• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Những gì có thể điều tra về Lưu Nhân và Lưu gia, Phó Gia Du đã điều tra hết rồi, nhưng rốt cuộc chẳng thu được gì có ích, cuối cùng Phó Gia Du quyết định ban đêm đột nhập Lưu gia thử có tìm được gì hữu dụng về thân phận của lão Lưu và Lưu Nhân hay không.

Với thân thủ của Phó Gia Du không mấy người bì kịp thuận lợi đột nhập vào Lưu gia với hàng hàng lớp lớp hộ vệ, cô tiến lên lầu một, mở cửa vài căn phòng, đến một căn phòng thấy những tủ sách chất đầy sách, cô suy đoán đây hẳn là thư phòng, nhìn chung quanh rồi mới bước vào, nhẹ tay đóng cửa lại, mục đích của cô là những ngăn tủ của bàn sách, cô mở từng cái từng cái, đến cái cuối cùng lại phát hiện một cái hộp đen được khóa lại cẩn thận.

Phó Gia Du nhíu mày nhìn nó rốt cuộc vẫn không ngăn được tò mò tìm cách cạy khóa, tốn không ít công sức mở được cái hộp.


Trong cái hộp đó chỉ có một sợi dây chuyền nằm chễnh chệ, khi nhìn thấy nó đôi mắt của Phó Gia Du căng lớn, sợi dây chuyền này… nó…quá quen thuộc, quá quen thuộc.

Cô không nhịn được lấy sợi dây chuyền luôn đeo trên cổ của cô từ lúc sinh ra chưa từng rời thân xuống, nó cùng sợi dây chuyền trong hộp giống nhau như đúc, chất liệu làm chúng giống nhau y đúc, đưa tay lấy sợi dây chuyền trong chiếc hộp, hai tay cầm hai sợi dây chuyền.

Chúng thật sự giống nhau, duy chỉ khác chữ khắc sau mặt dây chuyền, sợi dây chuyền của cô khắc chữ Du còn sợi dây chuyền còn lại khắc chữ Nhân.

Lý do gì lại có điều trùng hợp như vậy, Phó Gia Du nhíu mày nghi vấn khó hiểu, trầm tư suy nghĩ.


Cô còn chưa nghĩ ra thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người đưa tay mở cửa, Phó Gia Du không còn kịp né tránh nữa, mặt đối mặt cùng với Lưu Nhân vừa mới bước vào.

Bởi vì Phó Gia Du có đeo khăn che mặt nên Lưu Nhân không nhận ra cô, chỉ tức giận khi thấy người dám đột nhập vào thư phòng của hắn, quát:- Ai?Tất nhiên Phó Gia Du không trả lời hắn, mà tìm đường nhanh chóng chạy trốn, Lưu Nhân sao dễ dàng để cô rời đi, ngăn chặn hướng đi của cô, hai người lập tức so chiêu, Phó Gia Du không muốn ra tay với Lưu Nhân, chỉ phòng thủ và tìm chỗ sơ hở để trốn thoát nhanh chóng tránh kinh động đến những người khác, cô sẽ khó lòng thoát khỏi đây.

Từng chiêu từng chiêu của Lưu Nhân đều là hiểm chiêu, Phó Gia Du ứng phó cũng vô vàn khó khăn, giống như lúc này đỡ chiêu của Lưu Nhân, cô phải cúi người, tay ra đòn đánh trả, vô tình thả rơi hai chiếc dây chuyền đang nắm trong tay.


Lực đỡ lực, Phó Gia Du bị lùi ra sau vài bước nhưng lại giành được cửa thoát, nhưng cô không thể rời đi, cô phải lấy lại sợi dây chuyền.

Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính, tiếng bước chân dồn dập truyền đến rầm rập chạy lên lầu, xem ra rất nhiều người đến, nếu bây giờ Phó Gia Du không rời đi rất có thể không thể rời đi được nữa.

Nhìn sợi dây chuyền trên đất gần bên chân của Lưu Nhân lần nữa, cô cắn răng nhíu mi đành từ bỏ, quay người, lấy lực nhảy từ trên lầu xuống, yên ổn đứng trên đất rồi mới nhanh chóng bỏ chạy.

Lưu Nhân đứng trên lầu nhìn một màn này, lớn tiếng ra lệnh:- Đuổi theo cho ta.Mấy người đang đuổi lên lầu lập tức chuyển hướng chạy xuống lầu đuổi theo, Lưu Nhân nhìn theo bóng đen sắp khuất dạng tức tối xoay người, lúc này hắn mới thấy được sợi dây chuyền nằm trên đất, vội vàng bước tới nhặt nó lên, bước đến gần mới phát hiện có tới hai sợi dây chuyền giống nhau, tâm run lên, mắt mở to nhìn chúng, tay hơi run run cầm hai sợi dây chuyền, lật mặt sau nhìn chữ Du khắc trên đó mà lòng nóng lên, người đó… Lão Lưu nhanh chân dồn dập bước vào, định nói với Lưu Nhân:- Thiếu gia, người đó … - Ông vốn đang căm tức có kẻ dám đột nhập vào Lưu viên lại còn bình an thoát đi, nhưng cũng như Lưu Nhân, ông sững lại nhìn hai sợi dây chuyền trên tay của Lưu Nhân, mở miệng lắp bắp – Nó…nó…Mặt sợi dây chuyền đó là miếng ngọc gia truyền của Hà gia, năm xưa Hà Gia Viễn đã dùng nó làm ra bốn sợi dây chuyền giống nhau cho bốn đứa con, khắc lên trên đó tên của mỗi người, Lưu Nhân chính là Hà Gia Nhân, con trưởng của Hà gia, nên sợi dây chuyền của hắn khắc chữ Nhân.


Còn sợi dây chuyền này khắc chữ Du, lẽ nào là Hà Gia Du, là đứa em gái nhỏ của bọn họ, năm xưa cô được vú nuôi đưa đi từ sớm, bao nhiêu năm nay họ đã từng nhiều lần không ngừng tìm kiếm cô nhưng bặt vô âm tín, lần này rốt cuộc có phải là cô hay không?- Người đó đâu? Có bắt được người không? – Lưu Nhân nôn nóng hỏi.Lão Lưu thở dài lắc đầu thất vọng đáp:- Không bắt được người – Nếu bắt được người thì tốt biết bao nhiêu, người đó chắc chắn có liên quan đến tiểu tiểu thư hoặc đó có thể chính là tiểu tiểu thư.Lưu Nhân siết chặt hai sợi dây chuyền trong tay, thanh âm chắc chắn nói:- Con bé đã nhìn thấy hai sợi dây chuyền chắc đoán được thân phận của tôi, con bé nhất định quay lại tìm tôi, giờ chúng ta chỉ thể đợi con bé đến nhận chúng ta thôi.Lão Lưu thấy bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, người cũng đã đi mà lại còn che mặt, họ vốn không biết đó là ai, muốn tìm cũng không thể, nhưng ông vẫn do dự:- Cô ấy nhìn thấy sợi dây chuyền lại không nhận cậu, liệu có khi nào… - Cô ấy không định nhận lại bọn họ, lão Lưu nuốt lại lời định nói, ông sợ khiến cho Lưu Nhân buồn.Nhưng Lưu Nhân vẫn hiểu được ý của ông, sắc mặt âm trầm, lần nữa nhìn sợi dây chuyền khắc chữ Du trong tay, ánh mắt chan chứa tình cảm nói:- Không đâu – Con bé chắc chắn giống như hắn nôn nóng muốn tìm lại người thân sau hai mươi năm cách biệt, họ vốn là những người chí thân duy nhất còn sót lại trên đời này.Phó Gia Du rời khỏi Lưu viên, lẩn vào bóng đêm đi vài vòng trên đường, xác định không có ai đi theo mới đi thẳng về nhà của mình, Hà thị thấy cô về muộn đang sốt ruột thì cô về tới.- Mẹ, sao mẹ chưa nghỉ ngơi? – Phó Gia Du quan tâm hỏi.- Con chưa về sao mẹ ngủ được chứ, sao hôm nay con về muộn thế? Con ăn gì chưa, mẹ nấu cho con chén mì nha – Hà thị đề nghị.Phó Gia Du lắc đầu, kéo Hà thị ngồi xuống nói:- Con ăn bên ngoài rồi, mẹ đừng bận rộn nữa – Trầm ngâm một lúc, cô lại mở miệng hỏi – Mẹ, sợi dây chuyền của con mẹ nói nó là gia truyền có đúng không, nếu …nếu như có một người có sợi dây chuyền giống y đúc cái của con, thì đó có thể là ai?- Người có sợi dây chuyền giống như con? Đó là ai, người đó là ai? – Hà thị mất bình tĩnh gấp gáp truy hỏi.Phó Gia Du lúc này chưa định nói chuyện của Lưu Nhân cho Hà thị biết, bâng quơ trả lời bà:- Không có, con chỉ muốn hỏi kĩ chuyện năm đó mà thôi, con đang điều tra chuyện năm xưa.Hà thị thất vọng thở dài rồi mới chậm rãi trả lời câu hỏi trước của Phó Gia Du:- Sợi dây chuyền này là lão gia năm xưa dùng miếng ngọc gia truyền chính tay làm ra, chỉ có bốn sợi giống nhau khắc tên mỗi người, chia ra tặng cho bốn người con của mình.- Nếu như chữ khắc là Nhân, thì đó là ai? – Phó Gia Du lại hỏi.- Chữ Nhân, thì là Hà Gia Nhân, là đại thiếu gia, là anh hai của con.

Mẹ đã từng nói với con, cha con tên là Hà Gia Viễn, mẹ Phó Mẫn, đại thiếu gia tên Hà Gia Nhân, nhị thiếu gia Gia Nghĩa, tam thiếu gia Gia Cẩn, còn tên của con là Hà Gia Du – Hà thị tường tận nhắc lại lần nữa với Phó Gia Du.Hà Gia Nhân? Lưu Nhân? Chẳng lẽ người đó thật sự là anh hai của cô sao? Phó Gia Du tự hỏi, nhưng cô cũng có câu trả lời khẳng định, bởi lão Hà quản gia của nhà họ Hà ở bên cạnh hắn chính là câu trả lời, từng bên ngoài nhà cũ Hà gia gặp được Lưu Nhân, hơn nữa cảm xúc thân thuộc từ tận đáy lòng ngay lần đầu tiên gặp mặt cũng là minh chứng chính xác nhất, cảm xúc đó hẳn là máu chạy ruột mềm, huyết thống thâm tình.

Tình cảm bộc phát dâng trào, lòng của cô nóng hổi, cô rất muốn ngay lúc này chạy đến nhận người anh trai, có lẽ là người thân duy nhất còn sót lại trên cõi đời này của cô, người cứ ngỡ cô đã mãi mãi mất đi nhưng lại tìm lại được, không có một từ ngữ nào có thể diễn tả được niềm vui sướng lúc này của cô, trái tim của cô cứ đập liên hồi thôi thúc cô mau mau đi tìm anh trai của cô..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK