– Tiên quân có được cưới nhiều phu nhân, sinh nhiều con được không? Nếu không thì sao lại xây nhiều cung khuyết vậy làm gì.
Từ sau đêm đó, Tử Phủ quân luôn tỏ vẻ không ưa cô, giống như có chút trách móc, còn vì sao có trách móc, phần lớn là bởi cảm thấy bản thân mình bị một tục nhân như cô làm cho vấy bẩn, lúc nói chuyện tầm mắt luôn nhìn phía trước xa xa, biểu cảm trên mặt hết sức ngạo mạn.
– Ngàn năm trước đệ tử Tử Phủ đều ở trong Lưu Li Cung, sau đã xảy ra một số chuyện không hay, từ đó ở Cửu Trọng Môn cũng chỉ có một mình ta trông coi.
Bất kể kẻ nào đều không thể tin tưởng, chỉ tin bản thân mình, điểm này họ rất giống nhau. Nhai Nhi thử thăm dò:
– Là có người có ý bất lợi cho Lang Hoàn ạ? Thật ra tôi vẫn không hiểu, nếu Tàng Thư Lâu thiết lập tại nhân gian, vì sao không cho ai mượn đọc. Yên Vũ Châu chúng tôi có một Lang Hoàn nhỏ, chủ nhân đó rất hào phóng, hễ là người có nhã hứng đọc sách, dù là công tử vương tôn hay là người buôn bán nhỏ thì đều có thể vào đọc.
Tử Phủ Quân đầy vẻ khinh thường, dáng vẻ thể hiện rõ ràng là “cô thì biết cái gì”,
– Tàng thư thiên giới khác với nhân gian, cô cho rằng trong đó chỉ có mỗi sách thơ ca thi họa y dược lịch sử thôi à? Tàng thư thiên giới là thiên cơ, con người hành tẩu thế gian, hôm nay không biết việc ngày mai, cho nên sinh ra nhiều nỗi sợ. Trong mắt người thượng giới, toàn bộ đều đã có định số hết rồi, một số định số này đều được ghi lại trong sách, nếu Lang Hoàn được tự do ra vào, thiên đạo chẳng phải loạn hết rồi hay sao?
Nhai Nhi đã từng nghĩ tới nói thật cho Tử Phủ quân mục đích tới của mình, giờ thì ý nghĩ này bị câu trả lời của anh làm cho tan thành mây khói. Chắc chắn rằng, anh sẽ không làm cái việc vi phạm Thiên Đạo rồi. Trông giữ lại tự trộm là hành vi tội lỗi cỡ nào, so với thất trách đơn thuần thì nghiêm trọng hơn nhiều. Huống hồ cô cũng không cho rằng kiểu nam nữ mập mờ ngày đó đủ để khiến cho anh mở một mặt lưới, nếu cô có hành động lạ thường nào, chắc chắn sẽ làm theo pháp mà không dung tình.
– Vậy tiên quân có biết số mệnh của mình không? Có từng tính nhân duyên của mình chưa?
Cô đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ mỉm cười hỏi anh,
– Trong đó có tôi không?
Sự nhiệt tình và trực tiếp của cô từ trước tới này luôn chẳng cho người khác con đường lui, ánh sáng trong mắt Tử Phủ quân hơi hơi xao động, hàng mi rũ xuống, nhỏ dài và dầy như cánh quạt, vẫn không chịu nhìn vào cô, chỉ nói:
– Thiên Đạo còn vô thường, huống chi là số mệnh. Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cần gì phải uống phí công sức.
Cô vẫn không chịu từ bỏ,
– Không tính bản thân, vậy thì tính cho tôi đi. Tôi không tu hành, cả đời hẳn là định sẵn, đều viết ở trong sách rồi. Tôi không hỏi tiền đồ, chỉ hỏi tình duyên. Ngài xem hộ tôi, kiếp này liệu tôi có gặp được người thương của mình không, có bình an thành gia không, sinh mấy con.
Tử Phủ quân nhíu mày, tránh trái tránh phải vẫn không thoát khỏi tay cô, cuối cùng quýnh lên,
– Ta không đoán mệnh.
Phất tay áo đi về phía cuối con đường, đi lên, rồi lại đi thẳng xuống Lang Hoàn.
Nhai Nhi ôm ôm cây chổi đứng một lát, khẽ bật cười, lại tiếp tục làm công việc của mình, gạch ngọc xanh từng lăng lại từng lăng, xếp vô cùng vô tận. Trên dây tơ rũ xuống của cây không rễ kết đầy nụ hoa hồng nhỏ, có một số nụ bay tán loạn, khảm sâu vào trong kẽ gạch. Quét không ra được, cô ngồi xổm xuống, rút trâm gỗ ra gẩy gẩy. Trên núi cuộc sống quá bình yên, trở lại nguyên trạng tới cực hạn rồi, búi tóc chỉ dùng cây trâm gỗ cố định. Trâm vừa được rút ra mái tóc lập tức xõa tung xuống bờ vai, gặp được cơn gió nhẹ khẽ bay lên rối loạn, nhưng lại đầy quyến rũ.
Có vạt bào màu xám nhạt rơi vào tầm mắt, hoa văn trên góc bào lay động, ngừng ở trước mặt cô. Cô ngước mặt lên, bóng dáng kia che đi ánh mặt trời, gương mặt ngược ánh nắng mặt trời càng toát lên vẻ âm trầm.
Cô đứng lên hành lễ,
– Đại Tư Mệnh.
Đại Tư Mệnh gật đầu, rũ mắt đánh giá cô, đưa tay nải trong tay qua.
– Thay đi, trước mặt Phủ quân ăn mặc phải đàng hoàng một chút. Ngài ấy không để tâm, nhưng cô vẫn không thể thiếu lễ nghĩa được.
Rốt cuộc vẫn là thủ hạ của Tử Phủ, nói năng chẳng chút lưu tình gì. Nhai Nhi nhận lấy, thấy khớp xương ngón tay kia rõ ràng móc tay nải, rất chắc. Cô ra sức kéo, anh ta mới buông ra. Một người đối với mình là thiện ý hay là địch ý, chỉ một chi tiết nhỏ bé thôi là có thể nhận ra được ngay. Cô ôm tay nải nhướng khóe môi lên,
– Cám ơn Đại Tư mệnh nhắc nhở, chúng tôi ở Lưu Li Cung, còn phải khiến Đại Tư Mệnh để tâm tới, thật là ái ngại.
Từng câu từng chữ kia rõ ràng là đối chọi gay gắt lại, ngay cả nụ cười cũng không buồn buông.
Đại Tư Mệnh híp mắt nhìn cô, mái tóc buông dài, quần áo bông màu lam, nhưng trên người cô lại không hề có vẻ lam lũ gì cả, mà ngược lại còn toát lên vẻ đẹp phóng khoáng không diễn tả nổi, chỉ bởi vì cô có một gương mặt quá điên đảo chúng sinh.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, y đã có chút nghi ngờ, một cô gái thân thế không tầm thường như vậy lại tình nguyện ở lại Tử Phủ làm tạp dịch, rõ ràng là chịu thiệt. Nếu đàng hoàng ở lại làm việc thì cũng thôi đi, nhưng kết quả là kẻ sĩ mới ba ngày không gặp thôi mà cô đã vào Lưu Li Cung, lên thẳng cánh cửa của Cửu Trọng Môn rồi. Rốt cuộc thì có mục đích gì? Y cũng có ý điều tra lý lịch của cô, kết quả là tra được ra cô đi một mình, ngay cả tình cảnh xuất hiện ở Phương Trượng Châu cũng là không báo trước.
Nếu không phải người tu hành Cửu Châu có quy định khắc nghiệt không được sử dụng số thuật đối với người thường thì y đã sớm nhìn thấu cô rồi. Trước mắt là không có biện pháp, đành phải cẩn thận lưu ý mà thôi, nếu cô có thể tự biết khó mà lui thì tốt.
Gương mặt nghiêm trang của Đại Tư mệnh hòa hoãn hơn, phất tay áo hỏi cô:
– Diệp cô nương tới Bồng Sơn cũng được mấy tháng rồi, con cá lớn kia giờ không còn ở Đông Hải nữa, cô tính lúc nào rời khỏi Tử Phủ vậy? Nơi này là phủ đệ tiên gia, cô là người phàm vừa không tu hành cũng không bái sư, không được ở lại nơi này, vẫn nên xuống núi đi.
Gương mặt Nhai Nhi càng sáng lạn dưới ánh mặt trời, cười nói:
– Lúc trước tôi có nói với Đại Tư Mệnh rồi, khi cùng đường dự tính đi Như Ý Châu, là Đại Tư Mệnh thương hại tôi, mới giữ tôi ở lại Tử Phủ. Giờ bảo tôi đi, tôi chẳng có nơi nào để đi, lẽ nào Đại Tư Mệnh trơ mắt để tôi dê vào miệng cọp ư?
Thần sắc Đại Tư Mệnh lạnh đi, lạnh nhạt nói:
– Mỗi người đều có số mệnh của mình, cứu cũng chỉ có thể cứu nhất thời, không thể cứu một đời. Nếu Diệp cô nương xuống núi, tôi có thể tặng cô chút ngân lượng, đủ cho cô tìm một nơi để an ổn sống. Ý cô nương thế nào?
Nhai Nhi vẫn chỉ cười nhìn anh ta, không phản bác lại,
– Ý tốt của Đại tư mệnh tôi xin nhận. Là Phủ quân đưa tôi vào Lưu Li Cung, bảo tôi quét tước nơi này. Nếu ngài muốn tôi xuống núi, không cần nói với tôi, chỉ cần Phủ quân đồng ý là tôi nghe theo.
Hai người đấu trí đấu dũng, kết quả nan đề đá lên người Tử Phủ quân luôn. Sắc mặt Đại Tư mệnh càng tối đen hơn, ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đã nhận định cô là một yêu nữ rồi, bèn chẳng giằng co với cô nữa, xoay người thân hình vút lên bay về hướng Lang Hoàn.
Nhai Nhi nhìn theo bóng anh ta cưỡi mây rời khỏi, nụ cười còn lại trên mặt mới chậm rãi biến mất. Anh ta đi gặp Tử Phủ Quân, loại việc bị người ta nhìn thấu này thật là khó chịu. Giờ cô muốn đánh cuộc, xem Tử Phủ Quân có chấp nhận đề nghị của anh ta hay không. Cô không tin trên đời này có người đàn ông nào chống lại được sự dịu dàng ấm áp, giấc mộng đẹp đẽ đang làm một nửa thì bị bắt buộc phải tỉnh lại, người bình thường sẽ không cam lòng, người bất phàm sẽ không chấp nhận điều đó, cộng thêm cô còn có cặp đùi đã bị nhìn rồi, lời can gián của Đại Tư mệnh lúc này e rằng không có tác dụng.
Cô rất hứng thú chờ xem, bèn ngồi xuống bên lộ đài điện thứ ba. Lưu Ly cung đều là lơ lửng, một góc điện thứ ba cách Lang Hoàn rất gần, thị lực của Nhai Nhi lại hơn cả người thường, từ nơi này nhìn qua đó, có thể thấy rõ mặt của Tử Phủ Quân.
Cô chống tay trên nền gạch ngọc xanh, bình thản vung vẩy hai chân, dưới chân có là vách núi năm trượng cũng không sợ.
Đại Tư Mệnh tìm gặp Tử Phủ Quân, cô cẩn thận quan sát miệng nói của họ, đọc ra được sự lo lắng của Đại Tư Mệnh,
– Nữ tử nhân gian này lai lịch không rõ ràng, tiến vào Tử Phủ có lẽ là có mục đích gì đó, xin Quân thượng hãy đề phòng.
Tử Phủ Quân nghe xong có vẻ như rất cân nhắc, thái độ này lại nằm trong dự đoán của cô rồi,
– Nếu chỉ là nữ tử nhân gian mà thôi, Đại Tư Mệnh cũng không cần quá lo lắng làm gì.
Đại Tư Mệnh nôn nóng,
– Trên đời này chỉ có lòng người là khó dò nhất, quân thượng cơ trí hẳn là hiểu rõ lợi hại trong đó hơn thuộc hạ. Có lẽ là do thuộc hạ quá lo lắng, nhưng dẫu sao vẫn cảm thấy cô gái này rất không đơn giản. Quân thượng…… Quân thượng chớ quên việc quan trọng của đóng giữ nhân gian, còn có linh căn tự thân…
Nhai Nhi bất chợt đứng thẳng lên, muốn nhìn rõ câu trả lời của Tử Phủ Quân. Nhưng Tử Phủ Quân đã giơ tay chặn câu nói của Đại Tư Mệnh. Có cơn gió thổi tới, làm mái tóc dài bay phất phơ, anh hơi quay đầu đi nên không nhìn thấy khẩu hình của anh, anh nói gì đó mà cô không đọc được.
