Thằng nhóc mập bị vạch trần tại trận thì càng tỏ vẻ đắc ý hơn: “Ta đã đạt đến Luyện Khí tầng một, còn các ngươi không có chút tu vi nào, vốn ta phải là người xếp đầu tiên.”
Mọi chuyện đã rõ, hóa ra là một “vụ án đẫm máu” liên quan tới việc xếp hàng. Chúc Dao đang định tiến lên thì tay áo bị giữ chặt, một tên đệ tử áo trắng đứng cạnh kéo cô lại, đó chính là tên đệ tử dẫn đám đầu củ cải này tới nhận thẻ ngọc, hình như bạn nhỏ Vương gọi hắn là Tần sư huynh.
“Vị sư muội này, tốt nhất là muội chớ nên nhúng tay vào.” Đệ tử họ Tần nháy mắt với cô, chỉ vào nhóc béo kia, nhỏ giọng nói: “Cậu ta là con trai của đại đệ tử Khí Phong, có Thủy Mộc song linh căn, chắc chắn sẽ được vào nội môn, chớ có tự rước họa vào thân.”
Hóa ra là có quan hệ, chẳng trách không ai quan tâm tới chuyện này. Chỉ là đám trẻ con mới từng này tuổi đã dám đánh nhau mà không có người lớn dạy bảo thì liệu có ổn không? Cô chần chừ một chút, phía bên kia bạn nhỏ Vương đã xử lý xong mọi chuyện. Xếp hàng dựa theo chiều cao, ai thấp đứng trước, từ đó có thể thấy bạn nhỏ Vương rất có uy tín trong đám nhóc này, tất cả đám nhóc củ cải đều coi cậu nhóc là người cầm đầu.
Cuối cùng nhóc béo bị xếp thứ hai đếm ngược từ dưới lên, Vương Từ Chi cao nhất xếp cuối cùng. Cho dù thằng nhóc béo không phục nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài.
“Này này, nàng dâu, ngươi đứng ở đây.” Sau khi đứng vào chỗ, Vương Từ Chi chỉ ra sau lưng, vẫy tay gọi Chúc Dao.
Hành động này khiến khóe miệng Chúc Dao giật giật, nhìn thấy vô số ánh mắt kinh ngạc ném về phía mình, cô chỉ hận không thể xông tới bóp chết thằng nhóc này. Bạn nhỏ Vương thấy cô mãi không chịu di chuyển, cho rằng cô không hài lòng với vị trí đứng sau cùng, cắn răng, nhịn đau lui về phía sau một bước, chỉ vào vị trí cũ của mình: “Cùng lắm thì ta cho ngươi đứng trước ta!”
Mặt Chúc Dao càng đen hơn, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu nhóc, đành phải đi tới. Cô ôm lấy bạn nhỏ Vương, dùng sức nhéo mạnh mấy cái vào mông cậu nhóc.
Bạn nhỏ Vương bị đau tới nỗi hít một hơi, nhưng điều thần kỳ là cậu nhóc không thét lên, chỉ nhìn Chúc Dao với ánh mắt kỳ lạ, yên lặng quay đầu đi.
Này này, mới tí tuổi đầu, đỏ mặt cái gì chứ?
Chúc Dao không hiểu tâm lý của đám trẻ ranh này nên quyết định không quan tâm tới nữa, đột nhiên cảm thấy bị người khác va vào. Cô nhìn về phía trước, ở đó là vị trí của nhóc mập, điều trùng hợp là cậu bé bị nhóc mập đánh lại đứng ngay ở trước mặt cậu ta. Nhóc mập nhân cơ hội mọi người không chú ý đến dùng mông chen ngang, thuận lợi tranh được vị trí xếp thứ ba đếm ngược từ dưới lên, sau đó còn quay đầu lại lè lưỡi trêu ngươi với cậu bé kia.
Cậu bé tên Tiêu Dật kia không đứng vững, suýt nữa là đã ngã xuống dưới đất. Cậu bé lảo đảo một hồi mới đứng yên được, gương mặt tràn đầy thù hận nhìn nhóc mập trước mặt, nhẫn nhịn siết chặt nắm đấm bên người, lẩm bẩm một câu gì đó. Cậu bé nói rất nhỏ, những người khác không nghe thấy được nhưng Chúc Dao đứng ngay sau lưng cậu ta thì lại nghe rất ràng.
“Một ngày nào đó, ta sẽ khiến tất cả mọi người trên thế gian phải quỳ gối dưới chân ta!”
Một cảm giác quái dị nhưng đầy quen thuộc xuất hiện trong đầu Chúc Dao, nhưng chính cô lại không thể nói được nó lạ ở đâu, chỉ cảm thấy rất không hợp lý. Cô nghiêm túc đánh giá cậu bé trước mắt, lúc này mới nhận ra đây chẳng phải cậu bé ăn xin có linh căn hai hệ ở trên trấn kia sao? Khi đó thái độ cậu ta điềm tĩnh tự nhiên khác hẳn với những đứa nhỏ trong trấn, ngay cả Lý Lâm cũng coi trọng cậu ta, không biết tương lai sẽ bái vị nào làm sư phụ nào?
Nhưng vì sao cô lại cảm thấy cậu ta có gì đó kỳ lạ chứ? Rốt cục là có điểm nào khác thường?
Chúc Dao nghĩ mãi cũng không phát hiện ra được điều gì. Mãi đến khi quản lý đi ra mới làm cắt ngang suy nghĩ của cô, cung kính dâng một tấm thẻ ngọc đặt vào tay cô.
Sau khi giải thích qua loa với bạn nhỏ Vương rằng mình và cậu nhóc không chung một sư môn, sau này sẽ thường xuyên quay về thăm cậu nhóc, cô liền đi theo quản sự quay về Ngọc Lâm Phong dưới cái nhìn “ngươi lại không tuân thủ đạo làm vợ” của cậu nhóc. Vietwriter.vn
Cuộc sống tu tiên rất khô khan, sau buổi sáng sư phụ dạy cô phương pháp dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể, hắn không xuất hiện thêm lần nào nữa, cũng không biết đã đi đâu? Chúc Dao ở trong phòng cảm ứng linh khí suốt một ngày, cuối cùng không chịu được nữa, cứ tiếp tục ngồi như vậy, đừng nói là linh khí, chỉ sợ cô sẽ chết đói trước thôi.
Chúc Dao tìm khắp căn phòng không thấy có đồ ăn gì, ngay cả phòng sư phụ cô cũng đã chui vào lục lọi. Đừng nói là đồ ăn, ngay cả người còn không thấy bóng dáng đâu. Sư phụ sẽ không quên là cô cũng phải ăn uống đó chứ.
Nhìn rừng cây chim hót hoa nở dưới núi, Chúc Dao suy tính chuyện có nên tự lực cánh sinh hay không. Thế nhưng dựa vào khả năng nấu cơm bằng nồi cơm điện cũng quên cho nước của cô, cho dù săn được cũng không biết nấu, còn chưa nói đến chuyện cô cũng không biết đi săn.
Sư phụ, người mau quay về đi, đồ đệ sắp chết đói mất rồi.
Thế là ba ngày sau, vị sư phụ nào đó đi ra khỏi động phủ bế quan lại phát hiện ra có một người đang nằm đơ ra trước cửa phòng mình. Ngọc Ngôn nhíu chặt mày, chẳng lẽ đây là sở thích quái dị của cô đồ đệ này, hở ra là nằm ườn trên mặt đất.
Ngọc Ngôn im lặng bấm Khứ Trần Quyết cho đồ đệ, lại truyền linh khí vào, lúc này Chúc Dao nằm thẳng đơ mới dần tỉnh lại.
Chúc Dao nhìn thấy Ngọc Ngôn, nước mắt không kìm nén được chảy ra đầy mặt, ôm chặt lấy đùi người trước mặt: “Sư phụ!”
Ngọc Ngôn cứng đờ người, hắn rất không quen cảm giác bị người khác ôm như vậy, nhưng nghĩ lại thì người đang ôm đùi mình chính là cô đồ đệ chờ mãi mới xuất hiện, kìm nén không ném cô ra ngoài. Xem ra cô đồ đệ nhỏ này rất bám hắn, mới cách xa mấy ngày đã cảm động như vậy.
“Cuối cùng người đã về, con sắp chết đói mất rồi.” Chúc Dao nước mắt nước mũi đầm đìa, uất ức lên tiếng. Nếu không phải vẫn còn cố giữ nguyên tắc thì cô đã không nhịn được mà chạy đi gặm vỏ cây rồi. Cô lớn đến nhường này nhưng chưa bao giờ bị đói bụng, không thể nào quen được chuyện này: “Con muốn ăn cơm!”
Ngọc Ngôn từ chối theo phản xạ có điều kiện: “Người tu tiên không nên ăn nhiều, đồ ăn thế gian quá nhiều tạp chất, dễ ảnh hưởng tới việc tu hành.”
“Thế nhưng sư phụ ơi, nếu không được ăn thì con sẽ chết đói mất!” Người sắp chết đói thì tu tiên cái quái gì?
Ngọc Ngôn sững sờ, lúc này mới nhớ tới đồ đệ của mình còn chưa dẫn dắt linh khí vào cơ thể. Hình như… không ăn thì không được! Ngọc Ngôn im lặng hồi lâu, nhìn đồ đệ đang ôm đùi mình khóc lóc thảm thiết, gương mặt buồn bực tỏ vẻ “đồ đệ của ta sao yếu đuối như vậy được”. Hắn thở dài một tiếng, thân hình lóe lên rồi biến mất tăm không thấy đâu nữa, chỉ còn mình Chúc Dao ngồi trên thảm cỏ hít gió trời.
Đói quá…
Khi Chúc Dao nghĩ sư phụ không buồn quan tâm tới cô nữa thì trước mắt hoa lên, vị sư phụ vừa rời đi xách một chiếc túi lớn quay về. Tay sư phụ run lên, đổ ra một đống rau xanh, củ cải. Hóa ra là sư phụ đi tìm đồ ăn cho mình, thế nhưng… đồ sống nhăn thế này thì ăn kiểu gì?
Khi Chúc Dao vẫn đang nghi ngờ thì sư phụ đã cầm lấy một gốc củ cải và mấy bó rau xanh lên, đẩy cửa phòng bếp, xắn tay áo nấu cơm.
Chúc Dao trợn mắt há mồm nhìn sư phụ mặc toàn thân đồ trắng, một tay cầm củ cải, một tay cầm dao phay, bắt đầu xắt củ cải, cảnh tượng sinh hoạt bình thường lại bị người ấy biến thành tràn đầy tiên khí. Sư phụ, người học kỹ năng nấu nướng từ khi nào vậy?