• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong phòng của Lý Kế Xương, Lý Kế Xương không chờ đợi nói ra mục đích gọi bọn họ đến đây:– Ở đây có địa chỉ các cứ điểm liên lạc của Đảng Cộng sản, trong đêm nay hai người lập tức dẫn người chia ra hành động tấn công các cứ điểm của bọn chúng, trước khi hành động nhất định không thể tiết lộ mục đích hành động lần này cho bất cứ ai, tránh để lộ tin tức, có nghe rõ không.

Chuyện này chỉ có những người hiện thời có mặt trong căn phòng này biết thôi.


Còn địa điểm hành động là ở đâu, đợi trước khi hành động tôi sẽ đưa cho hai người.Nghe vào tai, trong lòng của Phó Gia Du căng thẳng rối như tơ vò, nhất thời không mở miệng, chỉ có Lý Thừa Nghiệp lên tiếng:– Cha, bây giờ chúng ta phải điều tra người Nhật đã bắt được những ai, những tin tức nào đã bị lộ, mới là chuyện cấp bách hiện giờ, sao lại hành động như vậy chứ? – Dù quan điểm hai đảng bất đồng nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ làm hại người của Đảng Cộng sản huống chi tình hình hiện giờ chính bản thân họ cũng khó bảo toàn.– Chuyện này sẽ có người khác đi làm, hai người hãy chấp hành nhiệm vụ đi – Lý Kế Xương giọng điệu không thể thương lượng lên tiếng.Lý Thừa Nghiệp đành phải thỏa hiệp, gật đầu một cái xem như đã biết, mới quay người đi ra ngoài, Phó Gia Du cũng lên tiếng ứng rồi theo sau.Phó Gia Du bước vào phòng, tâm trạng nôn nóng khó dằn nén, gương mặt trùng trùng lo âu, đi qua đi lại, suy nghĩ tiếp theo nên làm những gì.

Lý Kế Xương rõ ràng là một tên cáo già, bây giờ tin tức chỉ có ba người biết, một khi tin tức bị lộ, một người là con trai của ông ta, một người là thuộc hạ thân tín của ông ta, kẻ bị nghi ngờ duy nhất chỉ có mình cô thôi đồng nghĩa thân phận của cô sẽ hoàn toàn bại lộ.

Huống chi, Lý Kế Xương vẫn chưa tiết lộ địa điểm hành động, rõ ràng không quá tin tưởng bọn họ.

Phó Gia Du cầm điện thoại quay số rồi lại đặt xuống, giờ phút này cô cũng không chắc điện thoại có bị nghe lén hay không.

Làm sao, cô phải làm sao, Phó Gia Du chưa từng bối rối như lúc này, rõ ràng hai con đường đều là vực thẳm, chỉ sa một bước là vạn kiếp bất phục, chỉ là cô sẽ chọn đi con đường nào mà thôi.


Phó Gia Du cắn môi, tay nắm chặt, mày nhíu chặt có thể kẹp chết con ruồi, suy nghĩ đủ đường rốt cuộc quyết định mặc kệ thân phận này đi, cô cùng bọn họ là đồng chí không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết như vậy.

Chỉ là giờ phút này, Phó Gia Du không thể vọng động, thân phận của cô không thể bị phát hiện lúc này, bây giờ cô phải làm sao báo tin đây.

“Bình tĩnh, Phó Gia Du mày phải bình tĩnh, lúc này mày không thể bất cẩn được” – Phó Gia Du tự nhẩm câu này trong lòng mấy lần, mới có thể tạm thời dằn nén tâm trạng nôn nóng của bản thân.Đột nhiên có người gõ cửa, đợi Phó Gia Du ngồi xuống cố gắng bình tĩnh lên tiếng đáp ứng, mở cửa bước vào, người vào chính là Lý Khiêm, hắn nói:– Chị Gia Du, Cẩn đại thiếu gia đã đến sảnh ngân hàng Thân Thông, kiên quyết đòi muốn gặp chị.Giờ cô đang phiền muốn chết, Cẩn đại thiếu gia này sao còn đến thêm phiền chứ, mở miệng muốn đuổi người thì trong đầu sáng lên một ý nghĩ, đổi ý kiến chuyển lời đồng ý:– Được – Trước khi đi còn dặn dò – Nói mọi người chuẩn bị, tối nay chúng ta có hành động – Bây giờ bọn họ không thể có hành động bất thường gì khiến người khác nghi ngờ được.– Chị Gia Du, hành động gì vậy?– Cậu chỉ cần biết như vậy thôi, tôi đi trước đây – Phó Gia Du không trả lời hắn mà xoay người đi ra ngoài.Phó Gia Du gặp Cẩn Gia Lạc ở phòng tiếp khách thông thường của ngân hàng nhưng cô chưa từng thả lỏng bởi bây giờ ắt hẳn cô đã nằm trong tầm ngắm, trong phòng này chắc chắn có máy nghe lén, cô phải hành động thật cẩn thận.


