Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dịch Trạch Ngôn trong mắt có chút kinh ngạc, lại không chút nào khiếp sợ.

Chỉ liếc mắt một cái, Lạc Diêu đã hiểu được đây không phải là Thiên Tử Đại Nghiệp.

Người trước mắt này ngoại trừ âm dung bộ dạng cùng Đại Nghiệp Hoàng Đế không kém chút nào ra, những thứ khác hoàn toàn là bất đồng.

Sau khi biết rõ điểm này, Lạc Diêu hoàn toàn thả lỏng.

Sau khi biết anh cũng không có xuyên không tới, Lạc Diêu đối với Dịch Trạch Ngôn cũng không có suy nghĩ gì.

Chỉ là Dịch Trạch Ngôn hiển nhiên hiểu lầm.

Anh đem khoảng cách với Lạc Diêu thoáng kéo xa một chút, giống như cô có bệnh nặng gì đó.

Mạnh Miêu Miêu lặng lẽ kề sát Lạc Diêu, nhỏ giọng thì thầm, "Không nghĩ tới cậu muốn dùng phương thức này để khiến học trưởng chú ý nha!"
Lạc Diêu nhìn thấy Mạnh Miêu Miêu đang sùng bái nhìn cô, "Tôi nói là hiểu lầm anh tin sao?"
Dịch Trạch Ngôn như ngồi trên đống lửa, nhanh chóng ăn xong bữa sáng này, rồi rời đi.

Lạc Diêu là người đã gặp qua cảnh tượng lớn, mặc dù có chút xấu hổ, bất quá cũng rất nhanh thoải mái.

Sau khi Dịch Trạch Ngôn rời đi, cô vẫn không nhanh không chậm thưởng thức bữa sáng.

Chỉ là thật trùng hợp không khéo, ba người vừa vặn đi cùng đường.

Trên đường đi đến giảng đường, ba người gặp lại nhau.

Dịch Trạch Ngôn nhíu mày.

Người phụ nữ này quả nhiên là xem phim ngôn tình nhiều, thế nhưng một đường đi theo anh.


Bây giờ những vở opera xà phòng thực sự gây hại, làm cho mọi người nhìn dễ dàng tưởng tượng.

Ann cũng không thích nữ sinh dây dưa quá nhiều, cũng sẽ không bởi vì chút mánh khóe của các nữ sinh mà yêu đến chết đi sống lại.

Lạc Diêu ngược lại không có quá mức ngoài ý muốn, dù sao Mạnh Miêu Miêu lúc trước mới giải thích với cô, anh cũng sẽ đi nghe thuyết trình.

Đây là lý do tại sao lúc đầu Lạc Diêu hỏi đường, anh sẽ hiểu lầm.

Chỉ có điều...!
Lạc Diêu dư quang thoáng nhìn thấy người chung quanh.

Không ai là không tập trung ánh mắt vào Dịch Trạch Ngôn.

Ánh mắt của các nữ sinh có ái mộ có kính ngưỡng.

Các nữ sinh có thẹn thùng nhút nhát vừa nhìn thấy anh liền cúi đầu, cũng có người trần trụi không che giấu.

Còn các chàng trai thì sao.

Lạc Diêu có chút ngoài ý muốn, Dịch Trạch Ngôn ở chỗ các nữ sinh nhân này nổi tiếng như vậy, nam sinh lại ít có địch lớn hơn.

Ngược lại, có vẻ như anh có rất nhiều fan hâm mộ trong số các nam sinh.

Có mấy đối tượng nam sinh khẩn trương như lâm vào đại địch, vội vàng kéo bạn gái rời khỏi hiện trường.

Lạc Diêu nhìn không nhịn được cười.

"Dịch Trạch Ngôn này ở trường các cậu còn rất được hoan nghênh nha."
"Không phải đâu!" Mạnh Miêu Miêu là fan hâm mộ số một của Dịch Trạch Ngôn, kích động nói, "Anh ấy không chỉ đẹp trai, hơn nữa lúc còn học trung học cũng đã giành được rất nhiều giải thưởng hóa học nổi tiếng quốc tế."

"Đó chính là thiên tài xứng đáng với danh nghĩa."
"Nhưng sau khi học đại học, anh ấy không chọn chuyên ngành hóa học, mà chọn chuyên ngành kỹ thuật phần mềm."
"Nhưng đại thần chính là đại thần." Mạnh Miêu Miêu càng nói càng kích động, "Anh ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, mấy trò chơi do bạn bè thiết kế đều bùng nổ."
"Trò chơi thịnh hành biết không? Trò chơi thịnh hành là do anh ấy tạo ra!" Mạnh Miêu Miêu nói xong còn không quên thêm động tác chân tay, "Tuy rằng nói anh ấy là Thái tử gia của tập đoàn Dịch thị, người thừa kế duy nhất tương lai của tập đoàn Dịch thị.

Bất quá anh ấy căn bản cũng không có ý định dựa dẫm trong nhà, tập đoàn Thịnh Hành là anh ấy cùng bạn bè hai tay trắng khởi nghiệp, tự chủ gây dựng sự nghiệp."
Nghe Mạnh Miêu Miêu nói như vậy, Lạc Diêu lập tức hiểu được sự rần rộ vừa rồi.

Dịch Trạch Ngôn này quả thực chính là có nhan sắc, có tài, có tiền tập hợp trong một thể.

Mà nam sinh có thể đạt tới trình độ này cũng thật sự không nhiều lắm.

Khi một người xuất sắc đến một mức độ nhất định, khoảng cách giữa anh ta và những người xung quanh là rất lớn.

Mà mọi người có xu hướng coi những người hàng đầu giỏi hơn mình rất nhiều như thần tượng cùng tiêu chuẩn, thật giống như là trong lòng khát vọng trở thành bộ dáng hóa thực.

Cho nên vừa rồi Lạc Diêu cơ hồ cũng không nhìn thấy có mấy nam sinh có địch ý với Dịch Trạch Ngôn, trong lòng mọi người đều cảm thấy mình căn bản không xứng làm đối thủ của anh.

"Vậy anh ta quả thật còn rất lợi hại." Lạc Diêu thập phần trung thực đánh giá.

Lạc Diêu tuy rằng đối với sự khinh miệt vừa rồi của anh có chút ý kiến, bất quá cô cũng không phải là người cẩn thận.

Đối với nhân tài cô càng kính nể, cũng sẽ không bởi vì một chút hiểu lầm nhỏ mà trong lòng mà chấm điểm người này thấp.

"Đâu chỉ có vậy a!" Mạnh Miêu Miêu trên mặt lại mê muội, "Học trưởng Dịch quả thực là nhân gian kinh hồng khách, là sự tồn tại hiếm có trên đời!"
Lạc Diêu nghe vậy nói, "Cậu thích anh ta à?"
Mạnh Miêu Miêu nghe vậy lập tức lắc đầu phủ nhận.


Lạc Diêu khó hiểu, "Tớ nhìn cậu rất thích anh ta? Đánh giá cũng khá cao."
"Ôi! Cậu không hiểu đâu!" Mạnh Miêu Miêu cố chứng minh trong sạch, "Cái này tựa như truy tinh vậy, chẳng qua tớ theo đuổi không phải là ngôi sao lưu lượng gì mà thôi."
"Hơn nữa tớ đối với đại thần chỉ đơn thuần hâm mộ, anh ấy chính là tiên tử, tiên tử làm sao có thể khinh nhờn đây?"
"Đại khái hiểu rồi." Lạc Diêu gật đầu.

Người đến nghe giảng bài bắt đầu lục tục tiến vào.

Hai người tìm một chỗ ngồi xuống.

Một tiếng rưỡi trôi qua.

Lạc Diêu nghe còn chưa thỏa mãn.

Giáo sư này vô cùng thú vị, rõ ràng là một điều rất hàn lâm, thế nhưng cũng bị hắn nói hấp dẫn.

Bài giảng này nhằm mục đích an ninh mạng quốc gia.

Lạc Diêu vốn là chuẩn bị sau này phát triển theo hướng kỹ thuật phần mềm, hiện tại ngược lại có chút muốn học tập mạng và bảo mật thông tin.

Cô hỏi thăm một chút, hôm nay đến nghe bài giảng, lại không ít người đều là chuyên ngành khác.

Ví dụ, Dịch Trạch Ngôn của kỹ thuật phần mềm, nhiều người không muốn bỏ lỡ bài giảng của Giáo sư Lý Tư Thản.

Giáo sư Lý đã nghỉ hưu, thường gặp ông một lần rất hiếm hoi.

Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là khoa máy tính làm chủ.

Giáo sư Lý vừa đi, Dịch Trạch Ngôn cũng bị đám người ba tầng ngoài ba tầng trong vây quanh rời đi.

Lạc Diêu cũng chuẩn bị đi.

Mạnh Miêu Miêu đề nghị cùng Lạc Diêu trao đổi wechat, hai người hôm nay nói chuyện rất vui vẻ, Mạnh Miêu Miêu tỏ vẻ rất nguyện ý cùng cô kết giao bạn bè.

Lạc Diêu nghe vậy dừng lại, lập tức sảng khoái đáp ứng.


Thêm Wechat mới giật mình phát hiện người trước mắt này lại là ngôi sao Lạc Diêu bị anti tấn công thê thảm trên mạng.

Vẻ mặt của Mạnh Miêu Miêu trong nháy mắt trở nên sặc sỡ.

Lạc Diêu nghe vậy nhướng mày, "Như thế nào, không muốn kết giao bạn bè với tớ?"
"Không phải như vậy, chỉ là có chút ngoài ý muốn.

Hóa ra ngôi sao là như thế này." Mạnh Miêu Miêu trong lòng chột dạ vô hạn, dù sao cô cũng từng là một thành viên trong đại quân Lạc Diêu.

Cô luôn cảm thấy khinh thường người hâm mộ vì nhan sắc cuồng nhiệt mà theo đuổi một số thần tượng không có dinh dưỡng.

Huống chi là Lạc Diêu bị điều hành bên ngoài vô cùng phản cảm thì sao?
Mạnh Miêu Miêu đương nhiên không biết Lạc Diêu chân thật là như thế nào, hiểu lầm cô sâu sắc!
Đó chính là dùng sức ở trong lòng chỉ trích nha!
Hiện giờ vừa thấy Lạc Diêu, Mạnh Miêu Miêu lại cảm thấy vừa thấy đã quen, không hiểu sao lại thân thiết.

Lạc Diêu cười cười, vốn cũng chỉ là đùa giỡn với cô ấy, cũng không có ý trách cứ.

Mạnh Miêu Miêu có chút đỏ mặt, "Những tài khoản marketing trên mạng kia nói đều là giả đúng không, tớ thấy cậu tuyệt đối không giống trên mạng viết."
"Cái nào?" Lạc Diêu nhếch khóe môi cười nói.

"Chính là thích làm cái gì đó, còn lừa bạn thân của mình gì đó." Mạnh Miêu Miêu càng nói thanh âm càng nhỏ.

"Bạch Thấm không phải bạn thân của tớ, về phần làm hay không, cậu cảm thấy thế nào?" Lạc Diêu cũng không phải là tiêu chuẩn rất dễ hiểu.

"Tớ nghĩ rằng cậu tốt!"
"Vậy là được rồi." Lạc Diêu cũng không quan tâm đến những tin đồn trên mạng.

Bởi vì, sớm hay muộn nó cũng sẽ được làm rõ.

....
[Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad @NinhTich1314].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK