé đứng ngược gió, còn cả sợi chỉ màu xanh tuột ra từ ống tay áo đồng phục của cậu nữa.
“Còn nhớ dì không?” Người phụ nữ nhướng mày nhìn cô.
“Dì Lưu Tiếu.”
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ càng thêm sâu, Tần Phương vẫy tay, đúng như dự đoán mà cảm thán: “Chắc chắn vẫn nhớ, trước đây thường xuyên sang nhà chơi, hai đứa nhỏ cũng học hành rồi lớn lên cùng nhau mà. À phải rồi, hai con thì sao, có còn nhớ nhau không?”
Chung Ức bừng tỉnh lại khỏi ký ức, cô nhìn bóng người đang thầm theo dõi mình nãy giờ, cảm giác như vừa mới tỉnh lại sau giấc mộng dài vậy. Vốn tưởng rằng anh đã quên mình từ lâu, cô ổn định lại tinh thần rồi nhìn anh, nói: “Tớ là…”
“Chung Ức.”
Từ lúc xuất hiện trong tầm mắt, thì tại đôi mắt đen láy kia chỉ có mình cô. Từ Án Viễn chậm rãi siết chặt bàn tay đang cầm ly, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Cậu là Chung Ức.”
……
Sau đó, bọn họ ngồi thành từng cặp, Chung Ức và Từ Án Viễn ngồi cùng nhau ở bên ngoài, còn hai mẹ thì trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn chẳng để ý đến họ.
Cô vươn tay với lấy chiếc bình thủy tinh bên cạnh, bỗng chạm vào đầu ngón tay anh bèn ngước mắt lên nhìn, Từ Án Viễn cầm lên rót vào cốc cho cô, Chung Ức nhỏ giọng nói cảm ơn khiến hai mẹ đều đồng loạt nhìn sang.
“Tiểu Ức càng lớn càng xinh đẹp quá!” Liễu Tiếu chống má, hỏi: “Con đã có bạn trai chưa?”
“Vẫn một mình.” Tần Phương gắp đồ ăn đưa lên miệng: “Bao nhiêu năm nay rồi.”
“Vậy là trước đó có người yêu sau đó chia tay phải không?”
Ly nước trước mặt đầy tràn, Chung Ức vội rút khăn giấy đưa qua, Từ Án Viễn đặt bình xuống, mím môi nói cảm ơn, sau đó các mẹ lại đưa mắt nhìn nhau.
“Chưa từng hẹn hò với ai ạ.” Chung Ức đáp.
“Xem ra là chưa gặp được người mình thích nhỉ?” Lưu Tiếu ý tứ sâu xa, mỉm cười: “Con thích kiểu người thế nào? Để dì xem có thể giới thiệu ai đó cho con không.”
“Tiểu Viễn thì sao, đã có ai chưa?” Tần Phương tò mò hỏi.
“Thằng bé ấy hả?” Lưu Tiếu liếc nhìn một cái, ánh mắt này chỉ một mình Từ Án Viễn mới có thể hiểu: “Khó nói lắm.”
Chung Ức lấy thêm một tờ khăn giấy khác, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Từ Án Viễn, khi bắt gặp ánh mắt anh, cô thấp giọng nói: “Trên đó cũng có nước.”
Sau khi có tí men rượu, cảm xúc của Lưu Tiếu không khỏi bay bổng: “Bà cũng đừng trách tôi không liên lạc với bà, sau này tôi và ba thằng bé cãi cọ ly hôn, tôi đưa con về quê. Vốn dĩ muốn bán căn nhà có được đó đi, nhưng lại không nỡ, tại sao người phải rời đi lại là tôi chứ, đến khi đầu óc bốc đồng lại quay về, khiến thằng bé cũng phải chịu khổ theo tôi, chạy chỗ này, chạy chỗ kia, việc bơi lội cũng vì thế mà bị ảnh hưởng.”
“Con cái tự có phúc phận riêng của chúng mà.” Tần Phương cũng hiểu rõ, những năm tháng ấy chẳng dễ dàng gì: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ thì uống trà, đi dạo, luyện tập thể thao và thu tiền thuê nhà…”
“Được sống cuộc sống “đi thu tiền thuê nhà” thì bà đúng là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi!” Hai người cứ thế nhìn nhau rồi tiếp tục cụng ly.
Hóa ra anh không còn bơi bữa.
Chung Ức mơ hồ nghĩ, sau khi hai người cắt đứt liên lạc, cô thậm chí đã lén mở trình duyệt để tìm kiếm tên Từ Án Viễn trong giờ học tin học ở trường. Nhưng những tin tức liên quan đến bơi lội đều là những tin từ trước đó, huy chương vàng giải Thành phố, nhật ký giải Tỉnh… Thông tin mới của anh không được cập nhật.
Vốn tưởng rằng có thể dùng cách mà mọi người dân trên cả nước đều dùng để theo dõi anh, nhưng cuối cùng anh lại lặng lẽ biến mất.
“Kem Dung nham núi lửa [1] của mọi người đây ạ, mời dùng tự nhiên.”
