Uy Uyễn học ba lớp thiên phú là Võ học, Y học - Dược lý và Âm luật. Phiêu Tri cũng rất ngạc nhiên. Nàng từng nghe về khả năng cảm nhận nhạc của rắn, nhưng chỉ là truyền miệng chứ chưa có chứng cứ xác thực.
Có vẻ như chỉ có Uy Uyễn và Mạnh Khoát tham gia lớp Âm luật, không còn cô gái nào vây quanh họ trong giờ này nữa.
"Minh Châu, cô có chắc hắn ta đang giữ hà bao và xà tích của cô chứ?"
"Tôi cảm nhận được nó mà. Phiêu Tri, tôi vốn không có trong lớp này, cho nên tôi sẽ giả làm người của Điểu tộc để trà trộn vào. Chúng ta phải duy trì truyền âm mật đấy nhé."
Phiêu Tri giơ tay ra hiệu đồng ý. Minh Châu hoà vào dòng người đến ngồi ở một góc cuối lớp. Lớp Âm Luật do một vị tiên cô tên là Bạch Hạc Tiên Cô đảm nhiệm. Tuy nhiên Tiên Cô lại nói rằng môn này có tới năm người dạy. Bạch Hạc Tiên Cô chủ trị về âm nhạc trị liệu. Đô Lĩnh Tiên Quân chuyên về âm nhạc thôi miên. Thần Đồng Cổ chuyên về nhạc trận. Phất Kim Thần Quân chuyên về chiến đấu. Huyền Nữ Tiên Nương chuyên về múa.
Minh Châu nghe mà ù cả tai, âm thầm nể phục Phiêu Tri có thể học được những thứ này. Từ bé nàng đã mù nhạc lý, Tâm Nguyên phải uốn nắn rất cực khổ nàng mới đàn trọn vẹn được một bài.
Bạch Hạc Tiên Nương ôm một chiếc đàn màu trắng, hình dáng rất giống con hạc. Minh Châu nhìn sự tỉ mỉ và tinh xảo trong chế tác, chỉ biết ngưỡng mộ không biết vị tiên nào siêu phàm đến vậy. Nàng nhìn kĩ thì nhận ra đây là gỗ Chiên Đàn, loại gỗ có hương thơm, có thể đem đến sự thư giãn dễ chịu cho mọi người.
Tiếng đàn của cô Bạch Hạc thánh thót, trong trẻo, khi vi vu như gió rong chơi chốn đại ngàn, khi lại trầm ấm nỉ non như trò chuyện với người tri kỉ, khi rộn ràng như chim hót, khi lại lãng đãng như mây về chiều. Kể cả người kém nhạc lý nhất như Minh Châu cũng thấy người bay bổng, thư thái.
Chính vì tiếng nhạc này mà Minh Châu suýt quên chuyện quan trọng. Mắt nàng liếc về phía Uy Uyễn, thấy hắn ta đang lim dim mắt, có vẻ rất thưởng thức giai điệu này.
Thời cơ đến rồi. Minh Châu âm thầm kết ấn, nhẩm một thần chú đơn giản. Ở bên kia, trong ống tay áo của Uy Uyễn có vật gì đó thò ra, nhìn sáng loáng, rất giống một đầu sợi dây bằng bạc.
Minh Châu không thể nhìn nhầm được, là kí hiệu chỉ xà tích của nàng mới có.
Nàng nhanh chóng truyền âm mật cho Phiêu Tri. Phiêu Tri nhận được tin nàng, bắt đầu làm nhạc có chút rối loạn.
Tiên Cô Bạch Hạc và cả lớp cùng quay lại nhìn Phiêu Tri, tiên cô lộ rõ vẻ không hài lòng. Phiêu Tri nuốt nước bọt, lấy hết can đảm nói:
"Thưa cô, con cảm thấy đoạn nhạc này có thể phát triển thêm một chút. Con có thể thử không ạ?"
Bạch Hạc Tiên Cô nhìn nàng, nhíu mày hỏi:
"Con cảm thấy bài nhạc này có vấn đề gì sao?"
"Dạ không ạ, thưa tiên cô. Chỉ là con cảm thấy giai điệu này có chút quen thuộc, muốn nó mới lạ hơn một chút thôi."
