Trước kia Tô Lăng cảm thấy những người như Trịnh Tiểu Nhã là con cưng của trời. Sinh ra trong một gia đình dòng dõi thư hương, tổ tiên có công lao.
Ngay khi vừa bước chân vào giới giải trí, cô ta đã được tung hô, khen ngợi. Trịnh Tiểu Nhã cũng không muốn để bản thân thua kém ai, kỹ thuật diễn xuất tốt, ra mắt ba năm giành được giải ảnh hậu.
Cô ta có hết thảy, nếu là Tô Lăng thì có cố gắng cả đời cũng không đạt đến được.
Lúc tạp chí đăng tin Trịnh Tiểu Nhã trở thành vợ chưa cưới của Tần thiếu, Tô Lăng lặng lẽ xem tin tức này.
Buồn bã ư, có lẽ là một chút nhưng không nhiều lắm. Không yêu thì nói gì tới đau khổ muốn chết. Thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm.
Nhưng Trịnh Tiểu Nhã lại điên cuồng nhắm tới cô, khiến Tô Lăng rất mệt mỏi.
Bây giờ nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhã hăng hái ở phim trường, Tô Lăng nhíu mày.
"Cậu cũng biết cô ta sao?" Vân Bố kéo Tô Lăng qua, nhỏ giọng tám chuyện: "Ảnh hậu vô cùng nổi tiếng nhưng tính tình buồn nôn kinh khủng. Nghe đồn vừa tới đoàn làm phim một tháng đã đổi ba trợ lý, trợ lý nào cũng chả chịu nổi cô ta. Không biết cô ta cảm thấy bản thân mình vượt trội chỗ nào, đúng là không xem ai ra gì hết."
Thấy Tô Lăng im lặng, Vân Bố tiếp tục giận dữ nói: "Nếu thật sự là người lạnh lùng thì sao cứ chủ động dán vào người nam thần của tớ chứ, loại người gì thế không biết!"
Tô Lăng ngạc nhiên nhìn Vân Bố, Vân Bố chống cằm, Tô Lăng quay sang theo, Trịnh Tiểu Nhã đứng cạnh Kỷ Sùng, vì cách quá xa nên cô không nghe được bọn họ đang nói gì. Nhưng trên mặt Trịnh Tiểu Nhã treo lên nụ cười, biểu tình của Kỷ Sùng cũng vô cùng thân thiết.
Tâm trạng Tô Lăng phức tạp.
Thế nên bây giờ người Trịnh Tiểu Nhã thích là Kỷ Sùng? Vậy tại sao sau này lại là bộ dạng yêu Tần Kiêu đến chết đi sống lại?
Hơn nữa... Mặc dù gia thế Trịnh Tiểu Nhã không tệ, song so với Tần gia mà nói thì khác biệt một trời một vực. Làm sao Trịnh Tiểu Nhã trở thành vợ chưa cưới của Tần Kiêu được?
Quá nhiều vấn đề không có đáp án khiến Tô Lăng có loại cảm giác ngớ ngẩn rằng đời trước cô sống thiệt chả ra gì.
Tô Lăng mím môi: "Vân Bố, cảm ơn ý tốt của cậu nhưng tớ không thể đóng bộ phim này."
Vân Bố ngây ra: "Tại sao?"
"Tạm thời không thể nói nói lý do cho cậu nghe."
Vân Bố gật đầu, cũng nghiêm túc: "Được, Lăng Lăng nói không diễn thì không diễn. Đợi tí nữa tớ báo cho Kỷ Sùng..."
Kết quả còn chưa hết câu, Kỷ Sùng và Trịnh Tiểu Nhã đã đi tới, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên bụng phệ. Vân Bố vội vàng chào: "Đạo diễn."
Tô Lăng giương mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Trịnh Tiểu Nhã.
Khuôn mặt Trịnh Tiểu Nhã thuộc kiểu diễm lệ, còn phong tình hơn cả Đường Vi Vi. Ban đầu cô ta đang cười nhưng nhìn thấy Tô Lăng thì nụ cười này lập tức cứng đờ.
Trịnh Tiểu Nhã âm thầm cắn răng, vốn dĩ đây là một vai người hầu mà thôi, kết quả là sắc đẹp của người hầu còn đè bẹp nữ chính như cô ta. Cái bộ phim kia làm sao cô ta có thể diễn nữa, nhanh chóng hối hận, Kỷ Sùng tìm người này ở đâu ra?
Trịnh Tiểu Nhã cười nói: "Trông cô rất lạ, là sinh viên sao?"
Tô Lăng nhìn cô ta, gật đầu một cái.
"Cô chưa từng đóng phim, vậy có biết diễn không?"
Tất nhiên Tô Lăng đã từng đóng phim, không chỉ biết mà năm đó diễn《 Mười Hai Năm Phong Trần 》, đạo diễn còn khen cô là thiên tài. Nếu như không phải sau đó xảy ra tai nạn, cô bị gãy chân, có lẽ mấy năm tiếp theo cô cũng sẽ là một người rất lợi hại.
Vậy mà bây giờ đối diện với Trịnh Tiểu Nhã, cô đáp: "Không biết."
Vân Bố thầm nghĩ, Tô Lăng đã bảo không thể đóng phim nên im lặng. Trong mắt Trịnh Tiểu Nhã nhiều hơn một phần kinh thường song cô ta vẫn cười, đùa giỡn với đạo diễn: "Đạo diễn Lưu, nhân vật đó hẳn là khá quan trọng, ông dám dùng người mới à?"
Thật ra nhân vật đó không quan trọng, ngược lại đạo diễn Lưu hiểu ý Trịnh Tiểu Nhã.
Ông ta nhìn mặt mũi tuyệt sắc của người mới trước mặt mình, trong lòng thở dài, sau đó cũng haha cười nói: "Sao lại không dám dùng chứ, cơ mà nhân vật này tạm thời đã có người rồi, cô gái nhỏ nhìn không tồi, lần sau có nhân vật phù hợp thì tôi gọi cô đi thử vai nhé?"
Tô Lăng lễ phép gật đầu: "Cảm ơn ngài."
Đạo diễn Lưu rất tiếc cho Tô Lăng, thân hình ông ta hơi mập, lòng dạ không xấu, làm đạo diễn nhiều năm như vậy ắt hẳn sẽ biết một người muốn nổi tiếng khó khăn đến nhường nào. Đặc biệt là kiểu người như Tô Lăng, quá đẹp chẳng phải chuyện tốt gì, một là dễ bị người khác chèn ép. Hai là nếu ở sau lưng không có ai che chở thì dễ bị những người có suy nghĩ xấu xa nhúng chàm. Cô gái nhỏ trông khôn khéo, sạch sẽ, xem quần áo cũng không phải người có bối cảnh, tương lai chả biết gặp phải bao nhiêu gập ghềnh.
Kỷ Sùng vẫn luôn trầm mặc, hiện tại anh ta chưa phải ảnh đế nhưng Trịnh Tiểu Nhã thì đã được đề cử cho Nữ diễn viên xuất sắc nhất. Anh ta không nói nên lời, trong mắt chứa đầy áy náy.
Trịnh Tiểu Nhã cười tủm tỉm: "Kỷ Sùng, đi ăn cơm nhé? Đạo diễn Trương và bọn đã đặt chỗ ở bên khách sạn Liên Nhạc rồi."
Kỷ Sùng ôn nhã trả lời: "Từ chối thì bất kính."
Đi ăn cơm mới có tài nguyên, những người như họ bắt đầu từ con số không, chỉ có thể chớp lấy mọi cơ hội để leo lên.
Bọn họ vừa đi, Vân Bố liền bày ra vẻ mặt buồn bã và chán nản.
Tô Lăng thấy cô ta như thế, trong lòng ngạc nhiên: "Cậu... Cậu thích Kỷ Sùng?" Không phải loại thích thần tượng mà là thích theo tình cảm nam nữ.
Cô chợt nhớ đến nguyên nhân cái chết của Vân Bố: Vân Bố nhận vai nữ số hai ở một bộ phim tiên hiệp, mấy năm đó cô ta rớt liều mạng, giống như là muốn cố gắng để đuổi kịp ai đó, cuối cùng dây cáp bị đứt, Vân Bố hương tiêu ngọc vẫn.
Người này là Kỷ Sùng sao?
Cũng may là Vân Bố lập tức chuyển sang khuôn mặt vui vẻ: "Sao mà được! Thần tượng chỉ có thể nhìn từ xa chớ không thể khinh nhờn, huống hồ người ta làm gì vừa mắt tớ! Đi, Lăng Lăng, chúng ta đi ăn cơm."
Trong lòng Tô Lăng lo lắng, chuyện này cô phải nghĩ cách. Cô sẽ không để Vân Bố chết!
Nhưng ngàn tính vạn tính, tất cả mọi người đều không đoán được, cuối cùng cái đoàn làm phim này vẫn là địa bàn của Tần Kiêu.
Địa bàn của hắn nên chuyện gì xảy ra cũng không qua được đôi mắt hắn cả.
Tô Lăng và Vân Bố ăn cơm xong rồi quay lại, lúc này đang là giờ nghỉ trưa ở đoàn làm phim nhưng bây giờ mọi người lại vây quanh ba tầng bên trong, ba tầng bên ngoài.
Vân Bố nhạy bén ngửi ra mùi drama: "Lăng Lăng, đi xem một chút!"
"Tớ không đi..."
"Đi mà, đi với tớ đi."
Tô Lăng ăn mềm cũng ăn cứng: "Được rồi."
Khi đến gần, cô nhận ra nét mặt của mọi người vô cùng tế nhị.
Tô Lăng nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên ghế, cô sững sốt, theo bản năng trốn vào trong đám đông.
Vân Bố chưa từng gặp Tần Kiêu, hỏi nữ phụ đóng vai bạn thân của mình: "Anh ta là ai vậy?" Coi bộ rất kiêu ngạo, ai cũng đứng mỗi hắn ngồi, thời tiết cực kỳ nóng, đạo diễn đứng bên cạnh Tần Kiêu, mồ hôi mồ kê chảy rào rào.
Sau đó Vân Bố nâng mắt nhìn, suýt nữa cười ra tiếng. Trịnh Tiểu Nhã đứng ở giữa, rõ ràng hết sức nhếch nhác nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười khéo léo.
Nữ diễn viên trả lời Vân Bố: "Nghe bảo là Tần thiếu, chính là nhà đầu tư của chúng ta."
Vân Bố bừng tỉnh, hóa ra là boss của Thanh Ngu, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tần, kẻ có tiền trong truyền thuyết.
Tần Kiêu kêu Trịnh Tiểu Nhã đặt một bình hoa lên đầu.
Hai mươi phút trôi qua, cổ của Trịnh Tiểu Nhã mỏi nhừ, tay cũng mỏi. Cô ta đã bao giờ bị người khác chỉnh như vậy đâu. Mấy người xung quanh nhịn cười, Trịnh Tiểu Nhã cắn răng, đời này cô ta chưa từng mất mặt như thế!
Tần Kiêu lười nhác lên tiếng: "Chớ có run tay, mười triệu."
Bình hoa kia là đồ cổ, giá trị mười triệu.
Sắc mặt Trịnh Tiểu Nhã trắng bệch: "Tần thiếu, khi nào thì em đã đắc tôi ngài?"
Tần Kiêu cong môi, bộ dạng này của hắn trông thật sự máu lạnh nhưng lại khiến người khác không nhịn được mà chuyển tầm mắt lên người hắn. Ngay cả việc trả lời cô ta, Tần Kiêu cũng lười.
Vân Bố cảm thấy hết sức thoải mái: "Mẹ nó, nam thần của tớ thay đổi rồi! Đẹp trai muốn chớt, không biết Tần thiếu ra mặt cho ai nữa, nếu là vì tớ, tớ có đi bán muối cũng đáng giá." Cô ta tới đoàn làm phim, không biết đã phải xem sắc mặt Trịnh Tiểu Nhã bao nhiêu lần!
Tô Lăng: "..."
Tần Kiêu bỗng dưng xoay đầu lại.
Tô Lăng đối diện với ánh mắt của hắn, đôi mắt đen nhánh, ẩn chứa ý cười. Cô vội vàng cúi đầu, tim hơi đập nhanh, cô rất sợ đồ vô sỉ Tần Kiêu này sẽ gọi tên cô ở đây.
May mà Tần Kiêu nhanh chóng quay qua Trịnh Tiểu Nhã, cô ta chịu được, song hắn thì không: "Run rẫy y hệt cái cái sàng, đây là nữ chính ông chọn?"
Nữ chính trong phim là một nhân vật giỏi thể thao, thiên tài thăng bằng trên xà ngang.
Đạo diễn Lưu cười xòa: "Ngài thấy sao ạ?"
"Đổi."
"Thế đổi ai ạ?"
Tần Kiêu bật cười, đứng dậy ngoảnh lại. Tô Lăng như mọc gai sau lưng, lúc đôi mắt hắn quét qua, cô thật sự muốn đập nhừ tử cái tên vô sỉ này! Tất cả mọi người đều đang nhìn, nếu cô còn muốn sống thì không được dính chung một chỗ với Tần Kiêu.
Tô Lăng hận không thể vùi mình vào cái lỗ!
Trong mắt Tần Kiêu chứa ba phần ý cười: "Em cảm thấy thế nào?"
Đạo diễn Lưu cho là hắn đang hỏi ông ta, thầm nghĩ rằng đây chẳng phải là một vấn đề chết người sao! Ông ta đắn đo nói: "Ngài có tiến cử ai không?"
Tô Lăng thật sự sợ hắn, cô hết cách, đành ngước lên chống lại ánh mắt của hắn, ẩn ẩn sự cầu xin. Đôi mắt cô ngập nước, vừa mềm mại vừa sáng rực.
Tần Kiêu ngu người.
Cái bộ dáng này của cô... Trong lòng hắn có loại khó tả... Thích thú.
Nhất thời, hắn cảm thấy ngọt kinh khủng.
Lần đầu tiên Tần Kiêu nghi ngờ chính mình, không phải hắn là một tên biến thái đó chứ?
Hắn nhắm mắt lại, không trêu chọc cô nữa, nói với đạo diễn: "Ông tự xem mà xử lý, ông là đạo diễn, hỏi tôi làm gì."
"Phải, phải." Đạo diễn Lưu vội vã đáp.
Tô Lăng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Kiêu buồn cười, sao có thể nhát gan như thế? Hắn lấy ra một cái bì thư màu vàng. Trên bì thư còn có một hình mặt cười.
Cái món đó quen tới mức không thể nào quen hơn!
Vài ngày trước Tô Lăng vừa gửi nó đi, bên trong là mười ba ngàn, cô đích thân điền địa chỉ của Thanh Ngu.
Tần Kiêu nhếch môi: "Cái này tôi nhặt được ở đoàn làm phim, của ai thì tự mình đến lấy, hết thời gian tôi sẽ công khai tên người gửi."
Tô Lăng: "..." Cô có thể không đi được không?
Mới suy nghĩ thôi cô đã thấy sợ.