Là thuyền ư? Cô kinh ngạc. Kiếm linh mạnh yếu theo cô, cô mạnh nó mạnh cô yếu nó yếu, vừa rồi ngã xuống nước, cô đã từng mất ý thức trong ngắn ngủi, theo lý mà nói Đụng Vũ và Triều Nhan hẳn không thể nào hóa hình được, vậy không thể có khả năng cứu cô rồi. Cô gắng gượng đứng lên nhìn chung quanh, lập tức chấn động kinh hãi, không có thuyền, cũng không có bóng người, chỉ có một ít tảo hạnh gần như khô cạn bám trên mép “boong tàu” màu than chì làm bạn với cô. Cô khiếp sợ với kỳ ngộ như vậy. Đang lúc mù mịt thì một tiếng phun lớn vang lên, đầu thuyền bắn lên luồng nước cao hơn trượng, ở giữa không trung gặp ánh mặt trời, chiết xạ ra cầu vồng nho nhỏ. Cuối cùng cô đã xác định đây là một con cá lớn, sau khi từng nhìn thấy rồng thật sự thì trên La Già Đại Trì này không gì là không thể cả. Con cá lớn giống như một đảo nhỏ, thong thả bơi về phía bờ, tức khắc nhìn thấy đường chân trời. Nhai Nhi thử dò hỏi nó:
– Là em cứu chị à?
Con cá lớn thở phì phì ra, xem ra nó hiểu được tiếng người. Cô quá bất ngờ, vỗ nhẹ vào nó:
– Cám ơn em.
Con cá lớn vẫy đuôi đắc ý đập đập mặt nước, nhấc lên sóng nước ngập trời. Nhưng càng tới gần bờ, nước càng lúc càng nông, đối với nó quá nguy hiểm. Nhai Nhi tính từ biệt với nó, bản thân thì bơi vào bờ. Nhưng vừa định mở miệng, thân thể to lớn của con cá bất chợt giảm mạnh, thân thể cô lại lần nữa rơi vào trong lòng nước, nhưng lần này lại khác lần trước, rất nhanh cô được một cánh tay vớt lên.
Thiếu niên cả người tỏa ra ánh nước lấp lánh dưới ánh mặt trời, trên mặt mang nụ cười, ánh mắt ôn hòa. Nếu bỏ qua việc không mặc gì cả thì cậu ta chẳng khác gì so với người bình thường, thậm chí còn trẻ tuổi tuấn tú hơn cả Đụng Vũ nữa. Thấy cô đánh giá mình thì lộ vẻ ngượng ngùng:
– Tôi ở thủy vực ngoài đảo Long Tiên thì nhặt được cô nương. La Già Đại Trì quá nguy hiểm nên đưa cô nương về lục địa.
Cô gật đầu, thấy vị trí cổ của cậu ta có hai vết giống con cá lớn kia, cô chỉ vào vết thương của cậu ta:
– Cậu chính là con cá kia à?
Cậu ta đáp ừ.
– Tôi tên Tung Ngôn, là Long Vương Kình, nửa năm trước thất lạc mẫu thân, vẫn luôn ở trong hồ lớn tìm kiếm bà ấy. Hồ lớn này đã rất lâu không có thuyền qua lại rồi, cho nên lúc các người ra khỏi đảo Thái Tuế là tôi đã đi theo luôn…Mấy người đi lên đảo Long Tiên làm gì thế?
Cô có vẻ do dự, cậu ta lập tức hiểu ngay,
– Để tìm Giao Cung Cô Sơn đúng không?
Có lẽ từ ngày Thần Bích xuất hiện trên thế giới này, thì ngày đó La Già Đại Trì đã không thái bình rồi. Sinh vật trong nước quen nhìn lai khách quê người, từ lâu đã hiểu được mục đích của họ. Một khi đã vậy thì chẳng cần vòng vo nữa, Nhai Nhi cười nói:
– Đúng. Tung Ngôn, cậu biết Giao Cung ở đâu không?
Long Vương Kình này hiển nhiên là chưa từng thấy mỹ nhân nào lại dịu dàng như thế, câu “Tung Ngôn” kia thốt ra từ miệng của cô như mang theo năng lực mênh mông khiến trái tim người ta mềm nhũn. Cậu mặt đỏ lên, cố gắng trấn tĩnh. Cô mặc y phục màu đỏ, bị ướt rượt nên y phục dính sát vào cơ thể, tà váy dưới nước dập dềnh như cánh hoa trôi, mà bờ ngực của cô thì căng tròn…
Không dám nhìn thêm lần nữa, thiếu niên ngước ánh mắt lên nhìn trời, ngập ngừng:
– Giữa La Gia Đại Trì cùng Yên Uyên có một khối ngư thạch làm ranh giới, khối ranh giới ngư thạch này phân làm hai luồng nước, ngay cả cá trong nước không thể vượt qua. Tôi chưa từng đi qua Yên Uyên, nhng tôi cảm thấy Giao Cung hẳn là ở đó. Nhưng Cô Sơn thì vô căn, nghe truyền mười năm thì di chuyển một lần, muốn tìm được Giao Cung, cách tốt nhất là tìm được “Bản đồ vảy cá Tứ Hải”. Trên quyển sách đó có ghi chép sự phân bố hải cương Cửu Châu. Bất kể là ai muốn tìm gì trên đảo thì trên đó đều đánh dấu rất rõ ràng.
“Bản đồ vảy cá Tứ Hải”? Cô dĩ nhiên là lần đầu tiên nghe nói đến rồi. Tuy rằng lần này đi đảo Long Tiên công cốc, nhưng từ chỗ Tung Ngôn mà có được manh mối này, coi như cũng không quá uổng công. Chỉ là cô không hiểu, lần đầu tiên gặp mặt, vì sao cậu ta lại nói cho cô biết hết tất tần tật. Bao nhiêu năm sống kiếp sát thủ, đã khiến cô không tin tưởng bất cứ người nào, lập tức cảnh giác lên, quan sát thần sắc cậu ta:
– Bình thường cậu hay chỉ đường cho người ta à?
Tung Ngôn đáp không.
– Tôi cứu cô nương, tiện thể hoàn thành tâm nguyện cho cô, coi như hoàn thành chuyện tốt thành đôi đi.
Cá lớn trong biển, không bị dục vọng của thế tục nhiễm lấy, mỗi lời nói hay hành động đều rất chân thành. Đôi mắt của cậu sáng như sao, sạch sẽ nhìn cô. Cô đa nghi như thế, có vẻ như quá mức nhỏ mọn rồi. Cô thở hắt ra, gật đầu khẽ cười:
– Vậy cám ơn cậu. Thế quyển sách Bản đồ vảy cá Tứ Hải hiện đang ở đâu? Cậu biết không?
– Lang Hoàn động thiên. – Tung Ngôn nói, – Đó là Tàng thư lầu mà Thiên đế thiết lập ở nhân gian, do Tử Phủ Quân cai quản. Cô nương có thể đi thử một lần xem.
Cô đã có chút manh mối, bởi vậy mũi nhọn tất ẩn giấu hết đối với vị ân nhân đặc biệt này rồi, hòa nhã nói:
Đừng gọi tôi là cô nương. Tôi họ Nhạc, tên Nhạc Nhai Nhi, đến từ Vương Xá Châu. Tung Ngôn nhẩm lẩm ghi nhớ cái tên này. Lâu ngày sau, từ ban đầu là Nguyệt Nha, dần dần biến thành Nguyệt Nhi, nhưng vẫn không chịu gọi cô là chị. Nhai Nhi từng kháng nghị với cậu, cậu trả lời tỉnh queo:
Long Vương Kình 80 tuổi thành niên, lúc gặp cô thì tôi đã 76 tuổi rồi, cô cho rằng mình lớn tuổi hơn tôi là bắt tôi gọi là chị à? Tất nhiên là không rồi.
Giờ cậu ta từ trên Đại Trì cứu được cô trong nước sôi lửa bỏng, bởi vì cậu không nơi nương tựa, cô đưa cậu về Ba Nguyệt Lâu, đôi khi duyên phận kỳ diệu như vậy đó.
Ba Nguyệt Lâu có yêu tộc gia nhập, ngày ngày khách khứa ra vào tấp nập đương nhiên cũng sẽ xuất hiện gương mặt yêu mị, chỉ cần bình an không xảy ra chuyện gì, kinh doanh không ảnh hưởng thì người tới đều là khách.
Nhưng muốn lên Lang Hoàn Động Thiên thì vẫn luôn làm cho Nhai Nhi do dự. Lang Hoàn ở Đông Hải Phương Trượng Châu, đó là nơi người không muốn thăng thiên tu hành, người nơi đây viễn siêu phàm trần, cô chỉ là thân thể người phàm, muốn tiến vào bậc cửa đó, chỉ sợ là quá khó khăn. Trước đây giao tiếp với người khác, cô không ngại, kể cả yêu, cô cũng có thể ứng phó được. Nhưng mà tiên thì …Cô chỉ có tiếp xúc với mỗi Tán Tiên từng truyền thụ cho cô thuật dệt băng hoàn, nên cũng chẳng hiểu biết mấy về thần tiên, chỉ biết Ngư phu nhân của Thương Linh Khư danh tiếng lớn như kia cũng chỉ là một bán tiên mà thôi. Cho nên muốn lên Phương Trượng Châu, không giống như đi La Già Đại Trì vỗ ót một cái là được, cô cần phải tính toán thật cẩn thận. Cái tính toán này mất hai năm liền, hơn nữa trong khoảng thời gian này việc trong lâu rất nhiều, dần dần lơ là nó đi.
Vương Xá Châu hằng đêm tiếng sênh ca tiếng đàn tơ trầm bổng hòa quện, như một tấm lưới bện sầm uất phồn hoa, dầy đặc bao lấy Vân Phù mười sáu châu. Một vũ đài lộ thiên được dựng bên ngoài sân rộng mây vờn chung quanh, trên chiếc giường gấm vóc, có vũ nương diễm lệ nhảy điệu múa tinh xảo, ống tay áo đong đưa, kim linh vang leng keng, khi thì thanh thoát khỏe khoắn, khi thì thướt tha mềm mại. Người trên nóc nhà ham mê rượu, uống rượu trong tư thế nhảy múa, cũng có thể khiến mình say chếnh choáng.
Tung Ngôn lại lần nữa khiêng cô xuống, mấy năm nay cậu ta cũng không cao lên bao nhiêu, nếu Nhai Nhi hạ chân lung tung, mũi chân có thể chạm tới đất rồi.
Thật chẳng hiểu, rõ ràng là Đại Long Vương Kình, hóa thành hình người sao lại lùn vậy chứ. Cô sờ sờ đầu cậu ta,
Tung Ngôn này, có phải nguyên hình càng lớn thì hóa hình càng nhỏ không hả? Tung Ngôn cau mày né tránh, nhưng cũng không hề thấy bực bội vì bị cô mỉa mai bản thân,
Rồi sẽ cao dần lên, như là uống rượu chậm rãi vậy đó. Cô đang say, ánh mắt mơ màng, lườm người ta mà trong mắt đầy sóng nước.
Tôi không thích nghe cậu khuyên linh tinh. Tung Ngôn thở dài:
Khuyên là vì muốn tốt cho cô thôi. Một con cá lớn chưa trưởng thành, mỗi một câu nói y như ông cụ non vậy.
Nhai Nhi chẳng thèm để ý tới cậu ta, đáp xuống đất một cái là bước lảo đảo đi đến chỗ đài ngắm cảnh, ngồi ở lan can nhìn ra xa, thuyền lầu bám sườn núi, đình đài mạ vàng, cây Ô Cữu đỏ rực, dưới ánh đèn nhiều màu sắc, đã đưa cảnh đêm của Vương Xá Châu trở nên lung linh mỹ lệ đến vô cùng.
Tung Ngôn đứng bên cạnh cô, thu hết vũ điệu ngư long trên đài vào mắt. Yên lặng hồi lâu, nói:
– Nguyệt Nhi là chủ nhân của Ba Nguyệt Lâu, việc trong lầu dẫu có bận mấy đi chăng nữa thì đã có các hộ pháp hỗ trợ rồi, có một vài khách không cần cô phải ra mặt tiếp đãi làm gì.
Nhai Nhi biết cậu ta không ưa mình giao thiệp với những khách nam kia, cô ngược lại không cảm thấy không ổn, vỗ vai cậu ta nói:
– Tiểu huynh đệ, hiếm khi đến nhân gian một chuyến, chớ để uổng phí. Tôi thích giao thiệp với đủ dạng người, cậu không cảm thấy những người đó mang lòng không thể dò rất thú vị à? Tôi nửa đời lận đận, nhưng tôi thích hồng trần. Chốn hồng trần nơi nơi là người, tôi không thể vì không có đàn ông mà giấu mình khỏi thế sự được. – Vừa nói vừa liếc anh ta, – Cậu có phải là công không hả.
Tung Ngôn há hốc mồm cứng cả họng, hết lời để nói. Nhìn sang, thấy cô tựa vai vào lan can, ánh đèn trong thành trì chiếu vào đáy mắt của cô, trong trẻo như dòng suối, nụ cười ba tấc, dáng vẻ không nhiễm bụi trần, bất luận thế nào cũng không thể liên hệ cô là “Thất Sát” trong miệng người giang hồ được.
Không nhắc tới chuyện cũ cũng được, Tung Ngôn thở dài, nghiêm trang nói:
– Hôm nay có một khách tới lầu, nghe nói là người của Trường Uyên Nhạc gia.
Nhạc Nhi nghe thế hơi run lên, nhưng cũng không tỏ ra quá bất ngờ,
– Vương Xá Châu người đến người đi, xuất hiện một người của Nhạc gia cũng không có gì là lạ.
– Nhưng gã lộ ra một sự kiện, gia chủ đương nhiệm của Nhạc gia đang tìm kiếm Mâu Ni Thần Bích khắp nơi. Năm đó vợ chồng Nhạc đại hiệp bị kẻ địch tập kích ở bên ngoài thành Thương Ngô, bên trong thành nhận được tin tức cầu cứu, nhưng vừa lúc lão gia chủ Nhạc Nam Tinh bệnh tình nguy kịch, Nhạc gia rắn mất đầu, cho nên mới bỏ lỡ thời cơ cứu viện.
Nhai Nhi cười nhạt,
– Bỏ lỡ? Theo tôi được biết, Nhạc gia từ đầu tới cuối vẫn không hề điều động một binh một tốt. Tôi vốn tưởng rằng họ không biết chuyện, thì ra là nhận được tin cầu cứu nhưng bỏ qua. Không ai hạ lệnh liền thấy chết không cứu, nhưng lão gia chủ còn chưa tang, nhân tuyển gia chủ kế nhiệm đã được chọn rồi cơ đấy.
Thực ra môn phái giang hồ cũng giống như nhà đế vương, quyền lực địa vị là một chủ đề không bao giờ có thể bỏ qua. Nhạc Nam Tinh và Nhạc Nhận Dư trước sau đều đã qua đời, quyền lớn rơi vào tay ai, không nói cũng hiểu. Thần Bích là công cụ chứng đạo, không có Thần Bích gia chủ danh không chính ngôn không thuận, cho nên Nhạc Hải Triều bắt đầu để mắt đến Thần Bích, chỉ một vị trí chưởng môn Trường Uyên, chỉ sợ đó không phải thứ mà ông ta muốn duy nhất.
Tiếc là, vốn trải qua bao nhiêu sát phạt như vậy, cô đã tính rửa tay chậu vàng, giờ xem ra nói còn quá sớm rồi. Cô Sơn Giao Cung rốt cuộc tìm được hay không đều không quan trọng nữa. Quan trọng là cần phải lấy được bản đồ vảy cá Tứ Hải. Nếu bản đồ và Thần Bích đều là mấu chốt giải mọi bí mật, vậy thì hai thứ đều không thể thiếu, đến mức Nhạc gia…
Chờ đi Lang Hoàn về rồi, lại tính toán tiếp cũng không muộn.
Cô quay lại, nhìn nửa vầng trăng non treo lơ lửng trên bầu trời, Phương Trượng Châu ở ngay nơi ánh trăng lên cao, cách nơi này một vạn bốn ngàn dặm.
– Tử Phủ Quân này cậu từng nghe bao giờ chưa?
Tung Ngôn nói:
– Ngài ấy là tiên, được sinh ra ở Vong Xuyên, Trường Vu Thi Lâm. Nhiều năm trước khi Đại Đế dựng nên tứ hải, Mạnh Môn cùng Lan Bì bị gặp họa yêu nghiệt, Tử Phủ Quân xây “Vòng Vạn Yêu” mà thu phục được. Khi đó đại danh của ngài ấy truyền khắp Cửu Châu. Nhưng nhân đạo nghe đồn về ngài ấy không nhiều lắm, đại khái bởi vì ngài ấy ngàn năm không qua lại nhân gian.
Tung Ngôn đối với nhân vật yêu giới điển cố thuộc như lòng bàn tay, nhưng Nhai Nhi nghe lại thấy mù mịt, Thi Lâm là gì, Lan Bì là gì, cô chưa từng nghe nói đến cả. Phương Trượng Châu và Lang Hoàn lại là hồng hoang xa xôi, nhưng đã quyết định đi rồi, núi đao biển lửa cũng không thể cản được. Gặp Tử Phủ Quân, cứ nói thẳng xin bản đồ vảy cá, chỉ sợ ngài ấy không đồng ý. Nếu thay hình đổi dạng, nghĩ cách tiến vào Lang Hoàn, có lẽ còn có chút cơ hội.