“Khụ khụ khụ...” Tử Mộ ho khẽ vài tiếng, chỉ chốc lát đã lấy lại thể diện, tỏ vẻ nghiêm nghị xử lý: “Tiêu Dật, ngươi làm đồng môn bị thương nghiêm trọng, giờ ta sẽ phạt ngươi bị hủy tu vi, trục xuất khỏi nội môn, mong ngươi hãy nghiêm túc tu luyện lại từ đầu.” Nói xong ông ta vung tay, một tia sáng đập mạnh vào cơ thể Tiêu Dật, cậu ta lập tức nằm lăn ra đất, chắc hẳn tu vi đã biến mất.
“Nguyên Tu, ngươi dạy dỗ con cái không đến nơi đến chốn, ta phạt ngươi phải chăm sóc Linh Lung đã bị Triệu Tiểu Bàn đẩy vào hồ băng cho thật tốt, nếu có bất kỳ sơ suất nào ta sẽ hỏi tội ngươi.”
“Đệ tử tuân lệnh.”
“Triệu Tiểu Bàn đang bị thương, đợi vết thương của nó khá hơn thì sẽ xử lý sau.” Tử Mộ vuốt chòm râu của mình rồi phất tay gọi hai đệ tử tiến vào: “Việc này đến đây thôi, trở về cả đi. Đưa Tiêu Dật đến ngoại môn.”
Hai đệ tự vâng lời dìu Tiêu Dật đang nằm dưới đất đi ra ngoài cửa, lúc đi ngang qua Chúc Dao, Tiêu Dật lại ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn cô.
Chúc Dao giật thót tim, thằng nhóc này sẽ không ôm hận với cô đấy chứ? Chết tiệt, phải biết vừa rồi cô đã nể tình lão già Tử Mộ ra tay cứu nhóc rồi đấy.
Mang theo tâm trạng nặng nề trở về Ngọc Lâm Phong, Chúc Dao cảm thấy vô cùng bi thương. Cô vừa mới gia nhập môn phái hơn một tháng đã đắc tội hai phong chủ lớn của Dược Phong và Khí Phong rồi, cuộc sống thế này quá “tốt đẹp”, không biết về sau ra khỏi cửa có bị kẻ nào đó trùm bao tải hay không. Cô quyết định sau này sẽ nghiêm túc làm một cô gái chỉ ru rú trong nhà, ít ra ngoài là tốt nhất.
Tính ra thì cô rất có duyên với thằng nhóc Tiêu Dật kia, lần nào ra ngoài cũng gặp nó. Mà cô cứ có cảm giác vô cùng kỳ lạ đối với thằng nhóc này, càng gặp mặt nhiều thì cảm giác đó càng tăng. Cô cũng không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào, không phải ghét cũng không phải thích, tóm lại là một sự kỳ lạ khó mà nói rõ được.
Thêm nữa là thằng nhóc này có lối suy nghĩ lệch lạc, càng làm người ta không tài nào có thiện cảm được. Đặc biệt là ánh mắt của nó lúc sắp đi đúng là làm cho cô sởn gai ốc toàn thân, thật khó tin rằng ánh mắt đó lại là của một thằng nhóc mới chỉ 10 tuổi.
“Về rồi à?” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên thành công khiến Chúc Dao tỉnh táo lại.
Ngọc Ngôn đứng bên bàn đá trước viện, hắn bưng một đĩa thức ăn đang tỏa hương thơm ngát nhìn người vừa tiến vào. Chúc Dao cảm thấy như vừa nhìn thấy một người vợ đảm đang.
“Bà xã... à không, sư phụ.” Chúc Dao tham ăn lập tức trôi hết buồn bực trong lòng, cô nhảy nhót chạy tới, thì ra sư phụ thật sự đang chờ cô về ăn cơm.
Ngọc Ngôn không trả lời, chỉ nhìn đồ đệ ngốc đã bắt đầu và cơm bạt mạng, thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, rồi ngồi xuống phía đối diện.
Chúc Dao ăn ào ào như gió lốc, sau cùng còn ợ một cái. Thấy sư phụ đã bắt đầu tự giác thu dọn bát đũa, cô cảm thấy đúng là mình đã bái một sư phụ toàn năng rồi, đây chắc chắn là lợi ích lớn nhất từ khi cô tu tiên đến nay. PS: Nếu như không thường xuyên động kinh.
Chỉ có điều tu vi của cô đúng thật là...
“Sư phụ...” Không hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên nỗi hổ thẹn.
Ngọc Ngôn ngừng tay, lạnh nhạt nhìn cô.
“Ừm...” Nhất thời Chúc Dao cũng không biết nên nói gì, cô mất tự nhiên xoắn vạt áo của mình: “Đến bây giờ con vẫn chưa cảm ứng được linh khí, thế nên...” Người có hối hận vì đã nhận con làm đồ đệ không?
Ngọc Ngôn cau mày, phất tay thi triển pháp thuật, bát đũa trên bàn tự động bay vào phòng bếp. Hắn lại ngồi xuống đối diện cô, ý bảo cô nói tiếp.
Chúc Dao lại càng thấy ngại ngùng: “Khụ khụ... con muốn nói là, có thể... có lẽ con thật sự không thích hợp với việc tu tiên.” Lần xuống núi này cô mới biết ngay cả đứa bé có tư chất kém nhất cũng đã học được cách dẫn linh khí vào cơ thể rồi, vậy mà cô đến linh khí cũng không cảm ứng được, cô không bị sốc mới là lạ.
Tuy ban đầu cô thực sự đã bị ép phải bái hắn làm sư phụ, nhưng là con người tất có tình cảm, tiếp xúc với nhau nhiều ngày như vậy, Ngọc Ngôn thật lòng đối xử với cô, làm sao cô có thể không động lòng. Tuy cô chưa đến mức coi hắn là trưởng bối của mình, thế nhưng là bạn bè, anh em... Khụ khụ... bạn thân thì chắc chắn là đủ.
Cô hiểu hắn rất cần có một đồ đệ. Cô đã nghe các đệ tử lén lút bàn tán, nói là vốn dĩ sư phụ có thể phi thăng từ lâu rồi, chẳng qua là vì chưa thu nhận được đồ đệ vừa ý nên mới kìm chế tu vi của mình, không muốn phi thăng. Nhưng cô lại...
“Hay là người tìm một đồ đệ khác đi?” Cô có cảm giác như mình là người tội ác tày trời vì đã làm lỡ việc của người khác.
Ngọc Ngôn ngẩn ra, đôi mày nhíu chặt, hắn ngây ra một lúc rồi đột nhiên duỗi tay sờ trán cô, vẻ mặt càng không hiểu ra sao. Đâu có bị sốt?
“... Sư phụ, con nói thật đó.” Chúc Dao gạt tay hắn ra, người ta khó khăn lắm mới ra vẻ được một lần, người nể mặt con nghiêm túc chút đi được không?
Ngọc Ngôn thở dài, tỏ vẻ “đồ đệ của ta sao lại ngốc như vậy”, rồi bắt đầu nghiêm nghị dạy dỗ: “Về sau ít xuống núi, tránh học mấy thứ vớ vẩn.” Cô mới xuống núi có mấy canh giờ mà đã trở nên ngu ngốc hơn rồi, Ngọc Ngôn càng nghĩ càng thấy có lý, quyết định phải áp dụng phương thức giáo dục khép kín, đỡ cho cô bị người khác ảnh hưởng rồi phát triển lệch lạc.
Chúc Dao: “...”
“Từ hôm nay trở đi, không được phép xuống núi cho đến khi con Trúc Cơ!” Ngọc Ngôn nghiêm khắc ra lệnh.
“Sư phụ!” Thế này là cô bị nhốt luôn à!
Sắc mặt Ngọc Ngôn càng thêm lạnh lẽo, không cho cô chút cơ hội thương lượng nào: “Con nhập môn khá muộn, không đơn thuần như những đứa trẻ khác, tâm tư thông suốt, khởi đầu chậm hơn người khác là chuyện bình thường, không cần quá lo lắng. Thời gian này con chỉ cần loại bỏ tạp niệm, chuyên tâm tu hành thì tất sẽ lĩnh ngộ được. Tu hành vốn là chuyện ngược lẽ trời, sao có thể nôn nóng được.”
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Nhưng nếu con vẫn không lĩnh ngộ được thì sao?”
“Vậy thì cứ tiếp tục tu hành.” Ngọc Ngôn kiên định nói: “Con không cần lo lắng, cho dù con không biết gì thì sư phụ vẫn bảo vệ được con.”
“...” Thì ra người ta không hề nghĩ đến chuyện bỏ rơi mình. Cái cảm giác muốn khóc này là sao hả? Sư phụ ngài thường xuyên đánh rớt liêm sỉ cơ mà, đừng có mà sến súa như thế được không, khốn nạn! Chúc Dao lau khóe mắt thật mạnh, mãi đến khi mắt đỏ bừng lên mới dừng lại.
“À... sư phụ, con vừa xuống núi hình như đã gây họa rồi.” Chúc Dao quyết định nói rõ ngọn ngành, tuy sư phụ cô rất siêu phàm, nhưng lỡ như cô bị người ta trùm bao tải thì cũng phải cho sư phụ biết nên đi tìm ai chứ. “Hình như con đắc tội với người ta rồi.”
Ngọc Ngôn nghi ngờ nhìn cô.
Thế là cô đành nói hết mọi chuyện xảy ra với hắn, đề phòng xảy ra chuyện gì bất trắc. Hừ, lão già Tử Mộ dám hãm hại cô, cô sẽ đi mách lẻo.
“Tuy con đã nghe theo ý của chưởng môn tha cho thằng bé kia, nhưng chắc chắn Tử Duyên chân nhân đã ghim con rồi, thế nên...”
Ngọc Ngôn cau mày suy tư hồi lâu, ngay lúc cô tưởng rằng sư phụ ngầu lòi nhà mình sẽ vỗ ngực nói “ta bảo kê cho con”, thì Ngọc Ngôn lại quay đầu bình tĩnh nhìn cô, lên tiếng: “Tử Duyên là ai?”
Chúc Dao không đỡ nổi ngã lăn từ trên ghế xuống.