Nhai Nhi không khỏi buồn bã, có lẽ lời khuyến cáo của Đại tư mệnh đúng như cô suy đoán không được chấp nhận, rất hợp với ý cô. Không khí trong núi rất tốt, mang theo sương sớm mát lạnh gột rửa lục phủ ngũ tạng, cô chuyển tầm mắt nhìn về phía xa, khoan khoan hít thở. Khi quay lại, thấy hai người trước Lang Hoàn đều đang quay đầu lại nhìn cô, cô mỉm cười, phất phất tay với họ.
Ví dụ như gian phi loạn chính, lời khuyên ngay thẳng của trung thần không hề có tác dụng, làm một gian phi thật đúng là thành tựu khiến người ta sung sướng thỏa mãn.
Cô phủi phủi áo choàng đứng lên, cầm cái chổi đi vào điện đầu tiên. Trong điện sạch sẽ thanh tịnh như mọi ngày, Tử Phủ Quân là người thanh bạch, cuộc sống sinh hoạt đều lặng lẽ, dù anh sống ở nơi này rất lâu rồi, nhưng vị trí những đồ vật kia không bao giờ thay đổi, có lẽ là vì nguyên do một người sống một mình ở đây quá lâu rồi đi.
Cô lấy phất trần phủi bàn, khi phất trần sượt qua khay hương bằng trúc thì ngừng lại. Không hiểu nghĩ gì, cô ngồi quỳ trước án, đưa tay khẽ khàng vuốt ve hình dáng thon gầy chiếc thuyền kia, tựa như người đang đứng trước mặt là anh.
Đôi mắt cách cửa sổ từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát động tĩnh của người trong điện, cô lướt ngón tay qua khay hương, qua sách đến thư án, mỗi một nơi đầu ngón tay lướt qua là khiến người ta nhớ tới cái đêm sấm chớp rền vang và hơi thở hỗn loạn của nhau hôm đó.
Ký ức đó không dám nhớ lại, bởi sợ cái cảm giác khó diễn tả đó lại lần nữa sẽ lại tràn ngập. Chung quy không thể trầm mê được, đó chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi, không cần cho nó là nghiêm túc làm gì để tự đưa bản thân làm trò cười.
Tử Phủ quân đi vào trong điện, thế cửa sổ có hoa văn trạm trổ uốn ượn, nghiêng chiếu vào sắc ve trên áo. Dáng người anh cao dài, chiếc áo đổ xuống thẳng tắp, trên khảm ngân câu, càng toát lên khí chất chớ có đến gần.
Cô ngước lên nhìn anh, có vẻ xấu hổ về bản thân vừa rồi, ngượng ngùng chốc lát mới lấy lại được thần sắc như bình thường. Nở nụ cười chân thành, tỏ vẻ thoải mái nói:
– Lúc trước Đại Tư Mệnh tới tìm tôi, nói muốn đưa tôi tiền, bảo tôi xuống núi. Người này lạ thật, tôi ở đây làm tạp dịch, lại chẳng lười biếng. Ngài ấy không ưa tôi thì thôi, còn đi Lang Hoàn tìm ngài để nói tôi. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy …tôi thật sự nghi ngờ y có phải thầm thích ngài không, mới không cho phép tôi tiếp tục ở đây.
Ban đầu câu nói còn ổn, nhưng vế sau đã bắt đầu không đàng hoàng rồi. Tử Phủ quân nhăn mày lại,
– Đại Tư mệnh không phải ý này, y chỉ cảm thấy cô không nên phí tuổi xuân ở trong núi. Dẫu sao thì trong núi đều là người tu hành, cô nên trở về nơi hồng trần đi, đó mới là nơi cô nên sống.
Cô lại không cho là thế,
– Gặp được người, người ấy ở đâu thì tôi ở đó.
Thấy Tử phủ quân định mở miệng, cô chặn luôn,
– Đừng nói gì nữa cả. Nếu là chê tôi làm chưa hết, vậy thì tôi sẽ cố gắng. Mười hai cung Lưu Ly tôi đã đều quét dọn sạch sẽ hết rồi, còn chỗ nào cần phải dọn dẹp không ạ?
Lại trông anh có vẻ như bắt đầu khó chịu, cô vung tay lên,
– Thôi, tự tôi tìm rồi làm.
Lần tự tìm này, là thấy được Lang Hoàn động thiên rồi.