Biểu hiện vẫn lạnh nhạt như thường ngày, Phó Gia Du ngồi xuống bình tĩnh hỏi:– Cẩn đại thiếu gia, hôm nay không biết ngọn gió nào thổi quý nhân như anh đến đây thế?– Anh muốn gửi một số tiền lớn để ở ngân hàng Thân Thông – Cẩn Gia Lạc đáp lại.Phó Gia Du nhíu mày giả vờ khó chịu nói:– Chỉ gửi tiền mà anh đòi tìm tôi làm gì? – Một phó giám đốc làm thủ tục gửi tiền đúng là chức lớn việc nhỏ.Cẩn Gia Lạc thản nhiên nhún vai, nửa đùa giỡn nửa chân thành nói:– Tất nhiên là muốn gặp em rồi, từ sáng đến bây giờ chỉ mới không gặp một chút mà anh cứ nghĩ cách ba thu rồi.– Trước đây tôi nghe nói Cẩn nhị thiếu gia hào hoa phong lưu, Cẩn đại thiếu gia nghiêm túc cẩn trọng, xem ra là sai rồi, hai người đúng là kẻ tám lạng người nửa cân – Phó Gia Du rõ ràng có ý mỉa mai.Cẩn Gia Lạc lại không hề tức giận nói:– Anh chỉ như vậy với em mà thôi, tối nay em có rảnh không, anh mời em đi ăn tối có được không?– Tối nay tôi rất bận, không rảnh – Phó Gia Du lạnh lùng bâng quơ đáp.Cẩn Gia Lạc lại nghĩ Phó Gia Du tìm cớ không muốn đi với hắn, tiếp tục nói:– Sao lại bận chứ? Bây giờ không phải đầu tháng cũng chẳng phải cuối tháng, em đi ăn cùng anh đi, coi như trả ơn anh tối qua chăm sóc em một đêm.– Được, nhưng tối nay tôi bận rồi, để hôm khác đi, tôi mời anh, tôi biết trên đường Hoàng Đức có một nhà hàng Vicky cũng được, tôi nghĩ sẽ hợp với anh – Phó Gia Du rốt cuộc đáp ứng – Nhà hàng đó trông sang trọng chắc anh cũng biết.– Nhà hàng Vicky trên đường Hoàng Đức? – Cẩn Gia Lạc khó hiểu lặp lại.– Nói vậy thôi chứ anh đừng tưởng bở, tôi chỉ định mời anh một quán nhỏ ngõ hẻm bên cạnh nhà hàng thôi – Phó Gia Du lại đột nhiên chuyển lời.Cẩn Gia Lạc nhíu mày nhìn Phó Gia Du, trong lời nói của cô rõ ràng có thâm ý gì đó, lại nghe Phó Gia Du nói tiếp:– Anh có thể đi ăn thử đi, bánh thịt chiên ăn khá ngon, anh cứ nói tôi giới thiệu đến.– Anh đợi em dẫn đi chứ một mình anh đi làm gì – Cẩn Gia Lạc than thở.– Tùy anh, cám ơn anh chuyện tối qua – Phó Gia Du đứng lên, để lại một câu, lạnh lùng xoay người đi, từ cám ơn anh thanh âm hơi trọng một chút, ánh mắt nhìn Cẩn Gia Lạc sâu xa.Tiếp theo, Cẩn Gia Lạc như thường làm thủ tục gửi tiền rồi rời khỏi ngân hàng nhưng hắn không đến chỗ làm lại bỗng nhiên đi đến đường Hoàng Đức, tìm được nhà hàng Vicky, rẽ vào ngõ hẻm nhỏ bên cạnh và nhìn thấy quán ven đường Phó Gia Du nhắc đến kia, người bán hàng là một ông lão chất phác, nhìn thấy khách giòn giã chào mời:– Anh ngồi đi, không biết anh muốn ăn gì?– Phó tiểu thư Phó Gia Du giới thiệu tôi tới đây ăn, nói là món bánh thịt chiên khá ngon, bác lấy cho tôi món đó đi – Cẩn Gia Lạc đáp.Ông lão bán hàng hơi khựng lại một chút mới nói:– Thì ra cậu là bạn của Phó tiểu thư, Phó tiểu thư gần cả tháng nay thường tới đây, nói món bánh thịt chiên của tôi mang hương vị của quê nhà.Qua lời nói xem ra Phó Gia Du khá thân thiết với ông lão bán hàng, đúng lúc Cẩn Gia Lạc cũng muốn tìm hiểu về Phó Gia Du nhiều hơn, mở miệng dò hỏi:– Ông chắc rất thân thiết với Du nhi…à không Gia Du, cô ấy còn nói chuyện gì với ông không?– Đâu nói thân thiết gì chỉ là Phó tiểu thư thân thiện, nói vài câu xã giao mà thôi – Ông lão bán hàng đáp lại, đồ ăn rốt cuộc làm xong, đặt lên bàn của Cẩn Gia Lạc nói – Cậu ăn ngon miệng nha.Khách khác vào cửa chỉ gọi tô mì, ông lão bán hàng nhanh chóng làm cho khách, vị khách đó đến nhanh đi cũng nhanh.

Cẩn Gia Lạc vừa ăn vừa nghiền ngẫm, rõ ràng trong lời của Phó Gia Du có ý muốn hắn đến đây gọi món bánh thịt chiên này, nhưng rốt cuộc dụng ý của cô là gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK