Minh Châu cùng Phiêu Tri đi vào khu vực hái thuốc của nơi này. Trong không gian tranh tối tranh sáng, cỏ Chi Lăng và nhiều loại thoại thảo khác toả ra ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Cỏ Chi Lăng ở đây là được trồng, không phải là cỏ hoang dã mọc tự nhiên, vì vậy số lượng và chất lượng không cao lắm. Minh Châu khổ sở trèo lên một hang động, lấy que cời cời đất để cỏ lộ ra.
Sau khi đã hái đầy một gù thuốc, cả hai canh giờ thấy cũng đã đến trưa, liền vội vàng đi về.
Phải nói thêm là ở Tuệ Am Tràng Ốc, khó lòng nhìn trời để đoán thời gian. Vì để đảm bảo môi trường tốt nhất, Đằng Vân Sơn Khê luôn âm u, không sáng hẳn. Tuy ở đây cũng có rừng nhiệt đới, đầm lầy, nhưng không có nắng chói chang như những chỗ khác.
Cũng giống như ở Thiên Thủy Tịnh Xá, lúc nào cũng có sương mù và lạnh hơn hẳn chỗ khác.
Trên đường về, hai người phải đi qua những vách núi cheo leo. Minh Châu bỗng nhìn thấy có ánh sáng mờ mờ ở đằng xa, liền chạy tới xem thử.
"Châu, nguy hiểm lắm, đừng qua đó."
Minh Châu tới gần thì thấy đó là một cây nấm linh chi đang độ chín. Nhìn cây nấm khoẻ mạnh tràn trề, có vẻ như chứa rất nhiều linh lực.
Minh Châu mừng rỡ vẫy tay với Phiêu Tri.
"Không sao đâu, đợi mình hái cây linh chi này rồi quay lại."
Minh Châu hì hục trèo lên vách đá, cây linh chi cách đó không xa, toả ánh sáng dịu dàng như mời gọi.
Nàng cố kiếm một chỗ đứng đủ để giữ thăng bằng, chỗ nấm linh chi mọc khá bằng phẳng nên nàng tin mình không thể ngã được. Minh Châu đưa tay ra, hái được nấm một cách dễ dàng, trong lòng rất vui mừng.
Nàng liền cất linh chi và cỏ Chi Lăng vào bảo khố để bản thân gọn nhẹ hơn, rồi mò tìm đường cũ quay về.
Nhưng trời quá tối, Minh Châu nhìn không rõ đường, không thấy gần đó có một cái hố, sượt chân ngã thẳng xuống!
Nàng hét lên thất thanh. Ở xa Phiêu Tri nghe thấy tiếng hét, cũng thảm thiết gọi tên nàng.
Minh Châu giờ mới hối hận khi bản thân không biết bay, nàng thầm nghĩ phen này mình xong rồi, vội vận chân khí hộ thể thì không ngờ lại thấy người bồng bềnh dễ chịu.
Thì ra nơi nàng rơi xuống là một hồ nước trong hang động. Minh Châu mừng thầm, gì chứ dưới nước là sở trường của nàng, không có gì đáng sợ.
Minh Châu ngoi lên, có cảm giác rất tận hưởng. Nước trong hang núi trong ngọt mát lành, khác với nước biển nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm.
Nhưng nàng có vẻ đã nhầm. Trong cái hồ này không chỉ có một mình nàng.
Đúng vậy, trong hồ nước còn có một người nữa. Là một - người - đàn - ông!
Dưới hang ánh sáng nhá nhem như trời buổi xế chiều, chàng ta yên lặng ngâm mình ở một góc trong hồ, dựa lưng vào vách đá phủ đầy rong rêu, khuất bóng đến độ khó lòng nhận ra. Minh Châu chỉ thấp thoáng thấy bờ ngực trần, mái tóc ướt, đã sợ đến rùng mình.
Nàng không cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng gì, dường như không có cảm giác gì mấy. Nhưng không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, toàn thân nàng báo động, mách bảo nàng phải mau chóng rời đi. Minh Châu thấy mắt chàng ta vẫn nhắm nghiền, trong lòng mừng thầm, yên lặng bơi ra xa.
"Thân thủ khá đấy!"
Chàng trai đột ngột cất giọng, thanh âm trầm khàn, nghe như tiếng rắn khi đang đe doạ con mồi, làm Minh Châu cứng cả người.
Theo phản xạ, nàng quay đầu lại, thì chàng trai đã áp sát tới.
"Tính bỏ trốn sao?" Giờ thì giọng nói trở nên thì thào, như sóng âm, làm mọi lông tơ trên người Minh Châu đều dựng đứng.
Những giọt nước vương trên mái tóc và làn da trắng muốt của chàng trai, chảy quanh gương mặt góc cạnh, nhỏ tong tong xuống mặt nàng. Ánh mắt chàng nhìn nàng chăm chăm, môi chàng vẽ ra một nụ cười tà mị.
Minh Châu nuốt nước bọt, sợ đến toàn thân cứng đờ. Nàng đưa tay che mặt, rối rít xin lỗi.
"Xin lỗi vị công tử đây. Tôi biết là bản thân đã thất lễ rồi. Nhưng mà cũng là do tôi gặp tai nạn, hoàn toàn không có cố ý xâm phạm sự riêng tư của công tử. Công tử có thể tha lỗi cho tôi, cho tôi ra khỏi đây không?" Minh Châu nói một tràng, nói xong cũng cảm thấy suýt thì đứt hơi.
"Nói từ từ thôi. Tôi có bắt nàng nói nhanh đâu?" Ánh mắt chàng trai vẫn cố định trên gương mặt Minh Châu, như xoáy sâu vào tâm can nàng. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên nàng gặp một người có đôi mắt và cảm giác đáng sợ đến như thế.
Ánh mắt ấy không u uẩn, nao lòng người như Tâm Nguyên, cái ánh mắt gợi lên cho nàng cả sự thương cảm và xót xa. Ánh mắt chàng trai này giống như chỉ chực chờ nuốt chửng người đối diện, khiến nàng rợn hết cả gai ốc.
"Nàng từ đâu đến?" Chàng trai lại tiếp tục áp sát nàng, bức nàng lùi tới sát vách hồ. Lồng ngực trần của chàng quá gần, khiến cả tiếng thở lẫn tiếng tim đập cũng truyền đến tai nàng. Minh Châu cảm thấy bị ép tới mức thở cũng khó khăn, loay hoay tìm đường trốn.
"Tôi ở... Thiên... Thuỷ... Tịnh Xá."
"Vậy là nàng thuộc thủy tộc, nhưng tôi lại không ngửi ra mùi của Long tộc trên người nàng. Vậy nàng thuộc tộc nào?" Chàng trai tỏ vẻ băn khoăn suy nghĩ. Cảm giác áp bức vừa nãy chợt thả lỏng hơn. Một tia điện xẹt qua đầu Minh Châu, làm nàng nhớ ra một chuyện.
Lúc nàng qua bàn của Xà tộc làm quen, cảm giác lúc đầu cũng rất khó thở. Nhưng khi nàng đưa đá ra thì lại bình thường. Lúc đó cô gái tên Ly Toan đứng ra nhận thay, nên nàng không nhìn rõ được những người khác.
Cảm giác đó với lúc này giống hệt nhau, có vẻ như Xà tộc sẽ không tỏ ra cảnh giác nếu đối phương không có vẻ đe doạ. Minh Châu liền đem chuyện lần trước tặng họ đá ra kể, hi vọng chàng trai cởi bỏ sự đề phòng với nàng.
Ai ngờ vừa nghe xong thì đôi mắt chàng trai trở nên u ám, ánh mắt còn ánh lên chút sát khí. Cả cơ thể chàng ta áp vào nàng sát hơn.
Bản năng sinh tồn của Minh Châu trỗi dậy. "Bụp" một cái, nàng biến hình thành con cá, lẩn sâu xuống nước bơi đi mất. Chàng trai bị bất ngờ vội vàng đuổi theo nhưng tìm không thấy.
Minh Châu rất ít khi thực hiện phép này, chỉ sử dụng khi có nguy hiểm. Bơi mãi rồi nàng cũng ra được đến ngọn suối chảy bên ngoài sơn động, hoà vào đàn cá ở đó. Chàng trai đuổi theo mà không phân biệt được, đành bỏ cuộc.
