Kịch bản 《Văn Hoa Vĩnh Lưu Truyện》 có một phân đoạn để lão Phí bộc lộ tài năng, viết thư pháp bằng bút lông ngay tại chỗ.
Nhân viên tại hiện trường mài mực cho lão Phí.
Đi bút thoăn thoắt, cứng cáp hữu lực.
Lão Phí đang viết chữ, Đường tiền bối mời mọi người uống trà thưởng thức.
Đường tiền bối pha một ấm trà ngon, đem trà nhất nhất đổ vào trong chén, mời mọi người uống.
Mặc dù lúc trước khi mọi người thưởng thức 《Hí Xuân Đồ》, sự chú ý của mọi người đều ở trên người Lạc Diêu.
Nhưng từ lúc vừa rồi đến giờ này khắc này, Lạc Diêu đều hết sức hạ thấp mình một cách khiêm tốn, vẫn biểu hiện không quá chói mắt nhường sân nhà, yên lặng làm bình hoa.
Lúc Đường tiền bối rót trà cho Lạc Diêu, Lạc Diêu vô cùng lễ phép tiếp nhận, không nói chuyện mà chuyên tâm thưởng thức trà.
Chỉ là cô không phát hiện, từ khi Lạc Diêu nhận trà của Đường Nguy, lực chú ý của Hoàng Hỉ Minh vẫn luôn ở trên người cô.
Nhìn kỹ, trong mắt lão Hoàng còn lóe ra một tia sáng khôn khéo.
Phí Trọng Sơn nhanh chóng hoàn thành một tác phẩm.
Trúc bên ngoài hoa đào ba lượng cành, xuân nước sông ấm vịt tiên tri.
Lâu hao đầy đất lô mầm mỏ ngắn, đúng là cá nóc dục vọng bên trên lúc.
Đó là 《Huệ Sùng Xuân Giang Vãn Cảnh》của Tô Thức.
Đường Nguy dựa theo lời thoại chuẩn bị của kịch bản, Hoàng Hỉ Minh và Phí Trọng Sơn cũng dựa theo lời thoại đã chuẩn bị sẵn để phổ cập khoa học cho khán giả.
Dịch Trạch Ngôn và Lạc Diêu ở trong kịch bản đoạn này không có làm gì, chỉ cần phối hợp một chút là được.
Lạc Diêu cho rằng đoạn này ngoại trừ chuyên tâm thưởng thức ra thì không có chuyện gì với mình.
Lại không nghĩ lão Hoàng đột nhiên nhắc đến mình.
"Nha đầu Lạc, thư pháp này như thế nào?" Hoàng Hỉ Minh cười tủm tỉm hỏi.
Lạc Diêu lại không hiểu sao lại có loại cảm giác bị lão hồ ly nhìn chằm chằm.
"Cháu không biết viết chữ phồn thể." Lạc Diêu uyển chuyển cự tuyệt.
"Không sao, viết mấy chữ giản thể xem một chút." Hoàng Hỉ Minh nhẹ nhàng cười nói, "Cháu có muốn cho lão này một chút mặt mũi không?"
Được rồi, đã nói đến mức này, còn có thể cự tuyệt?
Lão nhân này nhìn hiền lành, trên thực tế tâm nhãn rất nhiều!
Lạc Diêu gật gật đầu, "Vậy thì chê cười rồi."
Lạc Diêu quả thật không biết viết chữ phồn thể, nguyên chủ cũng không biết chữ phồn thể.
Mà cô thì đến từ Đại Nghiệp, rất nhiều thứ đều không giống với Trung Hoa này.
Chữ này chính là một trong số đó.
Nhưng chữ giản thể thì không có vấn đề gì.
Phí Trọng Sơn nghe lão Hoàng nói muốn Lạc Diêu viết chữ, nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần lại, cũng không rõ ý tứ.
Lạc Diêu nhận lấy bút trong tay Phí Trọng Sơn.
Lạc Diêu vốn định khiêm tốn một chút, dù sao nguyên chủ cũng chưa từng luyện thư pháp.
Nhưng cầm bút trong tay, bất tri bất giác nhớ tới cảnh ông ngoại khi còn bé tay dạy cô luyện chữ.
Suy nghĩ lay động, chữ này đã bất tri bất giác nằm trên giấy.
Đó là một bài thơ mà ông ngoại đã dạy cô viết bằng tay khi còn nhỏ.
*****
Khi còn bé, tỉnh tỉnh mê mê, không suy nghĩ.
Lúc ấy nàng ngẩng đầu lên, giọng nói như trẻ đang bú hỏi ông ngoại, "Ông ngoại, vì sao phải sinh tử?
Trong lúc đó suy nghĩ của ông ngoại trôi đi rất xa, ánh mắt giống như là của quá khứ mà Lạc Diêu chưa từng nhìn thấy qua.
Tiểu Lạc Diêu nhìn theo ánh mắt của ông ngoại, ngoài cửa sổ vừa vặn là ánh xuân, sông núi vô tận của mẫu quốc ngàn dặm.
Nàng không biết tại sao.
Khi nhìn thấy cảnh sắc tráng lệ kia, trong lòng Tiểu Lạc Diêu dâng lê cảm giác ấm áp.
Ông ngoại thu hồi tầm mắt, cười cười với Lạc Diêu, đưa bàn tay chai sạm sờ sờ cái đầu nhỏ của Lạc Diêu.
"Bởi vì người trên mảnh đất này, huyết mạch tương liên, đều là người nhà chúng ta muốn bảo vệ."
"Giống như ông ngoại bất chấp mọi giá bảo vệ cháu."
"Nếu có một ngày có người muốn xâm nhập vào gia viên Diêu Diêu, vậy ông ngoại nhất định sẽ liều chết để chống lại, không bởi vì tốt xấu mà tránh."
Câu thơ nàng hiểu, nhưng lúc đó ông ngoại nói như vậy ngược lại khiến cho nàng sợ hãi.
Khóc rất lâu, dỗ thế nào cũng dỗ không được.
"Diêu Diêu sao cháu lại khóc?" Ông ngoại luống cuống tay chân lau nước mắt như hạt châu lạc diệt dây.
"Không muốn ông ngoại chết! Cháu không muốn ông ngoại bỏ cháu! Cháu không muốn đất, cháu muốn ông ngoại ở cùng với cháu."
Ông ngoại sửng sốt, nghe vậy trong lòng liền mềm nhũn, cười cười ôm lấy nàng ngồi trên đùi, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng.
"Được, ông ngoại không đi, ông ngoại không rời xa cháu, ông ngoại sẽ cùng cháu lớn lên."
Tiểu Lạc Diêu nghe vậy ngừng rơi nước mắt, dùng đôi mắt to tròn đáng thương nhìn ông ngoại, "Vậy ông kéo móc câu đi!"
Ông ngoại từ ái cười, "Kéo móc câu, ông ngoại sẽ cùng Diêu Diêu lớn lên, không rời xa Lạc Diêu."
"Là vẫn luôn ở bên cạnh Diêu Diêu, vĩnh viễn không rời xa!" Lúc ấy Tiểu Lạc Diêu kiên trì như vậy, nhất định phải thêm một câu như vậy.
Nàng nhớ rõ lúc đó ông ngoại do dự một chút, vẫn nói: "Nhưng ông ngoại đã già rồi, quá già rồi sẽ nhập thổ, không thể ở bên Diêu Diêu"
Tiểu Lạc Diêu sao có thể hiểu được những lời đó, có lẽ cũng hiểu được, chỉ là không muốn hiểu mà thôi!
Đó là khi nàng chạy ra ngoài, một mình chạy đến bờ sông bí mật của mình ngồi khóc, một mình khóc rất lâu.
Thẳng đến khi đó Thất Hoàng Tử đến tìm nàng.
Cũng chính là Thái Tử sau này, Đế Vương sau Đại Nghiệp - Dịch Trạch Ngôn.
Bất quá khi đó hắn chỉ là một Tiểu Hoàng Tử nghịch ngợm mà thôi.
Không có máu lạnh và không thể gần gũi sau này.
Lúc ấy nàng ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt treo hai hàng nước mắt, đôi mắt đỏ hồng, khóc giống như thỏ.
Nàng cho rằng Dịch Trạch Ngôn đến dỗ dành mình, còn nghĩ hắn thực sự rất thiện lương.
Kết quả ai ngờ, hắn vừa mở miệng chính là, "Mỗi người đều sẽ chết."
Lúc ấy trái tim đại nghịch bất đạo của nàng, muốn cho người trước mắt này, đánh một trận.
Lúc đó nàng tức giận, vừa tức giận vừa khóc lóc hét lên: "Ngươi lừa gạt người khác!"
"Ông ngoại ta là người tốt! Những người tốt sẽ được bình an trong suốt cuộc đời của họ!"
"Ông ngoại ta sẽ không chết!" Tiểu Lạc Diêu ầm ĩ lớn tiếng, giống như thanh âm càng lớn thì càng đúng.
Dịch Trạch Ngôn không gầm lên với nàng.
Chỉ là mất cả buổi chiều nói với nàng sinh tử bệnh lão đều là chuyện thường tình của con người, vạn vật đều có vòng đời.
Con người phải học cách chấp nhận sự vô thường của cuộc sống.
Lạc Diêu lúc ấy bịt lỗ tai không muốn nghe.
Dịch Trạch Ngôn lại còn lải nhải không ngớt, ở đó không ngừng nói.
Từ chu kỳ tăng trưởng của hoa và cây cối, đến sự di cư của các con đồi núi và sông.
Lạc Diêu cuối cùng cũng ngừng khóc, chỉ còn lại tức giận, tức giận chạy về nhà.
Trong lòng nghĩ đến Thất Hoàng Tử này quả thực cực kỳ chán ghét.
Chuẩn bị cho 10 ngày tới không để ý đến hắn ta.
Nhưng thật không ngờ, ngày hôm sau lại không đợi Dịch Trạch Ngôn đến.
Bởi vì Tam Hoàng Tử đã mất.
Tam Hoàng Tử là huynh trưởng của mẹ Dịch Trạch Ngôn.
Đó là một người tốt.
Làm thế nào một người tốt không được khen thưởng tốt.
Tiểu Lạc Dao lẩm bẩm nói.
Trong lòng bối rối.
Tam Hoàng Tử đối với Dịch Trạch Ngôn tốt như vậy, hắn ôn nhu hiền lành như vậy.
Dịch Trạch Ngôn hiện tại nhất định rất đau lòng.
Lạc Dao cũng không nhớ rõ sau này tiến cung như thế nào.
Chỉ nhớ một đám người gọi nàng qua, quần áo tất cả đều đổi thành màu trắng.
Sau đó tiến cung phúng viếng.
Nàng nhớ rõ lúc đó nàng nhìn thấy Dịch Trạch Ngôn, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Nhưng nàng lại không hiểu sao, ở trên người hắn thấy được sự hoảng sợ không thể tin được.
Lúc đó hắn mới chỉ mới sáu, bảy tuổi.
Rõ ràng là khổ sở như vậy, lại một không tìm ra được một chút lỗi nào, đem những nghi lễ phiền phức kia làm xong.
Trong một sớm một chiều, tưởng như hai người khác nhau.
....!
Danh Sách Chương: