“Đệ tử nhập thất?” Trước đó hình như cũng đã nghe người dẫn đường nói qua rồi, chỉ là những thứ này cô lại không quá để tâm cho lắm.
Thấy cô không hiểu, anh bạn nhỏ Vương nghiêm túc giải thích cho cô: “Ta nghe đại sư huynh nói rồi, chỉ có đệ tử nhập thất mới được sư phụ tự mình truyền thụ tiên pháp, còn các đệ tử nội môn khác đều là do các sư huynh dạy.”
Vị trí quan trọng như vậy sao! Nhưng mà cũng có thể hiểu được, phái Khâu Cổ nhiều học trò như vậy, ngoại trừ đệ tử tạp dịch ngoại môn ra, những người khác đều được phân ra sáu phong khác, các đệ tử được chia đến phong đều là học trò của phong chủ, số lượng đệ tử của mỗi đỉnh ít thì hơn một nghìn, nhiều thì hơn mười nghìn. Nếu như tất cả đều để phong chủ dạy dỗ thì không phải sẽ mệt chết sao. Nói đến đây, thân phận của đệ tử nhập thất không cần nói cũng biết tốt đến thế nào.
“Không tệ, thân phận của nhóc con cũng khá đấy.” Chúc Dao vừa khen vừa xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.
Anh bạn nhỏ Vương liền càng đắc ý hơn, trao cho cô một ánh mắt như nói “sau này ta sẽ bảo vệ ngươi”, đầu ngẩng cao cao, giống như con gà trống nhỏ kiêu ngạo. Nó vừa tránh khỏi tay cô vừa đắc ý tiếp tục khoe khoang: “Ta nói cho ngươi này, ta đã đến Luyện Khí tầng ba, ngay cả đại sư huynh cũng không nhanh bằng ta, ngươi nói có phải ta rất giỏi không?”
“Đúng đúng đúng, nhóc rất giỏi, là cậu nhóc giỏi nhất.” Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, đôi mắt nhỏ tha thiết muốn khen ngợi này, sao cô có thể từ chối được. Dù gì cũng là do mình đưa ra ngoài, đột nhiên cô có cảm giác nhà có đứa trẻ trưởng thành.
Ngược lại, Vương Từ Chi được cô khen lại hơi ngại ngùng, đỏ mặt gãi đầu một cái: “Vậy ngươi thì sao, ngươi đến tầng mấy rồi?”
Chúc Dao nghẹn lời, khóe môi giật một cái, nhớ tới mình ở đỉnh Ngọc Lâm gần một tháng, đừng nói là Luyện Khí đến tầng mấy, bây giờ cô còn không biết rốt cuộc linh khí là cái gì! Sư phụ nói dẫn khí vào cơ thể, cô cũng không cảm ứng được.
Chẳng lẽ cô già thật rồi, ngay cả củ cà rốt nhỏ này cũng kém hơn sao? Một loại cảm giác bất lực ngập tràn tâm trí, không khỏi thở dài một hơi.
Vương Từ Chi cảm giác được tâm trạng của cô đột nhiên trầm xuống, đôi mắt trong suốt nhất thời lẫn vài phần phức tạp, kéo tay cô do dự mở miệng nói: “Ngươi... ngươi đừng buồn, cho dù không bước vào Luyện Khí kỳ được cũng không có gì to tát cả, Hạo Khải cùng vào với chúng ta cũng chỉ vừa mới cảm nhận được linh khí thôi.”
Híc, so sánh cô với một đứa trẻ, thật sự là đang an ủi cô sao? Chúc Dao cảm thấy tâm trạng còn kém hơn trước.
Nhìn dáng vẻ cô hoàn toàn không lấy gì làm vui vẻ, Vương Từ Chỉ phiền não gãi gãi, xoay xoay người tại chỗ: “Dù sao... Dù sao thì ngươi cũng sẽ có sức mạnh nhanh thôi. Nếu ngươi thật sự không thể Luyện Khí, cùng lắm... cùng lắm thì, ta... ta nuôi ngươi!”
Phụt!
Chúc Dao đã sống hai mươi mấy năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên được một thằng nhóc tí tuổi nói sẽ nuôi mình, mặc dù cậu nhóc này luôn nói mình là vợ cậu bé chỉ vì mình đã đánh mông nó, thế nhưng cô cũng chỉ coi đó là lời đùa giỡn. Mới vừa rồi cô chẳng qua là cố tình giả vờ suy sụp, muốn trêu chọc nó một chút. Không ngờ rằng cậu nhóc lại nghiêm túc nói sẽ nuôi cô như vậy. Nhìn khuôn mặt nghiêm túc nhỏ nhắn kia, cô không nhịn được mà bật cười.
“Ngươi không được cười, ta nói thật đấy, ngươi không tin phải không?” Thấy cô cười càng ngày càng lớn, Vương Từ Chi tức đến mức giậm chân.
Chúc Dao ngồi xổm xuống, kéo thằng nhóc đang thở hổn hển kia vào lòng, vuốt cái đầu nhỏ của nó, cậu bé này thật vừa làm người ta buồn cười lại vừa cảm động. Cô gật đầu theo lời cậu nhóc: “Tin chứ tin chứ, vậy ta chờ sau này nhóc lớn lên sẽ nuôi ta nha.”
Anh bạn nhỏ Vương hừ mạnh một tiếng, lúc này mới yên ổn lại, ngoan ngoãn mặc cho cô ôm.
“Tiểu sư đệ.” Cách đó không xa có một người đi tới, nhìn khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, môi nở nụ cười, nhìn rất thân thiện. Nhìn thấy người đứng trong viện, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, chân không ngừng bước tới.
“Đỗ sư huynh.” Vương Từ Chi chợt chui ra khỏi ngực Chúc Dao, mặt đầy ngạc nhiên nhìn người tới. Xem ra vị này cũng là một đệ tử nhập môn của vị chưởng môn nào đó.
“Tiểu sư đệ, vị sư muội này là?” Người tới liếc nhìn qua Chúc Dao một cái.
“Đây là vợ...” Thấy anh bạn nhỏ Vương mở miệng ra, Chúc Dao vội vàng nhanh tay bịt miệng nó lại. Với cái mồm của cậu nhóc này, cô không muốn đến ngày mai cả môn phái truyền rằng cô là đứa trâu già gặm cỏ non trong truyền thuyết đâu.
“À à, ta là tỷ tỷ của nó. Tỷ tỷ ruột!”
“Thì ra là tỷ tỷ ruột.” Người vừa tới mỉm cười lễ phép, quan sát cô một chút, phát hiện không nhìn ra được tu vi của đối phương. Tình huống này xảy ra khi đối phương còn chưa học được dẫn khí nhập thể hoặc là tu vi cao hơn mình quá nhiều, cho nên không thể biết được nông sâu ra sao. Lại nhìn độ tuổi của cô, hẳn là nhập môn đã lâu, xem ra là vế sau.
“Ta là Đỗ Nguyên Thần, là đồ đệ của Từ Mộ chân nhân, không biết vị sư tỷ này bái nhập làm đồ đệ của vị chân nhân nào?”
“Ta tên là Chúc Dao, là đệ tử của... Phù Phong.” Vì để tránh người ta gọi là tổ tông, cô đành phải nói dối.
Đỗ Nguyên Thần gật đầu một cái, không tiếp tục truy hỏi, quay đầu nói với Vương Từ Chi: “Tiểu sư đệ, sắp đến giờ rồi, đệ cùng ta đi tới chỗ sư phụ đi.”
Vương Từ Chi ngẩn người, bên phía sư phụ không thể không đi nhưng nó cũng đã lâu chưa gặp Chúc Dao rồi, có chút không nỡ, nó khó xử nhìn Chúc Dao.
“Đi đi, tôi cũng đến lúc về rồi, cùng đi ra ngoài đi.”
Lúc này anh bạn nhỏ Vương mới hài lòng, đi phía sau Đỗ Nguyên Thần, thỉnh thoảng còn len lén liếc nhìn Chúc Dao như sợ bị cô bỏ rơi vậy. Nó nói chuyện với cô câu được câu không, thỉnh thoảng Đỗ Nguyên Thần cũng chen vào một câu.
Từ cuộc trò chuyện, Chúc Dao biết được rằng số đệ tử nhập môn của mỗi đỉnh là rất ít, chỉ có người có tố chất đặc biệt tốt mới có thể được phong chủ nhận làm đệ tử nhập môn. Giống như đồ đệ của chưởng môn chân nhân Từ Mộ hiện cũng chỉ có năm người, Đỗ Nguyên Thần là người thứ tư, nhập môn mười lăm năm, đã đạt đến tu vi Luyện Khí đại viên mãn, anh bạn nhỏ Vương lại là đồ đệ nhỏ nhất. Nhìn dáng vẻ của Đỗ Nguyên Thần dường như là rất thích vị sư đệ này, có cậu ta che chở, Chúc Dao cũng thấy yên lòng.
Vietwriter.vn
Dọc theo đường đi cô gặp rất nhiều học trò Kiếm Phong, bọn họ liên tục hành lễ với hai người kia, xem ra thân phận của đệ tử nhập môn là rất cao trong môn phái. Dường như Đỗ Nguyên Thần và anh bạn nhỏ Vương đã quen với việc này, mắt vẫn nhìn thẳng đi về phía trước.
Tính cách trẻ con của anh bạn nhỏ Vương lại càng đáng ghét không chịu được, nó dùng một trăm hai mươi phần trăm sùng bái sư phụ của mình, dọc đường đi đều tuyên truyền tư tưởng rằng: “Sư phụ rất đỉnh, sư phụ là đệ nhất thiên hạ.”
Chúc Dao bĩu môi một cái, không đành lòng phá hỏng sự nhiệt tình theo đuổi thần tượng của nó, chỉ là không biết rằng, nếu nó biết sư phụ mình còn phải gọi cô là sư thúc thì sẽ có biểu cảm gì.
“Cho nên, nhất định là sư phụ của ngươi không tốt, cho nên ngươi mới không giỏi được như ta!” Dường như mãi mới nghĩ được một lý do hợp lý, anh bạn nhỏ Vương chân thành thề với cô: “Hay là ngươi cũng bái sư phụ ta là thầy đi! Sư phụ rất thương ta, nhất định sẽ đồng ý.”
Anh bạn nhỏ Vương càng nói càng thấy mình có lý, bàn tay nhỏ bé kéo lấy Chúc Dao đi về phía nơi ở của sư phụ.
Chúc Dao đang định ngăn cản, đột nhiên một tiếng động rất lớn vang lên, một bóng đen thoáng qua trước mắt, đùng một cái ngã trước mặt bọn họ, máu bắn tung tóe đầy đất.
Xác bay giữa trời ư, cái quái gì vậy?!