Không ngờ rằng Qưới Thạnh ở đằng sau cũng không sợ chết nói to:
"Con cũng cảm thấy, có vài đoạn thay đổi một chút sẽ có cảm giác đã hơn. Tại sao không thử một chút xem sao? Nếu không hay bằng cũng không sao cả, chỉ là mất chút thời gian mà thôi. Nhưng nếu như thành công, chính là tạo ra sự đột phá."
Phiêu Tri quay xuống nhìn Qưới Thạnh, trừng mắt doạ. Việc lớn của nàng, tên ngốc này lại tính phá đám hay sao?
Minh Châu cũng lo ngay ngáy. Vốn nàng và Phiêu Tri chỉ tính gây rối một chút để thu hút sự chú ý của mọi người, nhân lúc đó nàng sẽ lấy lại xà tích. Thật không ngờ ông anh ba của nàng lại vô tình dính vào. Nếu mọi chuyện vượt tầm kiểm soát, e là xôi hỏng bỏng không hết.
Bạch Hạc tiên cô khoan thai nói:
"Vậy hai trò hãy lên đây song tấu lại bản nhạc kia theo phong cách mới, để cô và mọi người cùng nghe nào."
Phiêu Tri rất không tình nguyện bước lên cùng Qưới Thạnh. Lần này mà nàng làm trò cười cho cả lớp, nàng sẽ chặt luôn đôi gạc của hắn.
Qưới Thạch lấy Long Huyền Thiết Cầm ra, rất tự nhiên thoải mái ngồi trên bàn. Cây đàn của chàng vốn là loại đàn bầu, thân đàn làm từ gỗ ngô đồng, bầu đàn làm từ vỏ trái bầu tốt nhất do chính tay chàng lựa. Nhưng dây đàn mới là quan trọng, chàng luyện hoá cả trăm cân sắt, mới ra được một sợi dây thượng cấp. Có thể nói là tinh hoa của tinh hoa, vừa nhìn đã không thể xem thường.
Phiêu Tri cũng không vừa, nàng lấy ra một cây đàn Nguyệt, thiết kế tinh xảo. Đoạn nhạc dạo đầu là nàng đánh trước. Chiếc móng xinh vừa chạm vào dây, giai điệu du dương đã cất lên. So với bản gốc, giai điệu có phần vui tươi hơn, từng nốt luyến láy có chiều sâu hơn rất nhiều.
Hết đoạn dạo đầu, đến lượt Qưới Thạnh, chiếc que gẩy uyển chuyển chạm vào sợi dây, tay bên kia chàng điều khiển cần đàn đầy điêu luyện, tài tình. Giai điệu so với bản gốc nghe mê hoặc hơn bội phần. Từng thanh âm dồn dập xô đẩy nhau, tưởng như vô trật tự, nhưng lại hoà hợp đến lạ kì. Từng nốt từng nốt dìu dặt, réo rắt, âm vang tha thiết. Đến đoạn phải luyến láy, chiếc que gẩy móc một cái làm nhạc ngân lên mà làm nao cả lòng người.
Minh Châu nghe đến say mê. Nàng sợ rằng toàn bộ vốn từ của nàng từ khi sinh ra cũng không cách nào miêu tả được hết sự huyền diệu của bản song tấu này. Các môn sinh khác khả năng cảm thụ còn hơn cả nàng, đương nhiên là chỉ còn biết vỗ tay, xuýt xoa khen ngợi khi bản nhạc kết thúc.
Phiêu Tri như choàng tỉnh cơn mê. Khi song tấu nàng quá nhập tâm, không ngờ tên Kì Mang tộc mà nàng ghét cay ghét đắng này lại phối hợp với nàng tốt đến thế. Lúc đệm ra đệm, lúc đàn chính ra đàn chính, hoà quyện, bổ trợ cho nhau một cách hoàn hảo làm bài hát thăng hoa lên nhiều lần.
Nàng nhìn về phía Minh Châu, chỉ sợ kế hoạch thất bại. Nhưng Minh Châu ra dấu thành công, nàng đành thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Hạc Tiên Cô thấy hai học trò tài năng đến thế, liền vui vẻ tuyên bố:
"Phiêu Tri, Qưới Thạnh, hai em biểu diễn rất xuất sắc, cô sẽ phê Ưu hạng. Sắp tới có một buổi lễ lớn, hi vọng hai em giúp cô phụ trách các tiết mục cho buổi lễ đó."
Phiêu Tri nghe thấy mà rụng rời.
"Thưa cô, tại sao con... với... cái... bạn học này... cô có thể đổi người khác được không ạ?"
"Sao thế, tính trốn tránh trách nhiệm sao?"
"Không phải." Phiêu Tri mếu máo.
"Vậy thì tốt. Thống nhất thế đi nhé. Buổi học kết thúc."
Phiêu Tri nghẹn đắng không thốt nên lời. Bây giờ tâm tình nàng rất hỗn loạn, không muốn nhìn mặt Qưới Thạnh nữa, đi thẳng khỏi lớp. Bỏ lại chàng trai đứng đằng sau đầy khó hiểu.
Minh Châu len lén đi theo dòng người ra khỏi lớp, nhanh chóng ra trước Phiêu Tri. Hai nàng gặp lại nhau ở sau gốc cây lộc vừng. Phiêu Tri lo lắng hỏi nàng.
"Thế nào rồi?"
"Tuyệt hảo. Bài nhạc cậu đàn quá hay."
"Mình không hỏi cái đó!"
Minh Châu nở nụ cười ranh mãnh.
"Chúng ta đi thôi."
Phiêu Tri còn đang ngơ ngác không biết đi đâu thì Minh Châu đã kéo tay nàng ra một bụi cây phía xa, nơi Mạnh Khoát và Uy Uyễn đang ngồi uống trà trên một cái bàn đá.
"Xin chào, bạn học Uy Uyễn, bạn còn nhớ mình không?" Minh Châu đến trước mặt họ nở môt nụ cười thật thiện chí, mặc cho Phiêu Tri đứng đằng sau há hốc mồm nhìn nàng.
Uy Uyễn ngẩng đầu lên nhìn nàng. Rồi có vẻ như chợt nhớ ra, chàng ta ngả ngớn trên ghế đá, thờ ơ hỏi:
"Không phải là Tế Quán của trường chúng ta, Minh Châu công chúa của Long tộc sao? Một người có thân phận cao quý như thế, bỗng dưng tới tìm tôi, thật khiến người ta kinh ngạc đến không thốt nên lời."
"Mình lại thấy bạn học nãy giờ nói rất nhiều. Xem ra cũng không đến nỗi kinh ngạc lắm."
Uy Uyễn nhìn lên nàng, có vẻ bắt đầu cảm thấy thú vị. Chàng ta lại nở nụ cười chết chóc như mọi khi, đáp lại nàng.
"Tôi có kinh ngạc đến thế nào cũng không thể bằng cái lúc đang tắm bỗng dưng lại có người rơi xuống hồ nước được. Tôi đã lo công chúa bị thương nhưng nãy giờ nghe công chúa nói chuyện, có vẻ năng lượng vẫn tràn trề lắm."
Mạnh Khoát ngồi phía sau ồ lên một tiếng, giả bộ ngó ra chỗ khác, nhưng điệu bộ lại cho thấy rõ sự hóng hớt nhiều chuyện của gã.
Mặt Minh Châu cứng đờ, nàng vẫn duy trì nụ cười, không chịu thua.
"So với người đi tắm mà vẫn lặn xuống dưới hồ để bắt cá, còn mò được đồ của người khác, thì mình phải hổ thẹn vì bốn chữ "năng lượng tràn trề" rồi. Thật sự không dám nhận, không dám nhận."
"Đồ của người khác? Minh Châu công chúa, nãy giờ nàng nói gì tôi nghe không hiểu."
Minh Châu niệm một đoạn chú, đoạn dây bạc liền bay vọt ra khỏi tay áo Uy Uyễn, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Uy Uyễn công tử, xà tích của tôi có kí hiệu đặc biệt của Long Tộc, người vẫn còn giả vờ như không biết ư?"
Uy Uyễn cười, vẫn tỏ vẻ không quan tâm, điềm nhiên nói.
"Thì sao? Đầu tiên là đi vào địa phận riêng tư của môn sinh tộc khác, thứ hai là đóng giả học sinh của lớp khác. Nếu nhà trường và các môn sinh ở đây biết Quán trường người người ngưỡng mộ là người như vậy, không biết sẽ thế nào nhỉ?"
"Bởi vậy, nên bạn học có thể ra điều kiện được không? Phải làm thế nào thì bạn mới trả xà tích lại cho mình?"
"Cái xà tích này quan trọng với nàng đến thế sao?" Uy Uyễn mân mê những chiếc chuông nhỏ treo trên cái xà tích, cười một nụ cười mà Minh Châu biết sẽ không có gì tốt lành. "Nếu vậy, nàng làm thị nữ cho tôi đi?"
Phiêu Tri nghe thấy thế máu nóng bốc lên đầu. Nàng xông vào tên Xà tộc chửi rủa, Minh Châu phải khổ sở lắm mới ngăn lại được.
"Con rắn thối tha kia, Minh Châu cũng chỉ là bị tai nạn mà rơi xuống chỗ ngươi thôi. Ngươi nhặt được đồ thì cũng nên trả lại chứ. Đó là toàn bộ gia sản của nàng ấy. Nếu đem kiện lên nhà trường tội ngươi chiếm đoạt tài sản thì ngươi chết chắc. Mà nếu không thì ta cũng sẽ mổ chết mi."
Uy Uyễn thần sắc liền thay đổi, ánh mắt cũng xám xịt lại. Minh Châu sợ hỏng chuyện, vội ngăn Phiêu Tri lại.
"Cô sợ gì hả Minh Châu. Long tộc các cô chỉ cần há mồm một cái là nuốt chửng được bọn rắn này. Sao cô phải để người ta ức hiếp như thế."
Minh Châu thở dài, trấn an Phiêu Tri rồi quay lại nói với Uy Uyễn.
"Bạn học, mình thấy bạn cũng không thiếu thị nữ. Mình cũng sớm biết bạn sẽ làm khó dễ mình rồi. Vậy nên mình mới hỏi lại bạn. Bạn có để ý bạn thiếu cái gì chưa?"
Uy Uyễn nghe nàng nói, có vẻ nghi ngờ, bèn kiểm tra lại một hồi. Ngay sau đó ánh mắt chàng ta liền thay đổi, giọng trầm xuống, đầy đe doạ.
"Trả lại dây chuyền cho ta."
Minh Châu rất sợ, nhưng nàng vẫn liều.
"Một đổi một. Không có nhượng bộ. Sau khi chúng ta để đồ ai về chủ nấy thì không còn gì liên quan nữa. Tôi cũng sẽ không làm phiền công tử nữa."
Uy Uyễn cười nhạt:
"Giờ nàng lại thêm tội thứ ba là trộm đồ của người khác. Vẫn còn tư cách đòi điều kiện với tôi?"
"Nếu như bạn muốn kiện lên tràng ốc, cũng được thôi. Nhưng đồ của mình trong tay bạn, cũng không dễ biện hộ đâu."
"Tôi chỉ cần nói thật là nhặt được đồ làm rơi thôi. Tôi có biết chăng là đồ của nàng đấy?"
"Vậy thì tôi cũng sẽ nói là tôi nhặt được đồ làm rơi. Thứ này không rõ nguồn gốc, e rằng sẽ bị tịch thu để nghiên cứu thêm..."
"Cô..." Uy Uyễn lần đầu tức giận đến mức đổi sắc mặt. Sau đó chàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cân nhắc một hồi. Rồi mỉm cười tháo định tâm thuật ra, trả dây xà tích và hà bao lại cho Minh Châu. Minh Châu cũng giữ lời đưa vòng cổ lại cho chàng, rồi hai người con gái rời đi nhanh chóng.
Mạnh Khoát nhìn Uy Uyễn đang tức giận, nói một câu không biết là xoa dịu hay đổ dầu vô lửa.
"Thôi nào Uy Uyễn. Mấy kẻ của Long Tộc có ai là dễ đối phó đâu. Không ngờ con nhỏ này cũng có tý thông minh. Ranh mãnh như thế mà không ở Xà tộc thì kể cũng tiếc."
"Nàng ấy không phải người của Long tộc." Uy Uyễn lạnh lẽo nói.
"Cái gì? Chú có chắc không?"
"Mùi của bọn chúng, có chết em cũng không nhầm được." Mắt Uy Uyễn đầy căm hận. "Nàng ấy không có mùi của Long Tộc, cũng không có mùi của bất cứ tộc nào. Chắc chắn bên trong phải có uẩn khúc nào đó."
"Coi bộ có vẻ thú vị rồi đây." Mạnh Khoát nói rồi ngả người lên ghế. "Anh biết chú không có dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."
Uy Uyễn nhếch mép.
"Vâng. Xưa giờ dứt khoát tuyệt tình là tác phong của rắn hổ mang các bác. Còn trăn như em thì chỉ thích vờn con mồi đến chết mà thôi."