Minh Châu bơi ra rất xa rồi mới dám hiện thành hình người. Nàng dùng thuật truy tung để tìm Phiêu Tri, thì một lúc sau thấy một con công bay về phía nàng, sà xuống.
Con công hoá thành Phiêu Tri, chạy đến chỗ nàng ầm ỹ.
"Châu, cô doạ tôi sợ gần chết. Nãy giờ cô ở đâu vậy?"
Minh Châu vẫn đang thở hồng hộc vì mệt và sợ, nàng bám lấy tay Phiêu Tri cho khỏi run rồi nói.
"Chuyện dài lắm, Phiêu Tri, chúng ta mau về rồi vừa đi vừa nói."
Lúc hai người trở về được phòng ăn, cũng đã quá trưa rồi. Minh Châu ăn vội ăn vàng miếng bánh tiêu để kịp chiều lên lớp. Phiêu Tri nhìn nàng ăn nhồm nhoàm mà sợ nàng nghẹn, vội rót nước đưa nàng.
"Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn. Không ngờ cô lại đụng phải người của Xà Tộc. Gã đó thật quá đáng. Chỉ là vô tình rơi vào hồ của hắn thôi mà hắn đã doạ nàng sợ như thế, nếu vô tình đụng trúng hắn khi đi đường, không lẽ hắn tính giết người luôn sao."
Minh Châu khổ sở nuốt miếng bánh cho nó trôi qua họng, vừa gật đầu phụ hoạ.
"Dám lắm."
Buổi chiều hôm nay có lớp Chế tác, Minh Châu đành phải sấy khô quần áo bằng phép vì không kịp về phòng thay đồ nữa. Lúc nàng kiểm tra lại đồ đạc mới phát hiện ra không thấy cái xà tích và hà bao của nàng đâu nữa.
Tim nàng như chùng xuống. Sách vở, nguyên liệu, dược thảo,... tất cả đồ đạc quan trọng của nàng đều để trong đó!
Chắc chắn là lúc nàng biến hình thành cá đã làm rơi nó trong cái hồ đó rồi, phải làm sao bây giờ?
Minh Châu như sắp khóc đến nơi. Phiêu Tri thấy nàng lâu quá cũng tới hỏi. Nàng chỉ còn biết nước mắt lưng tròng nói với nàng ta sự tình.
"Không phải chứ, cô làm rơi cái xà tích và hà bao xuống cái hồ đó rồi sao? Cô đã tìm kĩ lại chưa?"
Minh Châu gật đầu trong bất lực. Nàng gục đầu xuống bàn, không còn muốn nghĩ cái gì nữa.
"Bây giờ mà quay lại đó kiếm thì cũng không kịp. Thế này đi, tôi cho cô mượn tạm giấy bút, hôm nay chắc chỉ học mấy cái cơ bản, cô dùng tạm mấy cái đồ thứ cấp cũng được. Sau đó chúng ta nghĩ cách lấy lại hà bao và xà tích của cô, cô thấy thế nào?" Phiêu Tri nhẹ giọng trấn an nàng.
Vừa nghe Phiêu Tri nói xong, Minh Châu liền ngẩng đầu dậy, ôm chầm lấy cô bạn thân.
"Phiêu Tri công chúa, cứu tinh của đời ta! Ôi ta tu mấy kiếp mới may mắn gặp được nàng thế này?"
"Đủ rồi, cô mau thôi đi, nghe cái giọng giả trân của cô thấy mà ghê." Phiêu Tri đẩy đẩy, nhưng trên miệng lại cứ tủm tỉm cười.
"Tôi muốn hôn cô một cái quá." Minh Châu dí sát mặt vào Phiêu Tri, trêu chọc.
"Đồ biến thái, mau tránh ra!" Phiêu Tri giãy nảy lên, vừa đánh vừa tránh Minh Châu.
Phiêu Tri đưa Minh Châu một trăm tờ giấy mật hương. Đây là loại giấy rất đặc biệt, được làm từ cây dó, cây tre có pha trầm hương. Đây là loại giấy chỉ Điểu Tộc mới có, mà cũng chỉ những người thân phận cao quý mới được dùng.
Minh Châu lúc đó mới chợt nhớ ra Ngọc tụ của nàng, viên Trân Châu đó không có ở trong hà bao, mà đã ở trong người nàng rồi, lúc nàng cần chỉ việc dùng thần thức để gọi nó ra. Có Ngọc tụ thì việc chế tác sẽ nhanh chóng hơn nhiều.
Lớp học Chế tác diễn ra ở dãy nhà phụ, có hơn năm mươi môn sinh đăng kí, ngồi chật cả sân. Minh Châu được tận mắt nhìn thấy người nàng thần tượng bước tới ngồi trước cái bàn tre dành riêng cho người thầy, vô cùng kích động.
Người đó chính là Thạch Thần Cao Lỗ!
Thạch Thần Cao Lỗ có thân hình rất cao lớn, phải cao gấp đôi một người thiếu niên như các học trò ngồi ở đây, chính vì vậy chiếc bàn dành riêng cho thầy cũng khổng lồ không kém. Giọng ông oang oang như tiếng chiềng làng gõ mỗi lần có vua đi qua.
"Ta là Thạch Thần Cao Lỗ, tuy nhiên đó là tên của ta dưới hạ giới. Tên thật của ta là Đô Lỗ. Các trò có thể gọi ta là thầy Lỗ. Giới thiệu qua vậy thôi. Quan trọng là hôm nay ta sẽ dạy các trò về nhập môn của chế tác."
"Đầu tiên ta sẽ điểm danh."
Trong lớp Chế tác, hầu hết là bạn của nàng. Vì thế Minh Châu chọn ngồi gần Phiêu Tri và Long Hà, cho dễ nói chuyện.
Kình Sang, các anh em Quy Tộc, Kình Ngư tộc ngồi phía trên. Còn Qưới Thạnh và Kì Mang Tộc chọn ngồi tuốt phía dưới.
Lúc Qưới Thạnh đi ngang gặp Phiêu Tri, cả hai có vẻ ngượng ngập khó xử. Có lẽ vì thế mà Qưới Thạnh ngồi tuốt ra xa như thế.
Minh Châu hoàn toàn không hiểu hai người này bị làm sao, nên quyết định mặc kệ họ.
"Minh Châu!" Tiếng thầy Lỗ làm nàng giật thót, vội đứng dậy.
"Trò là người đỗ đầu kì thi Khai Niên năm nay à?"
Minh Châu e dè gật đầu. Bây giờ nàng không thấy khó chịu vì bị người khác nhìn chằm chằm nữa. Có lẽ vì gã Xà tộc kia còn đáng sợ hơn. Nhưng nàng hơi lo lắng trước người quá vĩ đại như Thạch Thần Cao Lỗ.
"Ta nghe nói rất nhiều về trò. Nghe nói trò có thể cảm ứng được với đá quý?"
Lời thầy Lỗ vừa dứt, cả lớp học nháo nhác. Mọi người ồn ào bàn tán.
"Trật tự!" Thầy Lỗ quát."Ta ghét nhất là dạy lý thuyết ở cái sân bé tý này. Với môn này phải đưa các trò ra bãi đá mới đúng."
Cả đám môn sinh im re không nhúc nhích. Bãi đá là cái nơi nào đấy xa xôi, nghe đâu tận núi Hồng Lĩnh. Ra đấy nghe nói khổ sở lắm nên đứa nào cũng hãi.
"Bây giờ ta sẽ mang ra đây vài khối đá. Để xem các trò có phân biệt được không."
Nói rồi thầy Lỗ mang hàng chục khối đá to nhỏ khác nhau ra, để trên sân. Đám học trò xúm lại vào xem. Thầy Lỗ ra đề:
"Trong số đá này, nhìn bề ngoài giống hệt nhau, như những khối đá tảng bình thường. Ai có thể tìm ra trong số những viên đá tầm thường này những viên có đá quý và phân loại được chúng nhanh nhất thì sẽ được phê Ưu hạng, ai về nhì phê Bình hạng, ai về ba phê Thứ hạng, còn ai không làm được, phê Liệt hạng."
"Các môn sinh nhốn nháo cả lên. Ai cũng lè lưỡi bảo thầy cho đề khó. Toàn đá tảng giống hệt nhau thế kia làm sao phân biệt được.
"Chắc các em nhớ cứ mười Ưu hạng sẽ được đóng một dấu triện lên giấy nhũ tương. Lấy dấu đấy có thể đổi được một món đồ trong Vạn Bảo. Ngoài ra ai được phê nhiều Ưu hạng nhất thì sẽ thành Quán Trường của năm đó."
Vốn Minh Châu có năng lực trời sinh với đá quý, hoàn thành không mấy khó khăn. Nhưng các anh nàng, bạn nàng cũng dùng nhiều cách để phân biệt đá, nhanh chóng hoàn thành. Đề bài chỉ yêu cầu phân loại, không cần hỏi cách làm. Vậy nên mấy tảng đá đều bị đập phá, mài, cắt,... ngổn ngang hết cả.
Thầy Lỗ lắc đầu, đi qua những đống đá của tất cả các môn sinh. Ông hí hoáy một hồi trên quyển tập, rồi nghiêm khắc nhận xét từng người.
"Phù Lan của Kì Mang tộc, dùng bùa thông tri để giao tiếp với viên đá. Khá khen, có thể không cần phá hủy đá vẫn nhận biết được. Nhược điểm: thời gian quá lâu. Nếu như viên đá nào ta cũng phải nói chuyện với nó, thì xem ra mất cả nghìn năm mới luyện được một bảo bối mất. Phê Thứ hạng."
"Qưới Thạnh, dùng pháp thuật hệ kim để cắt gọt, đồng thời thi triển bùa chú trên diện rộng. Nét cắt rất dứt khoát, không làm hỏng đá, cũng không lẫn tạp chất. Nhược điểm: Nếu như loại đá quá cứng thì Kim Thuật không có tác dụng, dễ bỏ sót đá. Phê Bình Hạng."
"Kình Sang của Long Tộc, dùng phép hệ thổ, thi triển hỗn độn thuật trên diện rộng, khiến đất đá tự tách nhau ra, có thể nói là phép chắt lọc đá rất đáng nể. Phê Ưu Hạng."
Ngừng một chút, thầy Lỗ hỏi Kình Sang:
"Trò có thể triệu hồi được các khoáng tinh không?"
Khoáng tinh là các khoáng thạch có nhiều linh lực đến nỗi tự có linh tính, chúng có thể hoá thành các đốm sáng nhỏ, giúp ta nhận biết được loại đá nào đang tập trung ở đâu.
"Dạ thưa thầy, con biết. Nhưng do bây giờ trời không đủ tối nên con không dùng cách đó."
Thầy Lỗ gật gù khen, còn ngỏ ý muốn Kình Sang giúp cho thầy.
"Phiêu Tri, dùng tâm thạch thảo cuốn quanh tảng đá xem có đá quý không. Rất thông minh, tâm thạch thảo là loại cây sẽ tìm chỗ có nhiều linh lực mà cắm rễ vào. Nhưng con làm cách nào để tâm thạch thảo không hút sạch năng lượng của đá?"
"Em dùng âm nhạc để điều khiển nó." Phiêu Tri tự tin đáp.
Thầy Lỗ khen tuyệt, phê nàng Ưu Hạng.
Cuối cùng thầy lại nhìn đống đá của Minh Châu. Chúng gần như không bị đụng chạm hay tàn phá gì, ngoài việc nàng lấy bút đề số lên viên đá.
Dưới là một tờ giấy, viết tên đá ứng với con số. Thầy Lỗ kinh ngạc vô cùng.
"Con dùng cách nào để biết được vậy?"
"Con đã nói rồi, con có năng lực thiên phú cảm ứng được đá quý."
Thầy Cao Lỗ liền gọi tất cả lại.
"Ta sẽ kiểm chứng kết quả của Minh Châu. Mọi người nhìn cho kĩ nhé."
Thầy dùng phép thuật mài một viên đá, liền ra được một khối đá xanh lam trong suốt.
"Đá lam ngọc, nặng bảy nén, dài một tấc, ngang bảy phân."
Minh Châu đọc lại những gì nàng ghi trên giấy, chính xác không sai một chữ.
Viên thứ hai là một viên đá ngũ sắc, nặng hai đồng, dài rộng bốn phân.
Viên thứ ba là đá thạch anh khói, nặng bốn lạng, dài tám phân.
Tảng thứ tư rất lớn, là một khối đá tiêu ngọc gân huyết nặng bảy yến, rộng tám tấc, dài nửa thước.
Viên thứ năm Minh Châu dành lấy, nàng dùng ngọc tụ luyện đá để thu được chất lượng tốt nhất, liền ra được một viên hồng ngọc to bằng quả trứng, đỏ rực như máu.
Thầy Lỗ chỉ còn biết nhìn nàng mà lẩm bẩm:
"Thiên tài, thiên tài."
Nàng được phân hạng Ưu, còn được thầy tặng cho một viên đá tùy chọn. Minh Châu không nỡ chối từ, bèn lấy một viên hồng ngọc, định bụng sau này sẽ có chỗ dùng.
"Bản chất của môn học này không phải là các trò có thể luyện ra thần khí, bảo bối uy lực, lợi hại đến đâu. Mà là ở việc các trò có thấu hiểu chất liệu mình dùng đến mức nào. Dù là đá, vàng, bạc, ngà, hay gỗ,... tất cả chúng đều có linh hồn. Chỉ khi các trò hiểu được điều đó thì bảo bối luyện được mới có giá trị."
"Những tảng đá này nhìn qua giống như nhau, thậm chí vỏ ngoài xấu xí xù xì. Nhưng chỉ có người có tâm nhãn hơn người, cùng sự trân trọng mới nhận ra bên trong là tài sản vô giá. Cũng giống như các trò, năm mươi mấy môn sinh quần áo giống nhau ngồi trước mặt ta, không thể nào phân biệt được. Chỉ khi ta dụng tâm suy xét, mới biết được thiên phú thật sự của các trò. Mỗi người trong các trò đều có thể giống như những viên ngọc này, toả sáng theo cách khác nhau."
Thầy Lỗ đi qua đi lại giảng giải, cả lớp miệt mài ghi chép
"Luyện thần khí có bốn bậc. Thứ cấp là chế tác thô sơ, trung cấp là luyện hoá thành hình, thượng cấp là hoàn thiện công năng, khiến thần khí sắc nhọn, bóng loáng, vượt cấp là đưa linh hồn vào trong thần khí."
"Có hai phương pháp luyện hoá. Phương pháp thứ nhất là Tá luyện. Người chế tác dùng hoàn toàn những nguyên liệu bên ngoài để luyện thần khí. Ưu điểm là nhanh, an toàn, không đòi hỏi tay nghề quá cao. Nhược điểm là sau này mỗi lần muốn nâng cấp thần khí sẽ phải tốn một lượng lớn đá quý. Xác xuất thành công cũng thấp, nếu xui xẻo, thần khí lúc đầu có thể biến thành một thanh sắt bỏ đi.
Phương pháp thứ hai là Tâm luyện. Người chế tác ngoài nguyên liệu cần thiết, còn bỏ vào một phần cơ thể. Có thể là da, giáp vừa lột của Xà tộc, Giải tộc; cũng có thể là móng vuốt, xương, răng, vảy,... Sau đó khi luyện hoá được thành hình vừa ý, phải dùng tâm thức liên kết với thần khí, chia sẻ linh hồn với nó. Ưu điểm là thần khí sẽ tự động nâng cấp theo độ tăng tiến của chủ nhân, thần khí và chủ nhân có cảm ứng, dễ dàng triệu hồi. Nhược điểm là luyện lâu hơn, cũng nguy hiểm hơn. Nếu thần khí gãy thì chủ nhân cũng bị ảnh hưởng, dễ nguy hiểm tính mạng."
"Còn một phương pháp nữa là Huyết luyện. Người luyện phải tế máu để luyện ra thần khí. Phương pháp này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận thần khí quá khát máu, sẽ sa vào tà đạo."
"Ai trả lời được cho ta khi nào dùng Tá luyện, khi nào dùng Tâm luyện?"
Qưới Thạnh giơ tay.
"Khi tu vi và đạo hạnh còn yếu, nên dùng Tá luyện. Sau khi đạt được sức mạnh cấp thần, nhất là Thượng Đẳng Thần, thì luyện Tâm luyện. Tuy nhiên cách tốt nhất vẫn là dùng song song. Luyện một cây bằng phương pháp tá luyện để đi đánh yêu quái cấp thấp. Sau đó vẫn từ từ luyện một cây bằng phương pháp tâm luyện."
"Tại sao lại như vậy?"
"Bởi vì làm như thế sẽ khắc phục được nhược điểm của cả hai. Khi bản thân còn yếu, không sợ thần khí gãy làm phản phệ. Nhưng lúc còn yếu thì cơ thể liên tục thoát thai hoán cốt, sẽ dễ dàng lấy xương, móng, vảy ra để luyện hơn, cũng nhanh chóng mọc lại hơn. Còn khi đã lên Thượng Đẳng thần, việc lấy nó ra đau đớn vô cùng, khó mọc lại nữa."
"Rất tốt. Thưởng một Ưu hạng."
Qưới Thạnh vui mừng, ngồi xuống chép bài tiếp. Đáp án này là chàng dùng thực tế trải nghiệm của bản thân trả lời. Những môn sinh khác không phải ai cũng biết. Hiện tại Long Thiết Huyền Cầm của chàng là tá luyện, nhưng chàng vẫn luyện thêm một thanh gươm bằng Tâm luyện. Đợi đến khi mạnh hơn mới luyện nó thành hình.
Mạ không biết điều này nên mắng chàng, làm chàng cảm thấy rất oan ức. Bà không hề biết rằng nếu thần khí của Kình Sang, Triêu Hực mà gặp ai đó mạnh hơn, sẽ nguy hiểm vô cùng.
Các môn sinh trải qua độ một canh giờ nữa thì kết thúc buổi học. Mọi người đã thấm mệt, nhưng trên đường về vẫn hào hứng chia sẻ về những thứ vừa học.
Qưới Thạnh, Kình Sang chạy tới chỗ Minh Châu.
"Em sáng nay không đến võ đài xem các anh luyện võ à? Thật là một đứa em gái vô tâm."
"Sao? Sáng nay có đấu võ mà em không biết à?"
"Đúng vậy, chiều qua bọn anh được chính tay Thanh Xà đại tướng quân chỉ dạy. Xong sáng nay ông ấy cao hứng bảo mọi người lên võ đài tỷ thí."
"Kết quả ra sao?"
"Còn sao nữa? Đương nhiên là hai anh của em đây đại thắng, đánh cho những người kia bay khỏi võ đài chứ sao?" Qưới Thạnh đắc thắng.
"Trong một trăm môn sinh cũng chỉ có mấy người là có bản lĩnh thôi. Ngoài chúng ta ra có Long Hà, Tài Hoằng, Ngạc Vương, Yến Sai,... À bên Hồ Ly tộc có Hạ Suất. Uy Uyễn của Xà tộc cũng rất mạnh."
Minh Châu nghe đến cái tên Xà tộc thì thon thót. Nàng cười cười nhìn quanh.
"Uy Uyễn của Xà tộc à, em chưa từng nghe qua."
"Đúng là em gái anh, không giống mấy đứa bình thường khác. Tên đó nổi tiếng với đám con gái lắm." Nói rồi Qưới Thạnh chỉ chỉ lên phía trước, chỗ đám người Xà tộc đang túm tụm lại.
Minh Châu nhìn theo ngón tay Qưới Thạnh chỉ, cảm thấy máu trong người như sắp đông lại.
Khoé mắt đó chầm chậm liếc về phía sau, hướng về phía nàng, đôi môi lại nở nụ cười quỷ dị quen thuộc.
Góc mặt đó, dáng người đó, ánh mắt đó, không thể nhầm lẫn được. Chính là hắn!
Chính là tên Xà tộc nàng xui xẻo gặp phải hôm đó.