Đêm đã rất sâu, đã đến nửa đêm rồi, Yêu Quái đụng vào vai A Bàng:
– Sao lão đại còn chưa trở lại thế? Có phải Kim Vân Lãm bị dọa cho vỡ cả gan mật mà triệu tập toàn bộ cao thủ Kim Lũ Thành bảo vệ ông ta cả đêm, làm cho lão đại không thể nào có cơ hội ra tay không?
A Bàng lắc đầu, trong lòng có một dự cảm mơ hồ, mà dự cảm đó quá xấu, hắn không dám nghĩ thêm nữa.
Cờ xí hoa văn ngọn lửa trên tường thành vẫn còn phấp phới trong gió đêm, tiếng phần phật kia như đập vào màng nhĩ, âm thanh càng nhanh, càng làm người ta hoảng loạn.
Dưới ánh đèn quân tốt thủ vệ vẫn tuần tra bình thường, Khổng Tùy Phong mắng lên:
– Mợ nó, chúng ta cứ xông lên rồi tính sau.
Đây đương nhiên là hành động theo cảm tính, phía sau còn chưa thu dọn sạch sẽ, có xông lên trực đạo thì kết quả chắc chắn sẽ bị người ta bọc đánh tiêu diệt toàn bộ.
Lúc này càng không thể nôn nóng, làm thế chỉ có con đường chết. A Bàng nói:
– Nhìn kỹ đi, có thấy ánh sáng giữa tường thành không? Đó là hàn quang phát ra từ mũi cung nỏ thủ đấy. Chung quanh trực đạo có ám vệ ẩn nấp, tông kỳ chưa đổ thì không thể hành động bừa bãi được.
Ám sát Tông chủ đích thực là một chuyện không hề dễ dàng, đặc biệt lại ở trong hoàn cảnh toàn thành giới nghiêm nữa. Mọi người chờ đợi đầy sốt ruột lo âu, qua hai nửa canh giờ nữa là trời sẽ sáng rồi, trực đạo hai mươi dặm không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể đi bộ, một khi mất đi sự yểm hộ của bóng tối, thì tất cả mọi người đều bị bại lộ trước kẻ địch.
Hồ Bất Ngôn thấy mọi người lo âu thì khẳng khái bày tỏ:
– Không cần phải lo, cùng lắm thì ta đi lại mấy lượt đưa các ngươi vào Mộc Tượng Thành là xong. Ta chỉ lo lắng cho Minh Vương, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ…
Kết quả của việc ăn nói không lựa lời là bị Tô Họa mắng cho một chầu:
– Ngươi không hé răng thì không ai nghĩ ngươi chết đâu, thứ miệng quạ đen.
– Nhìn kia, tông kỳ đổ rồi. – Bỗng có người hô khẽ, – Minh Vương trở lại rồi.
Mọi người vội nhìn về phía đó, một bóng dáng ở trên tường thành chém đổ hỏa kỳ, cầm cột cờ vẫy hai cái, sau đó ném thẳng xuống tường thành.
Mọi người tức thì nhiệt huyết trào dâng, Minh Vương xuất hiện, chứng minh thành chủ Kim Lũ Thành đã bị giết. Kim Vân Lãm vừa chết, năm đại ngự giả cũng lần lượt bị giết, hiện giờ Kim Lũ Thành đã hoàn toàn biến thành một tòa phế thành.
Rút đao xông về kẻ địch, cung nỏ thủ có là cái móng tay, chỉ cần tiếp cận được thì những vũ khí đó chả khác gì que cời lửa. Người của Ba Nguyệt lâu từ bốn phương tám hướng tấn công lên tường thành, chỉ chốc lát máu bắn khắp nơi, trên tường thành đã nằm xuống hơn trăm thi thể. Một cung nỏ thủ cuối cùng run rẩy giơ nỏ trong tay lên, trước khi bóp cơ quan thì đã bị Quỷ Quái chém đứt cả cánh tay xuống.
Lại vung một đao nữa, người nọ lảo đảo đổ gục xuống đất. Nhìn bốn phía, không còn có chướng ngại vật nào có thể ngăn họ xông đến Mộc Tượng Thành, Yêu Quái huýt sáo lên, những người đang rải rác các nơi nghe hiệu lệnh lập tức nhảy xuống tường thành phía bắc.
Người của Ba Nguyệt Lâu ai nấy cũng đều có khinh công tuyệt đỉnh, đây chính là tiền vốn truy vân đuổi nguyệt, chặng đường hai mươi dặm chỉ hai canh giờ là có thể đến nơi.
Không biết sau này còn có cơ hội vận dụng khinh công đua nhau chạy như này nữa không, lần trước là thời điểm tuyển chọn hộ pháp, vì vị trí đó mà dốc hết bản lĩnh, ở bãi đất trống ngoài thành Vương Xá ngươi đuổi ta đuổi. Khinh công Ba Nguyệt cực kỳ có uy danh trên giang hồ, thân hình duỗi ra như chim bay lăng sóng, chỉ cần một cây cỏ cũng đủ mượn lực thả người đi hai ba trượng. Lần đánh giá trước còn mang chút kỹ thuật, nhưng lần này thì khác, là này là đắc ý sau đại thắng, mọi người đều thả sức tự nhiên trên trực đạo, nếu có người quan sát sẽ thấy trong những cú nhảy lên xuống, thân hình luôn nhẹ nhàng uyển chuyển như chim yến.
Minh Vương vẫn luôn là người giỏi nhất, trên dưới trong lâu không ai có thể vượt qua được y, nhưng hôm nay không biết tại làm sao mà dần dần trở nên kém hẳn. A Bàng vẫn luôn chú ý đến y, cứ nghĩ mệt mỏi là do trận đại chiến với Kim Vân Lãm, liền đi chậm lại chờ y. Kết quả Minh Vương càng lúc càng chậm, cuối cùng thân hình lảo đảo, ngã xuống trực đạo.
Những người đồng hành đềều kinh hoảng, tất cả dừng lại vây quanh. A Bàng đỡ Minh Vương dậy, chạm vào ngực y, thấy tay lành lạnh, giơ lên xem, lòng bàn tay đẫm máu.
Mọi người đều giật mình, đúng là dự cảm xấu đã ứng nghiệm. A Bàng nhìn mặt Minh Vương dần tái đi, muốn đưa tay kiểm tra thương thế cho y thì bị y ngăn lại. Y gắng sức đắc đầu:
– Đừng lo cho ta, các ngươi đi đi…
A Bàng cổ họng nghèn nghẹn, nhận kim sang dược từ chỗ Tô Họa, không tìm được miệng vết thương, bèn rắc hết lên ngực y, nói gấp:
– Ngươi hãy kiên trì, ta cõng ngươi vào Mộc Tượng Thành, vào thành sẽ có đại phu.
Nhưng Minh Vương đã không thể nói được nữa, y bị Kim Vân Lãm ám toán, gắng sức mới miễn cưỡng giết được ông ta, sau đó lên tường thành, chặt đứt tông kỳ đã hao hết sức lực cuối cùng rồi. Y biết bản thân không xong, theo họ ra thành chỉ có phí công.
Vậy cũng tốt, thể xác nặng ngàn cân không thể điều khiển được, thân này nợ máu quá nhiều, trong cơn choáng váng ù tai hoa mắt y thấy chung quanh hiện ra vô số bóng đen, chờ cắn nuốt mình, trả thù mình. Nhân sinh con người luôn ngắn khổ, y đến nơi này là mang trách nhiệm, nghiêm túc mà nói, y chưa bao giờ thật sự cảm nhận được niềm vui của cuộc sống. Y từng đi qua nhà cũ đổ nát, gia đạo thịnh vượng ngày trước đã rơi vào núi xa nước xa từ lâu. Y nghỉ một lát rồi đi ngay, giờ ngẫm lại, lúc trước đáng nhẽ nên chết đi cùng cha mẹ, cần gì phải ham sống để phải chịu khổ hai mươi năm.
A Bàng thấy y nhắm mắt lại thì điên cuồng lay y tỉnh lại:
– Đại ca, huynh không thể chết được, huynh còn phải tìm cô nương bán rượu kia nữa mà.
Minh Vương nở nụ cười nhẹ, nụ cười đó nhìn như khóe môi run rẩy.
A Bàng khóc nức nở:
– Cô nương đó tay trắng như tuyết, đùi lại nhỏ, ngực nhỏ nhắn như gò núi nhỏ…
Đùi và ngực, thực ra với y chẳng có gì lạ, sát thủ cũng trọng tình, y dẫn theo theo các huynh đệ chạy ra khỏi Kim Lũ Thành, không làm Lâu chủ thất vọng, sau đó y sẽ đi con đường của mình, đi tìm cô nương ghi dấu trong tim y kia…
Minh Vương đã chết như vậy, chết trên trên trực đạo trống trải. Bọn họ vốn nhìn sinh tử thành quen, con mồi thân đầu chia lìa, hay thi cốt đồng bạn không còn đều chẳng phải chuyện mới mẻ gì. Nhưng trong tình huống toàn đội phá vây lại tổn thất một người, thực sự là thiếu đi một góc lớn.
Mọi người đứng trang nghiêm, nhìn người đang nằm bình yên trong lòng A Bàng, thanh niên vẫn luôn khí phách hăng hái đã dần dần nguội lạnh đi, mặt cũng trở nên tái nhợt.
Nhìn chung quanh, hai bên trực đạo là đầm nước vô tận, một nơi để an táng Minh Vương cũng không có. Bỏ mặc y lại nửa đường ư? Thời tiết nóng như này, để mặc thi thể y thối rữa trong cái nắng chói chang ư? Mọi người đều không biết nên làm gì.
Hồ Bất Ngôn đứng dậy:
– Giao Minh Vương cho ta đi. Bên tường thành Kim Lũ Thành có đất, ta sẽ chôn y ở đó. Tương lai dọn dẹp xong đài Chúng Đế thì dời mộ y đi. Các ngươi cứ đi đi, đừng trì hoãn nữa.
Trước mắt đây là biện pháp tốt nhất, Hồ Bất Ngôn hóa ra nguyên hình, Yêu Quái và Quỷ Quái cùng nâng Minh Vương lên lưng Hồ Bất Ngôn, tam đại hộ pháp đều cùng chắp tay với anh ta:
– Minh Vương phải nhờ vả Hồ huynh rồi, mong an táng cho huynh ấy thỏa đáng.
Nhận được một câu “Hồ huynh” của họ thật sự không dễ dàng gì. Đổi lại ngày thường, Hồ Bất Ngôn sẽ huênh hoang một hồi, nhưng hôm nay lại hoàn toàn không hề có chút hứng thú gì, anh ta lăn lộn trong họ, tuy rằng lúc nào cũng ồn ào nhốn nháo tầm thường hơn cả so với ăn cơm, nhưng máu thịt cũng có chút tình cảm. Đám hộ pháp dù luận nhân phẩm hay tính cách người nào cũng đáng để thưởng thức. Anh ta lại thích cái đẹp, cho nên cũng không thật sự chán ghét họ.
Giờ lão đại không còn nữa, chết vô cùng bi tráng dứt khoát. Hồ Bất Ngôn hít hít mũi, cõng Minh Vương trên lưng lộn trở lại Kim Lũ Thành. Đất dưới tường thành rất cứng, anh ta dùng tứ chi đào ra máu cũng không dừng lại. Có vẻ như anh ta rất ít khi toàn tâm toàn ý làm chuyện như này cả. Trước kia khi ở Cửu Châu hễ có chuyện gì mà anh ta thấy bất lợi là ngay lập tức bỏ của chạy lấy người. Ai nghĩ một chuyến đi vào hồng trần, những con người nhỏ bé yếu ớt này lại dạy anh ta thế nào là đại nghĩa và sự kiên trì, anh ta tự thấy tính yêu được thăng hoa, dù không thể thoát thai hoán cốt, anh ta cũng muốn làm một con hồ ly có nghĩa khí.
Chôn Minh Vương xong, Hồ Bất Ngôn tháo một chiếc đèn lồng trên tường thành xuống đặt trước mộ y:
– Cầm đèn lên, chiếu dưới chân, đường đi xuống hơi tối, đừng để bị ngã.
Lại lấy trong ngực ra hai tấm ngân phiếu, châm vào đèn lồng đốt lên,
– Đây là toàn bộ gia sản của tôi, ăn mặc cần kiệm mấy chục năm mới tích cóp được chừng ấy, định là dành để cưới Tô Họa, giờ đốt hết cho huynh. Tới nơi lạ lẫm, không thích hợp đánh nhau thì dùng tiền này để sinh sống, kiếp sau đầu thai vào nhà lành, đừng làm sát thủ nữa.
Nói xong lời cuối cùng, lòng đầy bi thương, lại đứng một lúc, mới xoay người đuổi theo mọi người.
***
Trong Mộc Tượng Thành dựng hành lang, Nhai Nhi đứng trên miếu tháp nhìn xuống, trên đường phố người qua người lại, trên bến tàu có đậu một con thuyền rất lớn, trên thuyền chở đầy vật liễu gỗ, có lẽ là vận chuyển đến công trường, mỗi lần đi tới đi lui cần hơn trăm người đẩy kéo.
Mộc Tượng Thành là thành trì duy nhất có đường thủy liên thông với ngoại bang, bởi vậy mà thương nghiệp phát triển mạnh hơn so với bốn thành khác. Tông chủ Mộc tông cũng không thần bí giống như Tông chủ Kim tông, ông ta là người mọi việc tự tay làm, thân hình vạm vỡ cao lớn, sinh ra với vòng eo lớn và khung tròn, mặc Lăng La Đại Khoa màu Phật đầu xanh. Có lẽ là bởi có tính thẩm mỹ lệch lạc, bên hông thắt đai nhỏ màu tím, treo một hàng trang trí đầy màu sắc. Tuy mập mạp nhưng ông ta không sợ nóng, đứng dưới cái nắng gay gắt mồ hôi tuôn như mưa chỉ huy vận chuyển xe đẩy tay, nói không đúng ý thì tự mình nhảy xuống, đẩy càng xe.
Thích xuất đầu lộ diện, như vậy thì cơ hội ám sát sẽ tăng lên nhiều theo. Nhưng Nhai Nhi cẩn thận quan sát thấy chung quanh vị Tông chủ này có rất nhiều ám vệ cải trang thành bình dân để bảo vệ. Người của Ba Nguyệt Lâu tới Thiên Ngoại Thiên, ông ta không thể nào không biết. Để đề phòng bỗng nhiên có sát thủ nhảy ra chém đầu mình mà đã dùng cách thức này như một cách làm xáo trộn khả năng phán đoán của đối phương, ông ta bắt đầu bận rộn thường ra ngoài xây thành, bên cạnh vẫn bố trí cao thủ không hiện sơn không lộ thủy, dùng bản thân là mồi, chờ người Ba Nguyệt Lâu cắn câu.
Dưới tình huống kiểu này, kỵ nhất là hành sự mù quáng, Nhai Nhi từ xa quan sát một lát, sau đó lui xuống dưới tháp.
Trên đường trở về lại phát hiện ám hiệu người trong lâu để lại, cô mừng rỡ, không ngờ họ lại tới nhanh như vậy. Nhưng lại không tiện gặp mặt ngay lập tức, cô vạch ký hiệu lên tường, bảo họ tạm thời án binh bất động. Lúc chạng vạng nhận được hồi âm của họ, nói cho cô biết Minh Vương vì phá vây đã hi sinh rồi.
Từ bên ngoài trở về, cô ngồi ở dưới đèn ngơ ngẩn rất lâu mới tiêu hóa được tin tức này. Lúc trước khi sắp sửa tiến vào Thiên Ngoại Thiên, cô vẫn cứ hỏi họ có quyết định cùng cô mạo hiểm hay không. Đây là một trận ác chiến, chắc chắn sẽ có nhiều hy sinh, cô cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón tin dữ sớm hay muộn sẽ đến, nhưng không ngờ rằng, xảy ra chuyện lại là Minh Vương.
Trợ thủ đắc lực nhất…Nhai Nhi bùi ngùi thở dài, đứng lên đến trước cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài. Trong Tứ đại hộ pháp cô tin tưởng Minh Vương nhất, y lão luyện chu đáo, mỗi khi cô không ở trong lâu, y sẽ quản lý lâu đâu ra đấy. Giờ hành động chưa thành, mà đây mới chỉ là thành đầu tiên thôi, tiếp theo sẽ còn bao nhiêu kiếp nạn nữa? Cô bỗng thấy sợ, không dám nghĩ tiếp nữa. Trước mắt bọn họ đều đã vào Mộc Tượng Thành, tất sẽ bắt đầu chuẩn bị ám sát thủ lĩnh Mộc tông. Bi kịch của Minh Vương hãy còn đó, cho nên người khó đối phó nhất vẫn nên để cô ra tay thì hơn. Mộc Tượng Thành khác với Kim Lũ Thành, không dể dàng để cô vượt qua được như vậy, cô cần phải tĩnh tâm quan sát, tìm ra hành tung cố định và sở thích của Mộc Giang Lưu.
Một kẻ như lâm đại địch thì sự tự tin kia chỉ duy trì được trong một khoảnh khắc mà thôi. Ngày đầu tiên cô thấy ám vệ vây quanh ông ta, ngày hôm sau ông ta lại ở trong phủ đệ đợi một đêm, ngày thứ ba rốt cuộc không chịu nổi, lại đi đến nơi làm mình mất hồn kia.
Nơi phong nguyệt trong Mộc Tượng Thành có phân ba bảy loại. Loại thấp kém nhất nằm ở ngoại hoàn của thành, cung cấp thú vui cho những người buôn bán. Loại thứ hai nằm ở trung hoàn, chuyên dành cho thương nhân và tiểu lại. Loại cao cấp nằm ở trong thành, là nơi dâm loạn của Tông chủ cùng ngự giả, là nơi Mộc Giang Lưu đặc biệt yêu thích. Ông ta cũng không cố định điểm đích danh ai, nhưng nữ nhân được chọn đều không ngoại lệ là có vóc dáng mềm mại. Nam nhân tìm vui, sau khi vui đùa thì là lên giường. Mà vị Tông chủ này thì không như thế, ông ta thích nhốt gái đẹp trong lồng sắt, cưỡi lên như một con thú.
Một kẻ mập hai trăm cân, cưỡi lên người là cảm giác gì, có lẽ chỉ có người từng phải chịu đựng loại dày vò này mới hiểu được. Ông ta xây nhạc viên, gần như mỗi một người đàn bà đều kêu khổ đối với sự “thương yêu” của ông ta, nhưng vì cuộc sống, lại không thể không vực tinh thần hầu hạ ông ta.
Nhai Nhi trà trộn vào nội thành, thay quần áo người hầu, đưa huân hương cho mỹ nhân được chọn hôm nay. Mỹ nhân buồn chán ngồi ngây ngốc trước bàn trà, ngước lên nhìn lồng thú bằng sắt giữa sảnh, chán ghét chuyển ánh mắt đi. Nhai Nhi nhận là đồ thủ công của người hầu, là khăn tay xông hương cuối cùng cho mỹ nhân. Khăn tay kia là dùng để quấn hông, tông chủ cảm thấy nữ nhân khỏa thân hoàn toàn không có chút gợi cảm hấp dẫn, chỉ có loại phóng đãng cuồng dại như đàn ông thô kệch mới kích thích được dục vọng của ông ta.
Mùi hương trên khăn tay lan nhẹ, mỹ nhân thở dài. Nha Nhi đúng lúc trình khăn tay lên:
– Ngân Hoàn cô nương, đây là loại hương mà Tông chủ thích nhất ạ.
Mỹ nhân được gọi là Ngân Hoàn liếc nhìn cô, nhận khăn tay đưa lên mũi ngửi,
– Ôi…
Lại một tiếng thở dài.
– Có chuyện gì làm cô nương không vui vậy?
Ngân Hoàn cô nương nói:
– Tông chủ thay đổi các loại trò với bọn ta, vị phu nhân trong phủ kia ắt cũng không thoát được. Ngươi nhìn lồng sắt kia đi, làm ta nhớ đến lồng sắt nhốt đám heo dê chờ trả giá. Lúc mà ta không cần phải ở trong lồng nữa, thì lúc ấy chẳng biết ta còn sống thành hình người không nữa?
Nhai Nhi cười cười:
– Cô nương muốn rời khỏi nội thành ạ?
Ngân Hoàn cô nương lại lắc đầu:
– Đương nhiên không rồi, hạng người giống như chúng ta hưởng thụ cơm ngon mặc đẹp quen rồi, ai mà muốn về quê nhà để sống khốn khổ chứ.
– Vậy thì nghĩ cách được vào Mộc phủ, lên làm Tông chủ phu nhân ạ.
Ngân Hoàn cô nương phì cười:
– Nào dễ dàng như vậy. Người hầu như ngươi biết gì, có biết nội thành này có bao nhiêu cô nương không?
Nàng ta tính toán,
– Tám mươi đấy.
– Cô nương nhất định là người xuất sắc nhất trong tám mươi người kia.
Nhai Nhi rụt rè mỉm cười. Không ai muốn thừa nhận bản thân mình kém hơn người khác, nhưng đôi lúc không thừa nhận cũng không được. Giữa những kỹ nữ thường ghanh đua nhau, cũng có xếp hạng. Ngân Hoàn cô nương hiểu rõ bản thân mình, vì thế càng thở dài nặng nề hơn.
Nhai Nhi nói:
– Cô nương có thể thử một vài kỹ xảo, để nhận được yêu thích của Tông chủ.
Ngân Hoàn lắc đầu:
– Nơi như này, sử dụng kỹ xảo thì ngay cả đường sống cũng không còn.
Nhai Nhi xoay người, nhìn lồng sắt, có một cái kênh nhỏ ở vòng bên ngoài, rất gần lồng sắt.
Cô nói:
– Cổ nhân thường nói, nước trong kênh là nước trong, sao cô nương không dùng rượu mạnh? Nam nhân mê rượu, rượu mạnh phong hầu, trong lúc mơ màng làm chuyện đó mới khoái cảm. Cô nương còn có thể chuẩn bị nỉ thảm khổng tước, phủ lên lồng sắt này, trên đỉnh treo huỳnh hỏa, bốn mặt khổng tước múa lay động, có phải sẽ làm người ta nghĩ đến thời thiếu niên nằm dưới bầu trời đầy sao lãng mạn không?
Cô nhướn môi cười khẽ,
– Cô nương thường uốn mình theo người, sao không sử dụng chút tâm tư nhỏ ạ. Vì sao Tông chủ thích chọn Khương cơ? Vì Khương cơ cũng không trang điểm cầu kỳ, nhưng toàn thân nàng ấy đều vẽ đầy hoa mẫu đơn.
Một đóa hoa hình người, đóa mẫu đơn nở rộ, đích thực vừa kinh động vừa mị hoặc. Ngân Hoàn nghe xong thì lập tức nghe theo. Lúc nữ nhân tranh sủng thì đều rất dứt khoát.
Kênh lưu ly kia ngay tức khắc đã đầy rượu nóng, rượu kia rất mạnh rất cay, nhìn qua lồng thú, cảnh tượng vô cùng méo mó.
Tiếp đó là nỉ khổng tước, đèn huỳnh hỏa cũng mang tới, thứ duy nhất hơi thay đổi là trong huỳnh hỏa tăng thêm bạch lân, bản thân lân không gây bỏng, nhưng nó có đặc điểm là dễ cháy. Khi Tông chủ và Ngân Hoàn đang ân ái cuồng điên, bầu trời đầy ở đỉnh lồng thú sẽ bởi bị rung động mạnh mà xé nát, lân theo lưu huỳnh nhảy nhót, rơi vào trong kênh ngập rượu mạnh, mục đích đã thành công.
Đứng trên miếu tháp quan sát, trong thành quả nhiên bốc cháy hừng hực, lồng sắt bị khóa, Mộc Giang Lưu có làm thế nào cũng không thoát ra được, Nhai Nhi thở một hơi dài, đây coi như là tế Minh Vương đi, y ở trên trời có nhìn thấy chắc sẽ rất vui mừng.