Dịch Trạch Ngôn cơ hồ cả ngày không nhỏ giọt nước, Lạc Diêu len lén chạy tới nhìn hắn.
Dịch Trạch Ngôn như vậy, Lạc Dao vĩnh viễn cũng không quên được.
Hắn cứng ngắc giống như một bức tượng đá, tê dại, trống rỗng giống như không có sự sống.
Lạc Diêu đột nhiên hiểu lời hắn nói.
Hóa ra sự sống và cái chết thực sự là vô thường.
Hóa ra người tốt cũng sẽ chết.
Chỉ là không nghĩ tới chuyện này sẽ phát sinh bên cạnh chúng ta, thật không ngờ còn tệ hơn chúng ta nghĩ.
Lạc Diêu đem cháo mà mẫu thân cô mang theo từ trong hộp thức ăn ra.
"Ăn chút gì đi."
"Ta không đói."
Lạc Diêu tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết hắn không có tâm tình ăn cháo.
Nhưng hắn ta đã không ăn gì cả ngày rồi.
Nàng lén nghe mẫu thân nói, trạng thái của Hoàng Hậu Nương Nương cũng không tốt lắm.
Hoàng Thượng cũng thập phần bi thống, còn phải vội vàng điều tra kỹ nguyên nhân cái chết của Tam hoàng tử, cùng một đống chính biến bởi vì Tam hoàng tử qua đời mà một lần nữa thành hàng.
Hầu như không ai có thời gian để bận tâm đến Dịch Trạch Ngôn.
"Tam hoàng tử ở trên trời cũng không hy vọng nhìn ngươi như vậy."
"Tam hoàng tử đối xử tốt với ngươi như vậy, hắn nhất định hy vọng đệ đệ ruột của mình mỗi ngày khỏe mạnh, ăn uống điều độ."
"Cũng giống như ông ngoại ta yêu ta đúng vậy không?"
Lạc Diêu nho nhỏ mới bốn tuổi rưỡi, chưa từng an ủi người khác.
Cũng không biết loại chuyện này đã xảy ra, ngoại trừ Tam hoàng tử sống lại, còn có cái gì thật sự ngăn được bi thương đây?
Những người không đau buồn vì một hai lời an ủi là cho người khác thấy.
Vết thương khổng lồ trong lòng sao lại bởi vì hai câu nói nhẹ nhàng mà khép lại đây?
Lạc Diêu thấy Dịch Trạch Ngôn vẫn thờ ơ như cũ.
Thất hoàng tử bình thường cực kỳ ghét cay ghét đắng cũng có một ngày yếu ớt như vậy.
Lạc Diêu đại khái cũng có thể hiểu được thân nhân qua đời rất khó dùng ngôn ngữ an ủi.
Dứt khoát cũng không cưỡng cầu hắn, để cho hắn không bi thương gì đó.
Lạc Diêu quan sát chung quanh một chút, thấy chung quanh thật sự không có một người nào.
Mới dám to gan, kéo Dịch Trạch Ngôn lại đây.
Hung tợn nói với hắn, "Ngươi cảm thấy Tam hoàng tử điện hạ mất không phải là ngoài ý muốn đúng không?"
Dịch Trạch Ngôn mở to hai mắt nhìn nàng, có chút không thể tin, Lạc Diêu mới bốn tuổi rưỡi sẽ nói ra những lời như vậy.
Dịch Trạch Ngôn đột nhiên trợn to hai mắt, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng trợn mắt muốn nứt ra có chút dọa nàng.
Hắn căn bản cũng không nghĩ tới những thứ này, chỉ là không muốn tiếp nhận sự thật mà thôi.
Nhưng Lạc Diêu đã nói gì? Cái chết ngoài ý muốn của Tam ca là do con người tạo ra?
Có ai gài bẫy không?
Người đó là ai?
Chính xác là tại sao!
"Vì sao phải hại Tam ca, hắn rõ ràng tốt như vậy! Dựa vào cái gì vậy?" Dịch Trạch Ngôn phẫn nộ quát.
Lạc Diêu bị hắn rống liền run lên, trong lòng có chút sợ hãi.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Thất hoàng tử ngày thường thập phần nghịch ngợm chán ghét, thích khi dễ nàng, cư nhiên khóc.
Đó là Dịch Trạch Ngôn yếu ớt mà nàng chưa từng thấy qua.
Lạc Diêu còn chưa quên mục đích của mình.
"Người xấu kia rất quá đáng đúng không?"
Lạc Diêu từng bước dụ dỗ.
"Ta nhất định sẽ tìm được hắn, chính miệng hỏi hắn vì sao? Dựa vào cái gì? Sau đó lại tự tay giết chết hắn!"
Dịch Trạch Ngôn mới sáu tuổi hai mắt đầy hận ý, khiến Lạc Diêu nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng Lạc Diêu tuyệt đối không đồng tình với người xấu kia.
"Bắt người xấu là phải có sức, ngươi bây giờ ngay cả sức lực đứng lên cũng không có?"
Cho dù trong lòng rất ủng hộ, nhưng ngữ khí trào phúng của nàng, tựa hồ cũng không đồng tình.
Vốn Dịch Trạch Ngôn không có cảm giác, hiện tại ý đứng lên, lại phát hiện hai mắt tối sầm.
Lạc Diêu nhỏ nhắn, tiểu nha đầu đậu đinh căn bản không đỡ được.
Nhưng cũng may sau khi giữ chặt hắn đỡ một chút, có một cái đệm, không đến mức thẳng tắp ngã xuống mà đau như vậy.
Hai người ngã xuống đất.
Lạc Diêu thừa cơ nói, "Ngươi xem đi, ngươi ngay cả sức lực đứng lên cũng không có, còn nói muốn bắt kẻ xấu? Cười chết ta rồi."
"Kẻ xấu nếu nhìn thấy Tam hoàng tử bị mình hại chết, hiện tại ngay cả đệ đệ duy nhất còn chuẩn bị đem mình đói chết, phỏng chừng ở trong bóng tối đang chúc mừng!" Lạc Diêu lại tiếp một liều mãnh dược.
Thất hoàng tử nghe vậy cắn răng, nội tâm rõ ràng có bi thương lớn lao cũng không muốn khóc nữa.
Lạc Diêu đột nhiên cảm thấy mình nói quá nghiêm túc, lời này giống như là dao đâm lên đùi, đem thịt xốc lên, tàn nhẫn đến cực điểm.
Đột nhiên có chút đau lòng, ngữ khí cũng trở nên mềm mại.
"Ăn đi, ăn no mới có sức lực báo thù, mới có sức lực bảo vệ người nhà của mình, mới không đến mức để cho kẻ thù chê cười.".
ngôn tình hay
Dịch Trạch Ngôn gật gật đầu, cầm lấy cháo trong hộp, trầm mặc không nói gì liền ăn.
Sau khi bi thống cùng hận ý cực độ bộc phát, Thất hoàng tử đột nhiên trưởng thành khiến người ta khiếp sợ.
Thất hoàng tử không còn trốn học nữa, mỗi ngày Lạc Diêu còn chưa thức dậy, thì Dịch Trạch Ngôn cơ bản đều luyện xong.
Lạc Diêu cơ hồ là từng bước từng bước nhìn Dịch Trạch Ngôn leo lên, từ nỗ lực vượt qua mọi người rất nhiều lần, đến sau này nổi bật ưu tú.
Không ai biết hắn đã phải chịu bao nhiêu.
Không ai biết sự lột xác này đã trải qua bao nhiêu cái giá phải trả.
Lạc Diêu rời ra khỏi hồi ức.
Nhìn Dịch Trạch Ngôn bây giờ, liền nhớ tới nhiều năm trước, Dịch Trạch Ngôn chết lặng, khóc rống.
Chắc phải rất vất vả lắm, phải không?
Dịch Trạch Ngôn nhạy bén nhận ra tầm mắt Lạc Diêu.
Lại cảm thấy ánh mắt kia mang theo chút bi thương, rồi lại giống như có chút đau lòng.
Dịch Trạch Ngôn nhìn không hiểu, đột nhiên có chút hoài nghi Lạc Diêu này có phải đầu óc có chút không bình thường hay không?
Chẳng lẽ diễn viên đều có chút thể chất diễn tinh, trong đầu luôn thích bổ một chút cốt truyện?
Chẳng lẽ đây là chiêu mới gì, muốn anh chú ý tới cô?
Sau đó, cô đã thực sự thành công.
Lạc Diêu ngẩn người cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Lúc này bút rơi, tất cả mọi người đều tiến lại gần.
*****
Hoàng Hỉ Minh thật không ngờ Lạc Diêu viết câu này, có chút kinh ngạc.
Thiết Hoạ Ngân Câu.
Chữ thật sự rất tốt, tuy rằng ông cũng không phải chuyên môn nghiên cứu thư pháp, bất quá mấy năm nay nghiên cứu văn vật vô số kể.
Mức độ đánh giá cao cơ bản là hoàn toàn có.
"Tuy rằng không biết viết chữ Phồn Thể, bất quá thư pháp này viết thật không tệ.
Nha đầu Lạc, tư duy rất cao a?" Hoàng Hỉ Minh thuận miệng khen ngợi một câu.
"Ah.
Không dám nhận, không dám." Lạc Diêu thành thật giải thích, "Đây là khi còn bé ông ngoại dạy cháu, lúc ấy còn chưa hiểu ý."
"Ông ngoại lúc ấy giải thích cho cháu, cháu còn bởi vì không thể tiếp nhận sinh tử mà khổ sở rất lâu."
Lại thật không ngờ, người đầu tiên tiếp nhận sinh tử lại là anh...!
Hoàng Hỉ Minh vừa nghe, trong lòng hiểu rõ, ông thổn thức một chút.
Đường Nguy thấy Phí Trọng Sơn còn cầm câu thơ của Lạc Diêu không buông tay, vì thế lên tiếng hỏi, "Chữ này có không ổn không?"
Đám người Hoàng Hỉ Minh, Dịch Trạch Ngôn nghe vậy nhìn về phía Phí Trọng Sơn.
Phí Trọng Sơn nhíu chặt mày nhìn chữ kia, đầu cũng không ngẩng lên nói, "Chữ này..."
"Chữ này cũng không có gì không ổn!" Phí Trọng Sơn kích động nói, "Bút tư lão đạo, Mặc Vận thanh tú*, thật sự là một nhân vật tốt hiếm có!"
*Phong cách viết cổ xưa, nét chữ đẹp đẽ.
Hoàng Hỉ Minh không nghĩ tới Phí Trọng Sơn luôn xảo quyệt như vậy lại đưa ra đánh giá cao?!
....
【Orange có lời muốn nói】:
Bối cảnh là hư cấu, không cần kiểm tra nghiêm ngặt!
[Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad @NinhTich1314].
Danh Sách Chương: