Thì tại buổi đấu giá đó, tôi bất ngờ gặp Lục Thanh Dã.
Bất kể anh trai tôi trả giá cao bao nhiêu anh cũng đều không hề mặt đổi sắc mà giơ bảng giá cao hơn.
Anh trai tôi tức giận đến không nhịn được nữa, lập tức vọt thẳng sang phòng bên cạnh.
“Lục Thanh Dã, anh thôi đi được không hả!”
Tôi sợ anh trai tức giận sẽ chủ động lao vào đánh nhau với Lục Thanh Dã, nên liền chạy lên ngăn cản.
“Được thôi, được thôi. Cái này em cũng thích lắm mà.”
Sau đó tôi thấy một nữ sinh nũng nịu với Lục Thanh Dã.
“Anh Lục, cảm ơn sợi dây chuyền của anh nhé.”
Tôi chỉ cảm thấy trong đầu “ầm” một tiếng, choáng váng, chỉ biết nhanh chân chạy trốn khỏi đó.
Lúc Lục Thanh Dã tìm được tôi, tôi đang trốn ở trên sân thượng lau nước mắt.
Trên cổ tôi mát lạnh, đầu dây chuyền là Lục Thanh Dã đeo lên cổ tôi.
Tôi hung hăng đẩy anh ra.
“Đừng đụng vào tôi!”
“Lạc Lạc, em hiểu lầm rồi.”
Tôi giật sợi dây chuyền ném xuống đất, viên đá quý vỡ nứt thành vô số vết rạn.
“Tôi không muốn gặp anh, tôi không muốn gặp anh.”
Mấy trăm vạn cứ như vậy trôi theo dòng nước.
Lục Thanh Dã cũng không tức giận, đôi mày chỉ hơi nhíu lại.
“Người nhỏ như thế mà tính tình lớn đấy nhỉ.”
“Tính tình tôi vốn là như vậy đấy, thế nào?”
Tôi vừa tức vừa ấm ức, cố nén nước mắt đã sớm vờn quanh hốc mắt của mình.
“Có thể thế nào được chứ?”
Nụ cười của Lục Thanh Dã mang theo sự cưng chiều, chậm rãi bổ sung thêm: “Là tôi tự làm hư em, chỉ đành tự mình chịu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đồ tra nam, tôi không tin anh nữa.”
Thấy tôi vẫn đang tức giận, Lục Thanh Dã tự nhiên mà chuyển chủ đề.
“Được rồi, em mau về thôi. Ở đây gió lớn, sẽ lạnh đấy.”
“Ai cần anh quan tâm, anh đừng đụng vào tôi.”
Lục Thanh Dã đưa tay tới kéo lấy tôi.
Tôi vô thức giãy dụa, vô ý tát anh một bạt tai.
Thật ra tôi cũng không định đánh anh, chỉ là góc độ quá trùng hợp.
Trên gương mặt trắng nõn của Lục Thanh Dã nhất thời hiện lên một mảng dấu đỏ.
Đánh anh mặt, thật sự quá đáng rồi…
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Trong lòng tôi lo lắng gần chết, nhưng không biết nên cúi đầu xin lỗi như thế nào.
Tôi cứng đờ không dám động đậy, chỉ biết cắn cắn môi.
“Lục Thanh Dã…”
Lục Thanh Dã chậm rãi vuốt vuốt gương mặt, tiến lên hai bước ôm lấy eo của tôi.
Tôi theo bản năng mà ôm lấy cổ anh, hai chân kẹp chặt eo anh.
Lục Thanh Dã nâng m.ô.n.g của tôi lên, điều chỉnh một chút, sau đó áp tôi vào tường.
“Nữ sinh kia biết quan hệ hợp tác giữa tôi và cha cô ấy. Anh không biết cô ta lấy đâu ra lịch trình của tôi ở đây, đột ngột đến tìm tôi, còn tự mình đa tình như thế.”
“Sợi dây chuyền đó vốn là tôi tặng cho em.”
“Đêm nay, anh trai em cũng sẽ tới đây, cho nên tôi cũng nhân cơ hội đến gặp em.”
Lục Thanh Dã là cố ý giữ khoảng cách với tôi, thăm dò tâm ý của cô gái nhỏ, thử xem tôi có nhớ anh không.
Không nghĩ tới lại trùng hợp như thế, chỉ mới gặp mặt đã xảy ra hiểu lầm.
Bởi vì tư thế này, nên tôi cao hơn anh một chút.
Lục Thanh Dã ngửa đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên cằm của tôi, thấp giọng nói.
Danh Sách Chương: