Anh cầm điện thoại trên một tay, ấn tắt rồi bỏ vào túi, sau một hồi trầm mặc mới nói: “Cậu cũng đâu có thích anh ta.”
“Vậy thì để tớ đổi câu hỏi.” Chung Ức chắp tay sau lưng, tiến về phía anh thêm nửa bước, hơi nghiêng người ra trước, cố gắng tìm kiếm đôi mắt trong bóng tối kia: “Cậu còn chưa trả lời tớ kìa, lúc nào thì cùng đi ăn?”
Từ Án Viễn đã hiểu, bèn trả lời chẳng mấy hứng thú: “Có phải cậu đang hỏi tớ đâu.”
Vừa mới dứt lời, Chung Ức đã nắm tay, đấm vào cánh tay anh, còn chàng trai có dáng người cao lớn thì đột nhiên ngẩng đầu lên. Cô tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi thở dài: “Không hỏi cậu thì hỏi ai?”
Từ Án Viễn đột nhiên căng thẳng, không dám chắc, hỏi: “Vậy… Ý cậu là sao?”
“Tớ muốn đánh cậu.”
Anh mím môi: “Vậy cậu đánh đi.”
“Được.”
Cô túm lấy vạt áo trước của anh, kéo phần thân trên của người đàn ông xuống, rồi ngẩng đầu hôn lên chiếc mũ bảo hiểm đen của anh. Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, Từ Án Viễn vẫn duy trì tư thế khom người, sững sờ đứng đó không hề nhúc nhích. Chung Ức từ từ mở mắt ra, nhìn bộ dạng như đang lửng lơ trên bầu trời của anh, bèn nhỏ giọng nói: “Cậu mới là đồ ngốc thì có.”
Cô gõ hai cái lên mũ bảo hiểm của anh, sau đó quay người duyên dáng rời đi, mà lúc này, trong đại não của Từ Án Viễn đang phát nhanh rất nhiều đoạn hình ảnh khác nhau.
Đêm nay, sau khi đội mũ bảo hiểm, đôi chân lại chẳng thể di chuyển, ngày hôm đó bước trên con đường nhỏ giữa cánh đồng lúa mì, cô muốn nói ra cái tên, những ám chỉ trong lời nói của Chung Ức khi cõng cô qua cầu lúc say rượu, sự tương tác giữa hai người vào ngày thi đấu giải của Tỉnh, còn cả những câu hỏi bóng gió của cô trong Wechat nữa…
Từ Án Viễn cởi mũ bảo hiểm ra, lao lên nắm lấy cổ tay Chung Ức, lồng ngực phập phồng như tỉnh lại từ trong mộng, rồi lẩm bẩm: “Cậu không nói với tớ rằng cậu cũng thích tớ.”
Chữ “cũng” đã khiến cô không khỏi rung động.
“Là cậu không cho tớ nói tên người đó mà.” Giọng nói của Chung Ức thật mềm mại và quyến rũ, thấy anh có vẻ sững sờ, bèn chậm rãi mỉm cười: “Hơn nữa, tớ đã cho cậu rất nhiều ám chỉ như vậy mà cậu cũng không đoán ra hả?”
“Tớ… Đã từng nghĩ đến.” Lòng bàn tay anh nóng đến lạ thường, nhiệt độ theo cánh tay nhỏ anh đang nắm, không ngừng chảy dọc lên cơ thể cô: “Nhưng tớ lại không dám vọng tưởng.”
Chung Ức chủ động đến gần anh, các lớp vải quần áo sát vào nhau, cô vươn ngón tay trỏ chọc vào nơi má lúm đồng tiền sẽ hiện lên khi anh cười: “Vì vậy tớ nói cậu mới chính là đồ ngốc, ngoài thích cậu ra thì tớ còn có thể thích ai được nữa?”
Vốn dĩ là chẳng có ai khác.
Từ Án Viễn cúi đầu nhìn Chung Ức, cánh tay không tự chủ được mà lướt qua eo cô, sau vài giây do dự sau lưng, mới chậm rãi áp lưng cô lại, ôm cô gái vào trong lồng ngực, giọng điệu vẫn nghẹn ngào như trước: “Cậu có biết khoảng thời gian này tớ đã khổ sở thế nào không?”
“Bây giờ thì biết rồi.”
Anh lại càng ôm cô chặt hơn.
Chung Ức chớp mắt nhìn anh: “Vậy tiếp theo cậu muốn làm gì?”
Từ Án Viễn không lên tiếng, cô nghiêng trái ngó phải, lại nổi hứng muốn trêu chọc anh: “Muốn tớ dỗ dành cậu? Ôm cậu? Hay là…”
Đột nhiên một bàn tay giữ lấy gáy cô, Từ Án Viễn nghiêng người sát lại gần cô, hơi thở chỉ cách nhau một khoảng, đến khi đôi môi chỉ còn cách một centimet thì dừng lại, đây là khoảng cách gần nhất, cũng là khoảng cách xa nhất.
Một trận gió nóng thổi qua, khiến lá cây xào xạc, Chung Ức lên tiếng trong khi nhịp tim đang hỗn loạn, cô hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Muốn hôn tớ sao?”
Yết hầu của Từ Án Viễn khẽ cuộn, âm thanh hơi khàn khàn: “Được không?”
Không có lời đáp lại, cô đã nhắm mắt đặt tay lên ngực anh rồi áp môi lên môi anh, phải miêu tả khoảnh khắc này thế nào đây?
Trong dòng sông tình yêu dưới ánh trăng, hai người yêu nhau say đắm cùng trao nhau nhiệt độ, môi cọ xát môi, nhẹ nhàng mút mát, khiến ngọn lửa bốc cháy, lan ra đồng cỏ. Người đàn ông ôm lấy cơ thể mềm mại của cô gái, không thể tiếp tục kìm nén tình cảm cùng dục vọng chiếm hữu với cô, rồi cứ thế đắm chìm trong tình yêu thuộc về riêng mình dưới những bóng cây đang đan vào nhau.
Chung Ức dựa vào ngực anh thở hổn hển, cảm nhận được hơi thở hỗn loạn phả vào tai mình của Từ Án Viễn, cô thì thầm: “Muốn lên trên không?”
……
Sau khi vào phòng, Từ Án Viễn ngồi xuống, dựa vào lưng ghế sofa, đem theo của Chung Ức đang ở trong vòng tay cùng ngồi xuống đùi anh. Khác với khi say, lúc này cô lại mượn men rượu để biến những hình ảnh trong mộng thành hiện thực. Chung Ức tin tưởng vào bản lĩnh của Từ Án Viễn, biết anh sẽ không đi quá giới hạn, nên mới nửa đùa nửa thật trêu chọc anh để thỏa mãn dục vọng ích kỷ của bản thân.
Hôm nay, Chung Ức cảm nhận được rõ ràng dục vọng sôi sục trong cơ thể anh, vừa mới ngẩng đầu lên thì nụ hôn của Từ Án Viễn đã rơi xuống cổ cô, cảm giác ngứa ngáy khó chịu không ngừng truyền lên não. Chung Ức khẽ rên rỉ, đẩy ngực anh, cơ bắp dưới lòng bàn tay co giãn cực kỳ chặt chẽ, đồng thời cô cũng cảm nhận được nhịp tim nặng nề mà mạnh mẽ ấy.
Tư Án Viễn áp môi vào tai Chung Ức, đốt cháy vùng da xung quanh đó, cô nghe thấy tiếng anh thì thầm: “Người mà em thích là anh sao?”
“Phản xạ của anh cũng chậm quá rồi đó.” Cô bắt gặp đôi mắt đen láy kia, ánh mắt anh lại cụp xuống, gần như mê đắm nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhưng vừa định tiến lại gần thì Chung Ức lại khẽ cắn môi dưới, né tránh: “Đã hôn lâu vậy rồi mà bây giờ anh mới hỏi câu này, nếu em nói không phải thì có phải là hời cho anh quá rồi không?”
Cánh tay ôm eo cô bỗng nhiên siết chặt, Chung Ức khẽ kêu lên một tiếng rồi vỗ vỗ lên cánh tay anh, lộ ra ý tứ nũng nịu, nhưng Từ Án Viễn không buông tay cũng chẳng giảm lực, mà nhìn chằm chằm cô, nói: “Khi nãy ở dưới lầu, em đã nói là phải, anh chỉ muốn xác nhận lại lần nữa thôi.”
Chung Ức tựa vào cổ anh, khẽ ừm một tiếng: “Đúng thế, em thích anh.”
Giọng nói của Từ Án Viễn vang lên bên tai: “Vậy nên em cảm thấy anh đẹp trai, thấy dáng người anh đẹp sao?”
Nghe thấy câu này, Chung Ức chợt bật cười, tóm lại là trong ấn tượng của anh thì những người cô thích đều có những đặc điểm ấy. Mà lúc này đều đã đúng cả rồi, cô hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy bản thân mình đẹp trai lại có dáng người đẹp hả?”
“Anh muốn nghe em nói.” Anh kiên quyết yêu cầu.
Chung Ức nhào vào lòng anh, đưa ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, rồi chậm rãi nói: “Đương nhiên là đẹp trai rồi, còn về dáng người… Trong ấn tượng của em thì không còn nhớ rõ nữa rồi, vậy nên anh cho em nhìn lại đi.”
Một khoảng lặng ngắn ngủi chợt xuất hiện.
Chung Ức mỉm cười đứng dậy khỏi vòng tay anh, cô vừa định rời khỏi ghế sofa, thì anh lại nắm lấy cổ tay, ấn cô nép vào lòng mình. Cô tách chân ngồi quỳ hai bên đùi anh, quả nhiên có thể nghe thấy anh hỏi: “Em muốn nhìn chỗ nào?”
“Được nhìn những chỗ nào?” Chung Ức nhướng mày hỏi.
“Toàn bộ cơ thể anh.” Từ Án Viễn nghiêm túc trả lời.
“Trời ạ, anh… Được rồi đó, anh chờ em một chút.” Chung Ức mỉm cười nhìn đôi tai đang đỏ ửng của Từ Án Viễn, rồi thoát khỏi vòng tay anh và bước vào phòng.
Từ Án Viễn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô, cứ thế cho đến khi biến mất sau cánh cửa, sau đó, anh đột ngột đứng dậy khỏi ghế sofa, hai tay nắm lấy vạt áo phông, cứ thế cởi nó ra.
Thời điểm Chung Ức bước ra với chiếc hộp trên tay, đập vào mắt cô là tấm lưng trần vạm vỡ, cường tráng khiến người ta động lòng. Anh nghe thấy tiếng động bèn quay người lại, xương quai xanh nổi bật, cơ bụng rõ ràng. Cô chỉ dựa vào khung cửa, vừa thưởng thức vừa mỉm cười hỏi: “Anh cởi áo ra làm gì thế, cho em ngắm hả?”
Từ Án Viễn đảo mắt, anh đi tới trước mặt cô, ôm eo cô bằng một tay rồi cúi xuống hôn cô, Chung Ức đáp lại nụ hôn của anh, cũng không che giấu tình yêu của mình dành cho cơ thể anh, những ngón tay cô mơn trớn đường cong gồ ghề, rồi vòng ra sau eo, cuối cùng nán lại trên lưng anh.
Từ Án Viễn không hài lòng với chiếc hộp đang chắn giữa hai người, anh muốn lấy đi nhưng Chung Ức lại nhân cơ hội nắm lấy tay anh, dẫn anh đến ghế sofa: “Cái này tặng cho anh, mau đến đây xem đi.”
Chung Ức đưa chiếc hộp tới, Từ Án Viễn liếc nhìn cô, thấy cô ghé sát vào tai anh, nói: “Từ Án Viễn, chúc anh sinh nhật vui vẻ sớm nha.”
Động tác của Từ Án Viễn chậm đi một nhịp, dưới ánh mắt đang mỉm cười của cô, anh lấy ra một tập ấn phẩm, lật qua từng trang, bên trong lần lượt là chữ viết tay của nhiều người khác nhau. Bao gồm những lời chúc mừng sinh nhật anh từ mẹ, thầy cô, đồng nghiệp, bạn bè, thậm chí còn cả hai trang “tỏ tình nồng nhiệt” của Chu Phàm Tần nữa, có chỗ thì dán ảnh của anh, mỗi một trang đều thật đẹp đẽ và ấm áp.
Từ Án Viễn chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên quá nhiều cảm xúc: “Vậy nên khoảng thời gian gần đây em suốt ngày ở cùng Lục Tiêu là vì tìm anh ta làm tập ấn phẩm này sao?”
“Em mới tìm anh ta có hai lần, lấy đâu ra mà suốt ngày chứ?” Chung Ức ôm một cánh tay anh, tựa cằm lên vai anh, khẽ cười, nói: “Bên chỗ giáo viên của anh, em đã nhờ dì Lưu Tiếu liên lạc, còn cần phải nói với từng người nhất định phải giữ bí mật, nếu không thì chẳng có gì bất ngờ nữa.”
Ánh mắt Từ Án Viễn vây lấy cô, cô cụp mắt hỏi: “Thích không?”
Anh rướn người về phía trước, cúi xuống muốn hôn cô, nhưng lại bị cô đè ngón trỏ lên môi, bảo anh tiếp tục xem, Từ Án Viễn lật thêm vài trang nữa thì dừng lại. Chung Ức thấy vẻ mặt buồn bã của anh, bèn ôm anh, nhẹ nhàng nói: “Em đã nhờ mẹ liên lạc với cô Chu, giáo viên chủ nhiệm hồi cấp hai của chúng ta, bà ấy vẫn luôn nhớ anh, và rất vui mừng khi biết rằng hiện tại anh vẫn bơi lội, mặc dù không phải là vận động viên chuyên nghiệp, những dòng chữ này là bà ấy nhờ em viết lại đó.”
Chung Ức nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Từ Án Viễn, không chỉ riêng em mà cả những người còn nhớ anh, đều nhớ rằng những ngày có anh ở đó là khoảng thời gian mà mọi người luôn luôn khắc ghi.”
Hốc mắt Từ Án Viễn ửng đỏ, anh quay mặt đi để cô không nhìn thấy, Chung Ức nhẹ nhàng dỗ dành anh vài câu, rồi thế chỗ chiếc hộp trong vòng tay anh, chống người, hôn lên vành tai anh.
……
Trong đêm trăng này, có quá nhiều chuyện đã xảy ra, khi hai người hôn nhau, ôm nhau lăn lộn đến chiếc giường trong phòng ngủ thì sự mệt mỏi cùng cơn buồn ngủ đã dần chiếm lấy đại não của họ.
Hơi thở nóng ẩm của Từ Án Viễn phả lên xương quai xanh của cô, những ngón tay của Chung Ức cũng luồn vào mái tóc đen nhánh của anh, nghe anh vừa hôn vừa nói: “Em ở đây không an toàn, ngày mai anh chuyển nhà giúp em, tạm thời qua ở chỗ anh.”
“Gần đây bận lắm, để đợt tới rồi tính.” Cô khẽ huých vào vai anh, mí mắt càng lúc càng nặng trĩu: “Đừng hôn nữa, phải ngủ rồi.”
“Vậy thì cứ để nhà này lại đó, em đến ở với anh.”
Chung Ức không đáp, bàn tay vẫn lưu lại trên cơ bụng của anh, khẽ cười: “Sờ được rồi này.”
Từ Án Viễn nghiêng người ôm cô, ôm lấy cơ thể thơm mềm vào lòng, đồng thời cắn lên vành tai cô: “Đến ở với anh thì ngày nào cũng được sờ.”
“Ừm, để em cân nhắc.” Giọng nói của cô càng mềm mại hơn và ý thức cũng dần rời rạc: “Dù sao thì cũng “tóm gọn” được rồi mà…”
“Tóm gọn được rồi thì không có được chán đâu đó.” Anh nhéo vành tai cô, thì thầm: “Cũng không được bỏ mặc anh.”
Cô gái trong vòng tay hít thở đều đặn, đã ngủ say rồi.
Từ Án Viễn đưa tay lên vuốt những lọn tóc vương trên gò má Chung Ức, ngắm nhìn cô một lúc trong bóng tối yên lặng, rồi đặt lên trán cô nụ hôn thật sâu, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc mộng bình yên.
Đây chắc chắn là giấc mơ thật đẹp. Vào một ngày Hè đầy hoài niệm, anh đã được hôn cô gái mà mình yêu.