Không khác Lý Thừa Nghiệp và Kha Vũ, Lý Kế Xương cũng nghi ngờ chuyện kho vũ khí của Nhật Bản bị phá có liên quan đến Phó Gia Du nhưng khổ nỗi người của bọn họ luôn theo sát Phó Gia Du biết được cô tối qua cùng anh em Cẩn gia và Lưu Nhân đi ăn đi chơi tới tối khuya mới về, nghi ngờ của ông là vô căn cứ, Lý Kế Xương ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đặt trên người của Phó Gia Du lại không hỏi ra miệng.
Phó Gia Du biết bản thân bị nghi ngờ nên trong vòng mấy ngày không hề có hành động gì bất thường.
Đợi mười ngày sau, lại sử dụng cách cũ, để cho Hàn Tịnh ở trong phòng của cô, bản thân thì lẻn ra ngoài đến chỗ của lão Trương.
Trương Hà nhìn thấy cô rất vui mừng khen ngợi:- Đồng chí Thù Gia, cô làm rất tốt, chuyện lần này làm thật sự rất tốt.- Không có gì, tôi chỉ làm theo trách nhiệm thôi – Phó Gia Du không kiêu ngạo đáp lại.Mấy lời xã giao khen ngợi cũng đã nói rồi, Trương Hà cũng không vòng vo đi vào chuyện chính, đưa lại bức hình hôm trước cho Phó Gia Du chậm rãi thuật lại những điều ông đã điều tra được:- Người đàn ông trong hình này là Hà Gia Viễn – Lão Trương không hề để ý khi Phó Gia Du khi nghe đến tên Hà Gia Viễn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đôi mắt trợn trừng vô hồn nhìn bức hình trong tay – Hai mươi năm trước, Hà gia cùng Cẩn gia, Lý gia và Lưu gia là tứ đại gia tộc bến Thượng Hải, trong vòng một đêm Hà gia đột nhiên bị kẻ cướp xông vào, toàn gia bị diệt.
Chuyện đó…Trương Hà rốt cuộc phát hiện hơi thở của Phó Gia Du không ổn, tạm dừng câu chuyện mở miệng hỏi:- Đồng chí Thù Gia, sao vậy?Phó Gia Du giật mình, biết bản thân thất thố, cô cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, dù sắc mặt rất kém nhưng giọng nói vẫn bình đạm:- Không có gì, ông có điều tra được tại sao hai năm trước nhà… Hà gia lại bị diệt môn trong vòng một đêm không?- Không điều tra được là ai đã làm, nhưng bức hình của Hà Gia Viễn có trong tập hồ sơ của người Nhật, rất có thể liên quan đến người Nhật, lần theo manh mối tìm hiểu hình như có liên quan đến cả Lý gia, Lưu gia và Cẩn gia, người của ta vẫn đang điều tra – Trương Hà nói.Phó Gia Du gật đầu một cái nói:- Được, điều tra được gì lập tức báo cho tôi biết – Cầm lấy bức hình, Phó Gia Du quay người rời đi.Phó Gia Du rời khỏi điểm liên lạc, lang thang trên đường, nhưng không phải không có mục đích, đi đến ngõ nhỏ tối, nhìn căn nhà cũ kĩ mà cô đã đến trong ngày đầu tiên cô đến Thượng Hải.
Nhìn căn nhà, rồi lại từ trên người lấy ra bức hình lúc nãy cô đã lấy đi, Phó Gia Du thì thầm gọi:- Cha.Đúng vậy, là cha, cô không phải họ Phó, cô là con gái duy nhất nhà họ Hà, Hà Gia Viễn là cha của cô, căn nhà cũ kĩ đó vốn là nhà của cô, cô có ba người anh trai nhưng có lẽ cả đời này cũng không thể gặp được nữa.
Thế lí do vì sao lại ra cớ sự như vậy, vì sao chỉ trong một đêm cô mất đi cha mẹ, mất đi gia đình, cô nhất định phải điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Đó chính là lí do cô quay về Thượng Hải, có liên quan đến Cẩn gia, Lưu gia và Lý gia sao, vậy thì bắt đầu từ bọn họ.
Ánh mắt lộ rõ quyết tâm, tay cầm bức hình siết chặt, đó là nhà của cô, sẽ có ngày cô đường đường chính chính quay về đó.
Khi Phó Gia Du định quay người rời đi thì ở một ngõ hẻm đối diện cô nhìn thấy thấp thoáng bóng người, cô vội vàng lui sâu vào ngõ hẻm núp vào quan sát, cô nhìn sao cũng thấy bóng người đó rất quen, người đó cũng giống như cô, nhìn căn nhà của Hà gia rất lâu.
Một lát, Phó Gia Du rốt cuộc đợi được người đó rời khỏi, sườn mặt đó bóng lưng quen thuộc, cô nhận ra đó là Lưu Nhân, cô nhìn chằm chằm bóng lưng bỏ đi của Lưu Nhân suy nghĩ lí do vì sao hắn lại xuất hiện ở đây.Sáng hôm sau, Phó Gia Du đang làm việc trong phòng, Hàn Tịnh đột nhiên gõ cửa bước vào hỏi:- Chị Gia Du, sao chị vẫn còn ở đây?- Sao chị lại không thể ở đây? – Phó Gia Du nhăn mi khó hiểu hỏi ngược lại.Hàn Tịnh kinh ngạc hỏi:- Hôm nay bác gái tới Thượng Hải, chị không đi đón bác sao?- Bác gái? Mẹ chị sao? Ai nói mẹ chị định đến Thượng Hải thế? – Phó Gia Du càng thêm khó hiểu hỏi.Hàn Tịnh lại lần nữa kinh ngạc hỏi:- Chị Gia Du, không phải chị chưa từng đọc bức thư của mẹ chị em đưa hôm trước chứ?- Bức thư? – Phó Gia Du nhíu mày, hình như đúng là mấy ngày trước, Hàn Tịnh từng đưa cho cô một bức thư, vội lục lọi trên bàn tìm bức thư, rốt cuộc tìm được nhanh chóng mở ra, nhìn lướt qua, đúng là mẹ của cô muốn đến Thượng Hải, là chuyến xe hôm nay, lập tức đứng dậy nói:- Đi thôi, chúng ta đi đón mẹ thôi, sắp trễ rồi.Hàn Tịnh cũng vội vàng theo sau Phó Gia Du, hai người bọn họ vội vàng tới bến xe lửa thì đã nhìn thấy mẹ nuôi của Phó Gia Du, Hà thị ngồi trên hàng ghế chờ đợi, Phó Gia Du chạy đến bên bà mở miệng nói:- Mẹ, con tới rồi, xin lỗi mẹ, con tới trễ.- Không sao, mẹ đợi không lâu lắm – Hà thị mỉm cười hiền từ nắm lấy tay của Phó Gia Du nói, quay sang Hàn Tịnh hỏi – Tịnh nhi, con cũng tới sao?- Đúng vậy, bác gái, đi đường dài như vậy bác có mệt không? – Hàn Tịnh quan tâm hỏi han.- Đâu có, bác không mệt – Hà thị tiếp tục mỉm cười đáp.- Mẹ, chúng ta về nhà rồi nói có được không? – Phó Gia Du đề nghị.Hàn Tịnh lái xe, Phó Gia Du cùng Hà thị ngồi ở ghế sau, Hà thị qua cửa xe nhìn hai bên đường nhộn nhịp bất giác cảm thán:- Thượng Hải thay đổi nhiều thật.- Bác gái, bác từng đến Thượng Hải rồi sao? – Nghe thấy, Hàn Tịnh kinh ngạc thắc mắc.Phó Gia Du cùng Hà thị liếc nhìn nhau, Phó Gia Du mở miệng thay bà trả lời:- Mẹ chị từng đến đây, chắc cũng hơn chục năm rồi.Hàn Tịnh à lên một tiếng thu hồi thắc mắc của bản thân, Hà thị vỗ nhẹ tay của Phó Gia Du rồi lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa xe, một bóng người quen thuộc thoáng qua tầm mắt của bà, lập tức hoảng hốt la lên:- Dừng xe, dừng xe.- Hả? – Hàn Tịnh kinh ngạc kêu lên, Phó Gia Du cũng khó hiểu nhìn bà.Lúc này, Hà thị không có thời gian giải thích cho bọn họ, mắt cứ hướng ngoài cửa xe la lên lần nữa:- Dừng xe, mau dừng xe.Hàn Tịnh đành phải dừng xe lại, Hà thị vội vàng lao xuống xe, khắp nơi tìm kiếm cái gì đó, bước chân vô định, Phó Gia Du và Hàn Tịnh cũng lập tức xuống xe theo bà, Phó Gia Du chạy đến bên bà lo lắng hỏi:- Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ đang tìm gì thế? – Cô cũng theo bà nhìn xung quanh, không hiểu bà đang muốn tìm gì.Hà thị không trả lời Phó Gia Du mà cứ như người điên, chạy đến chỗ này một chút chạy đến chỗ kia một chút, cảm xúc vô cùng kích động, ngay cả chiếc xe đang lao tới bà cũng không chú ý.
Phó Gia Du nhìn thấy cảnh này kinh hoàng, hành động theo bản năng kéo bà ngược trở lại, lực phản lại làm hai người ngã trên đất.
Hàn Tịnh nhanh chóng chạy đến đỡ hai người đứng dậy, Hà thị lúc này như sực tỉnh nhìn Phó Gia Du lo lắng hỏi:- Gia Du, con có sao không, có bị thương ở đâu không?- Con không sao – Được Hàn Tịnh đỡ dậy, phủi hết bụi bẩn lấm lem quần áo, Phó Gia Du đáp rồi lại hỏi – Mẹ, mẹ đang tìm gì thế?- Mẹ đang tìm … - Hà thị đang muốn trả lời nhưng khựng lại khi liếc nhìn sang Hàn Tịnh, lời chuyển – Mẹ nhìn thấy một người quen, chỉ trong chốc lát lại không thấy ai.Phó Gia Du nhìn ra Hà thị có điều che giấu nhưng lúc này không phải lúc để hỏi, cô đề nghị:- Chúng ta về nhà rồi nói có được không?- Được – Hà thị đành đồng ý, đi mấy bước lại quay lưng nhìn chỗ lúc nãy đã thấy người, bà thật sự mong thấy người đó lần nữa..
Danh Sách Chương: