Sau khi các mẹ rời đi, Từ Án Viễn lái xe đưa Chung Ức về nhà, mỗi một lần cách xa nhau cô lại đều cảm thấy lạc lõng, nên cứ thế ngồi ở ghế phụ lái, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên Từ Án Viễn lên tiếng: “À phải rồi, chuyện tối qua anh đã nói cho họ nghe rồi.”
Chung Ức nhất thời sững sờ, cô quay đầu nhìn chằm chằm vào sườn mặt thản nhiên của anh, sau đó áp gương mặt nóng bừng lên cánh tay anh, vừa bất đắc dĩ vừa thẹn thùng trách cứ: “Đây là hành động của đứa trẻ ngoan nào thế…. Việc này thì có gì để nói chứ?”
Tự nhiên lại bị quở trách, Từ Án Viễn im lặng suy nghĩ và chợt nhận ra rằng hai người đang không cùng tần số với nhau: “Anh đang nói đến việc mở chi nhánh rồi ổn định, cái đó… Anh không nói.”
Cả hai chợt im lặng, Từ Án Viễn khẽ ho một tiếng, tiếp tục nói: “Anh sẽ không nói đâu.”
Chung Ức mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lướt qua lại rồi lại lén nhìn anh, cô phát hiện ra vành tai người nào đó còn đỏ hơn cả mình, như thể chính cô mới là con sói lớn xấu xa “lột da, hút máu” ngày hôm qua vậy.
Chung Ức chậm rãi nói: “Ai mà biết được đàn ông các anh có thảo luận vấn đề này với các anh em của mình hay không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Từ Án Viễn khẽ nhíu mày, quả quyết nói: “Bọn họ không xứng đáng được nghe.”
Cô lặng lẽ mỉm cười, mở ngăn kéo tìm đồ ăn vặt, nhưng đang ăn lại nhớ ra điều gì đó, bèn nghiêng người tò mò hỏi: “Lâm Kha Tinh, sếp lớn của các anh đã kết hôn chưa?”
Từ Án Viễn làm như không nghe thấy, tiếp tục nhìn về phía trước, nhưng má lúm đồng tiền siết chặt lại khi anh mím môi đã cho cô biết rằng, đây chính là chủ đề đã giẫm lên cái đuôi của chú chó săn mồi lông vàng.
Ô, lần trước khi nhắc đến Lâm Kha Tinh, cô đã nói câu “Hóa ra là chưa kết hôn”, đã khiến anh không mấy thoải mái.
Chung Ức: “Em hỏi anh ta đã kết hôn hay chưa là vì muốn xem xem liệu A Viễn của chúng ta có nhanh hơn anh ta một bước không thôi mà.”
Đúng lúc phía trước có đèn giao thông, tim Từ Án Viễn đập như trống đánh, anh nghiêng đầu nhìn sang cô rồi lại quay đi, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, không biết nên nói gì.
Chung Ức hài long thu hết cử chỉ của anh vào mắt, rồi vươn tay vuốt ve cánh tay anh, khi dòng xe cộ phía trước bắt đầu di chuyển, cô mới yên lặng thu người lại, tiếp tục nhàn nhã nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
…..
Khi Chu Phàm Tần học trong lớp học nhòm, thì Chung Ức ngồi vừa quan sát vừa đợi cậu, Từ Án Viễn cầm hai bình sữa đậu nành đi tới, đưa cho cô bình có cắm ống hút, rồi mới bắt đầu xé miếng màng nhựa trên bình của mình.
Chung Ức nhấp một ngụm, tiếc nuối nói: “Sao anh không mua sữa đậu nành lạnh?”
Anh khẽ dừng lại: “Sẽ đau bụng.”
“Không đâu, còn những mấy ngày nữa cơ mà.” Chung Ức nói: “Thỉnh thoảng “nó” cũng sẽ tha cho em mà.”
“Anh không tin.” Từ Án Viễn đáp: “Anh không muốn em khóc.”
Chung Ức hài lòng, cảm thấy kỹ năng dỗ dành của anh ngày một tiến bộ đến cấp độ cao hơn, đó chắc chắn là kết quả của những lần cô sầu lòng dạy bảo.
Từ Án Viễn cầm chai sữa trên tay phải, đặt hai cánh tay trên đùi, hơi nghiêng về phía trước, đột nhiên nói: “Anh đã bàn bạc với mẹ, bọn anh định bán căn nhà trước đây đang không có người ở, sau đó mua thêm một căn trong khu mà anh đang ở, đến khi ấy để dì Tần sống ở đó.”
Chung Ức cắn ống hút, chớp chớp mắt nhìn anh, quay ngoái sang đối diện với cô, nói: “Nhà để cho em, tùy em sắp xếp, như vậy khi nào dì Tần đến đây sẽ có chỗ để ở.”
“Còn gì Lưu Tiếu thì sao?”
“Bà ấy thu tiền thuê nhà, có rất nhiều nhà, không cần phải lo cho bà ấy.” Anh cụp mắt xuống, có chút ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tay cô: “Anh biết em luôn không yên tâm về mẹ, như vậy bà ấy có thể đến đây bất cứ khi nào, sau này còn có thể đưa cả chú Dương cùng đến ở với em nữa.”
Ánh mắt hai người dán chặt nhau, sau lưng có một bóng người lướt qua, mang theo luồng gió, sau khi Chung Ức thấp giọng đồng ý, thì Từ Án Viễn lại nhìn về phía trước, hai tay đan chéo ôm chai sữa, ngón tay bám lấy mu bàn tay, đây là động tác nhỏ mỗi khi anh căng thẳng hoặc có tâm sự.
Anh và cô ngồi song song với nhau, trầm mặc một hồi, lần này đến lượt cô lên tiếng trước: “Trước đây em đã muốn nói với anh rồi, rằng em rất thích được như hiện tại.”
Từ Án Viễn nhìn sang, cô nói: “Chúng ta ngồi bên nhau, không cần ôm hôn hay làm bất cứ việc gì quá thân mật để gia tăng tình cảm. Nhưng trong lòng lại cảm thấy đã đầy đủ, trái tim sát gần trái tim, em thực sự rất muốn mãi được như lúc này.”
Từ Án Viễn hơi cụp mắt xuống, gương mặt như phủ một tầng sương mù, Chung Ức nhích lại gần anh, cúi người nhìn vào mắt anh, nhẹ nhàng giải thích: “Không phải là em không thích ôm hôn, mà là chỉ cần chúng ta ở bên nhau, thì có làm gì cũng thật hạnh phúc, ngay cả khi chỉ yên lặng ngồi đó, không nói chuyện cũng được.”
“Anh biết là em thích.” Vẻ mặt Từ Án Viễn đã thả lỏng và sương mù cũng lặng lẽ tan biến.
Cô nói: “Em thích gì nào? Nói em nghe đi.”
Từ Án Viễn: “Em thích anh ôm từ phía trước, hôn lưỡi, và thích đứng…”
Tiếng còi trong hồ bơi vang lên, nước bắn tung tóe lũ trả hò hét tươi cười tản ra, giọng nói của anh bị chôn vùi trong tiếng còi và lòng bàn tay cô.
Chung Ức nghi ngời nhìn anh chằm chằm, đồng thời cố ý liếc nhìn vành tai nhạy cảm của anh, nơi đó chỉ hơi ửng hồng chứ không đỏ, điều này chứng tỏ nó đã nằm trong tiềm thức của anh, và anh chỉ đang miêu tả lại sự thật, nên không hề cảm thấy xấu hổ.
Có phải cô dạy hư anh rồi không? Chung Ức có chút thắc mắc.
“Đón thằng bé đi ăn cơm thôi.” Cô đứng dậy đi vòng qua anh, rồi xuống cầu thang mà không hề ngoái đầu lại. Từ Án Viễn nhìn theo bóng lưng cô, sau hai giây bèn đứng dậy đuổi theo.
……
Trong bữa cơm, Chu Phàm Tần vô cùng không vui, lý do không phải là vì cặp đôi trẻ ngồi đối diện cậu đang ân ái đút cho nhau ăn, cũng không phải là nhà hàng này không có món kem trứng muối mà cậu muốn ăn. Cậu cầm nĩa cuộn mì Ý lại, vừa mới mở miệng ra thì khoanh mì trơn tuột rơi xuống tấm khăn trải bàn trắng.
“Có tâm sự sao?” Chung Ức nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn nói cho bọn chị nghe không?”
Chu Phàm Tần hạ cánh tay xuống, như thể lấy hết dũng khí để đưa ra quyết định, vẻ mặt buồn bã, nói: “Em không muốn học bơi nữa.”
“Tại sao?”
“Em muốn chăm chỉ học hành và tập trung vào bài về nhà của mình.”
Chung Ức và Từ Án Viễn nhìn nhau, anh dùng điện thoại đặt thêm một phần hành chiên yêu thích của Chu Phàm Tần, còn cô thì tiếp tục nói: “Nhưng trong kỳ thi cuối kỳ, em xếp thứ năm trong lớp, còn là người đạt điểm cao nhất môn Toán, em có thể cân bằng giữa việc học và sở thích rất tốt mà.”
Từ Án Viễn đặt máy xuống: “Nếu là vì không thích nữa, thì em có thể từ bỏ.”
“Em thích mà.” Chu Phàm Tần đáp lại mà không cần suy nghĩ.
Chung Ức thở dài, lấy khăn giấy lau nước sốt trên khóe miệng cậu, nghe cậu ấy nói: “Anh Viễn, hồi còn học cấp hai, điểm số của anh thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Từ Án Viễn thản nhiên nói: “Bình thường.”
Chung Ức nghe vậy bèn nhướng mày, nhìn người đàn ông bên cạnh. Khi hai người còn học chung với nhau, anh đã sử dụng “bộ môn hùng biện này”, mỗi khi được người lớn hỏi về điểm số của mình, Từ Án Viễn sẽ đều nói là “bình thường”.
Trong mắt nhiều người không biết thì thành tích của Chung Ức cao hơn anh, tuy nhiên các giáo viên và bạn học đều rõ, quanh năm, Từ Án Viễn đều xếp thứ hai toàn khối, và anh sẵn sàng nhận mình ở mức “bình thường” vì không muốn trở thành “kẻ thứ hai” của thế kỷ ấy. Tuy nhiên vị trí thứ nhất được mọi người công nhận là một học bá siêu mạnh và thực sự rất khó để vượt qua.
Nhân viên phục vụ bưng mấy khoanh hành tây tới, Chung Ức chuyển giỏ đồ ăn vặt cho Chu Phàm Tần, đồng thời nhẹ giọng hỏi: “Mẹ có đặt ra mục tiêu mới cho em không, em sợ mình không đạt được sao?”
Thông thường mà nói, thù Ngũ Vân Sơ sẽ thông báo với cô nếu có yêu cầu mới trong việc dạy kèm, và cô sẽ theo đó điều chỉnh lại kế hoạch dạy học. Tuy nhiên, gần đây Chu Phàm Tần sống ở chỗ Chu Húc Hoa, mà Chung Ức đã không liên lạc với Ngũ Vân Sơ được một khoảng thời gian rồi.
Trong khi cô còn đang suy nghĩ ngọn nguồn rắc rối của cậu bé, thì người đối diện lại đột nhiên nói: “Ung thư có thể chữa khỏi không?”
Từ Án Viễn ngước mắt lên, còn Chung Ức thì cau mày, bàn ăn của họ bỗng trở nên yên tĩnh trong vài giây, sau đó Từ Án Viễn là người lên tiếng trước: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Chu Phàm Tần bấu chặt ngón tay vào khăn trải bàn, đưa cánh tay lên lau mắt, chóp mũi đỏ bừng: “Ba nói, mẹ bị ung thư vú, phải làm phẫu thuật.”
…..
Trong phòng bệnh, Ngũ Vân Sơ vừa cầm ăn hộp trái cây đã được cắt sẵn, vừa nghe Chung Ức miêu tả, sau đó lắc đầu: “Trước đây, tôi muốn thằng bé tập trung vào việc học, nhưng nó lại nằng nặc đòi học bơi, bộ dạng đó như thể nếu tôi từ chối, thì có thể cả cuộc đời này nó sẽ chẳng bao giờ vui vẻ vậy, bây giờ thì hay rồi, lại chủ động nói muốn học hành.”
“Trong lòng em ấy muốn nghĩ cho cô.” Chung Ức nhìn đối phương: “Nếu cô không khỏe, thì cả cuộc đời này em ấy mới không thể vui vẻ nổi.”
Ngũ Vân Sơ cụp mắt, hay tay chậm rãi hạ xuống, ấn chiếc hộp trên lớp chăn màu trắng: “Quá đột ngột, ngày hôm đó, sau khi ra khỏi bệnh viện, bản thân tôi đã không biết phải đi đâu, buổi chiều vẫn còn một cuộc họp trực tuyến quan trọng, đáng lẽ tôi nên về công ty trước để chuẩn bị báo cáo kế hoạch, nhưng lại không hề muốn về đó.”
Ánh mắt cô ta rơi xuống hộp trái cây, nhẹ nhàng nói: “Thật kỳ lạ khi nói rằng người duy nhất xuất hiện trong tâm trí tôi lúc đó là ba thằng bé. Trước đây, đã cãi vã kịch liệt như vậy, nhưng khi vừa nhìn thấy anh ấy, dường như tôi đã quên sạch mọi thứ.”
“Tôi khá bình tĩnh khi nói về tình trạng của mình, mà anh ấy cũng vô cùng bình tĩnh khi nghe, như thể chỉ đang nghe báo cáo công việc vậy
Ánh mắt cô rơi xuống hộp trái cây, nhẹ nhàng nói: “Thật kỳ lạ khi nói rằng người duy nhất hiện lên trong tâm trí anh ấy lúc đó là cha anh ấy. Lúc trước có cãi nhau kịch liệt như vậy, nhưng vừa nhìn thấy anh, tôi dường như quên sạch mọi thứ. “
“Tôi khá bình tĩnh khi nói về tình trạng của mình, nhưng anh ấy rất bình tĩnh khi lắng nghe, có cảm giác chỉ đang như mắt to nhìn mắt bé báo cáo công việc vậy, cảnh tượng ấy thực sự buồn cười. Sau đó…”
Ánh mắt Ngũ Vân Sơ trông thật dịu dàng, khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi cả khuôn mặt, cô ta đã rũ bỏ lớp trang điểm, tựa như rũ bỏ từng tầng gánh nặng. Đây chính là việc kết thúc cái cũ, và là sự khởi đầu của cái mới.
“Sau đó, anh ấy hỏi tôi có còn muốn ly hôn nữa không?”
Giữa hàng lông mày và đôi mắt của Chung Ức lộ ra vẻ kìm nén: “Trước đây tôi không nói, bởi vì cảm thấy mình không có tư cách để can thiệp vào chuyện của hai người. Nhưng tôi cũng có người mình thích khi còn là học sinh, và cũng muốn được như hai người trước đây, hạnh phúc tiến tới hôn nhân.”
“Vậy kết thúc của chúng tôi, không làm cô sợ chứ?” Ngũ Vân Sơ nửa đùa nửa thật, nói: “Tình yêu tuổi trẻ, cuối cùng cũng lại bị hôn nhân chôn vùi, e là đã khiến nhiều đôi trẻ nản lòng rồi.”
“Kết thúc, kết thúc cái gì?” Chung Ức nhớ lại: “Câu chuyện còn chưa đi đến hồi kết, thì kết thúc cái gì chứ? Hai người chẳng qua chỉ vừa mới trải qua một quá trình thăng trầm mà thôi, quay đi quảnh lại, cuối cùng vẫn lại về bên nhau.”
Ngũ Vân Sơ sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót trên tóc cô ta, dường như cô ta bất chợt trở về quá khứ, Chung Ức biết rằng vào lúc này, Ngũ Vân Sơ đã hiểu được những gì mình muốn nói.
Wu Yunshu sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng nhảy nhót trên tóc cô, dường như cô đã trở về quá khứ trong giây lát. Cuối cùng Yi biết rằng vào lúc này, Wu Yunshu đã hiểu những gì cô ấy muốn nói.
Là vợ là chồng, vui buồn cùng chung.
Sau khi bước ra khỏi bệnh viện, sóng nhiệt cùng tiếng ve sầu từ tứ phía kéo đến, cả thành phố bao trùm trong bầu không khí oi bức, nóng nực. Nhưng sau khi nhìn thấy bóng người đang chờ đợi dưới gốc cây đa, thì lòng cô lại trở nên vô cùng bình yên.
Ánh nắng chiếu xuyên qua cành cây xanh tươi đung đưa, ánh sáng và bóng tối thỉnh thoảng lại lay động, dưới chân là bóng cây lốm đốm, sau lưng là con phố tấp nập. Mọi người đều đắm chìm trong không khí bồn chồn buổi chiều, chỉ riêng đôi mắt anh là vô cùng tĩnh lặng, như thể vừa mới tới nơi, lại như thể đã quen với việc chờ đợi.
Sau một luồng ánh sáng lóe lên, hình ảnh đã trở nên xưa cũ mờ mịt, Chung Ức đeo cặp sách đi ra khỏi cổng trường, phía sau bỗng truyền đến tiếng bước chân, giọng nói bất lực mà nghèn nghẹn: “Chẳng phải đã nói là cùng về rồi sao, không nhìn thấy tớ đứng ở đây à?”
“Thấy rồi, nhưng tưởng rằng cậu không muốn về.”
Anh mím môi, xỏ hai tay vào túi quần đồng phục: “Đã nói là đợi cậu rồi mà.”
“Tại sao lại đợi tớ?” Cô hỏi.
“Chẳng có tại sao.” Anh nhìn về phía trước, sau vài giây mới nói: “Để bảo vệ cậu.”
Chung Ức xuyên qua những đám mây và sương mù quá khứ và bước đến bên anh, trên đầu họ là một đám mây nhẹ nhàng nhất. Cô lập tức hỏi: “Từ Án Viễn, anh đứng đây làm gì thế?”
Từ Án Viễn hơi giật mình, chậm rãi đưa cốc sữa đậu đang cầm trong tay tới, không hiểu, nói: “Làm gì là sao… Đợi em mà.”
Chung Ức tiến lại gần anh, ánh mắt không giấu được ẩn ý: “Tại sao lại đợi em?”
Một cơn gió thổi qua, ánh sáng và bóng tối lướt trên gương mặt họ, đôi mắt đầy ánh sáng và tình yêu ấy nhìn xuống cô, Từ Án Viễn nắm tay cô, kéo vào ngực, ôm chặt lấy cô, như giọt nước trong biển cả, chẳng chút gánh nặng.
“Đợi em, hình như chẳng cần có lý do thì phải.”