Câu nói của nhân viên phục vụ khiến ba người đều ngẩng đầu lên, trong khi Lưu Tiếu còn đang đối chiếu lại thực đơn thì Từ Án Viễn đã nhẹ nhàng đẩy ly kem đến trước mặt Chung Ức: “Cái mà bàn bên cạnh gọi chính là cái này.”
Chung Ức nhất thời sửng sốt, Tần Phương thì biết rõ, nên mỉm cười giải thích với Lưu Tiếu: “Chắc chắn là do con bé nhìn chằm chằm vào món kem của bàn người ta, nên Tiểu Viễn phát hiện, bây giờ vẫn giống hệt như hồi còn bé, hễ thích cái gì là cứ nhìn chằm chằm vào cái đó.”
Một tình tiết nhỏ đã mở ra chiếc hộp trò chuyện của các mẹ và họ lại bắt đầu quay lại câu chuyện về ngày xưa cũ. Chung Ức liếc nhìn anh vài lần, sau đó khẽ lên tiếng: “Cậu chỉ gọi một suất thôi sao?”
“Vẫn muốn ăn nữa à?” Anh hỏi.
“Không phải.” Cô ăn một mình, nên có hơi ngượng ngùng: “Gọi thêm một suất nữa, cậu cũng muốn ăn phải không?”
Từ Án Viễn lắc đầu nói: “Cậu ăn đi, cái này là gọi cho cậu mà.”
Chung Ức liếc mắt ra phía ngoài, thấy hai mẹ thỉnh thoảng lại nhìn họ, nên cô không từ chối nữa, mà cầm chiếc thìa nhỏ cạo lớp kem đặc, đưa từng chút vào miệng. Trên tấm thiệp bằng sô cô la có viết một dòng tiếng Anh, cô còn đang cố gắng đọc hiểu ý nghĩa của nó, thì giọng nói trầm thấp của anh bỗng xâm chiếm tâm trí cô: “Lâu rồi không gặp cậu.”
…..
Món quà của Từ Án Viễn là một chiếc kẹp tóc thêu hoa chuyển màu, nền xanh như hồ nước, được trang trí hình con chuồn chuồn thủ công, hoa lá đan xen, mang đến cho người nhìn vẻ đẹp tự nhiên yên bình và lãng mạn.
Chung Ức còn đang ngơ ngác nhìn chiếc kẹp tóc thì Tần Phương gọi tới, báo răng dì Lưu muốn giới thiệu cho cô một người, xét về mọi mặt đều rất khá, hỏi cô có muốn thêm Wechat để làm quen người ta không?
“Con nhớ khoảng thời gian trước, có người mới nói rằng muốn giữ con ở bên cạnh lâu thêm một chút, rồi không được tùy tiện xem mắt mà?”
Tần Phương hùng hồn tuyên bố điều kiện của nhân vật bí ẩn này, nói là hình mẫu lý tưởng của mọi phụ huynh: “Là dì Lưu của con giới thiệu thì mẹ yên tâm. Tuy nhiên nếu con không thích cũng chẳng sao, chỉ là mẹ thấy cậu ta rất được. Con ngày nào cũng đi làm, lại chằng gặp gỡ được đối tượng nào mới tại nơi làm việc, nên nếu được người biết rõ gốc gác giới thiệu cũng là chuyện tốt.”
“Con biết rồi, để con nói chuyện với dì.” Chung Ức thở dài: “Mẹ không cần suốt ngày lo lắng cho con đâu, con luôn đồng ý việc của mẹ và chú Dương.”
Sau khi cúp máy, đúng lúc cô đang tìm kiếm liên lạc trong danh bạ thì bên trong lại xuất hiện một chấm đỏ, là tin nhắn kết bạn gửi đến: “Xin chào, tôi là người mà dì Lưu giới thiệu.”
Chung Ức ngẫm nghĩ một chút, rồi bấm chấp nhận, sau khi lịch sự chào hỏi, cô đang bắt đầu gõ chữ trả lời thì không ngờ rằng ở khung chat lại hiện lên dòng chữ “Đối phương đang soạn tin”, và một dòng tin nhắn “đánh phủ đầu” được gửi tới.
Mucx: “Xin chào, xin lỗi vì đã đột ngột thêm Wechat của cô. Người lớn trong nhà giới thiệu, nếu không đồng ý thì không hay cho lắm, chúng ta có thể để một thời gian nữa rồi nói không hợp, sau đó hủy kết bạn cũng được.”
Chung Ức ngẩn người, không ngờ rằng anh ta và mình lại có chung suy nghĩ với nhau, nghĩ rằng đối phương cũng không tiện phản đối lại ý của phụ huynh, nên sau khi trả lời tin nhắn, cô bèn nhấp vào trang cá nhân của anh ta, phát hiện nửa năm nay chẳng có bài đăng nào thì lại càng yên tâm.
Sau khi thoát ra, ánh mắt cô bất giác kiếm tìm khung trò chuyện nào đó, đột nhiên trông thấy hình đại diện của anh cũng đang ở màu xanh, một lúc sau mới biến thành màu đen, Từ Án Viễn cũng đang nhìn cô. Chung Ức dần cong môi, ngay sau đó một chấm đỏ xuất hiện trên hộp thoại.
Từ Án Viễn: “Cậu có thích món quà đó không?”
[1] Tên một loại kem.