Tô Lăng cầm tờ giấy xét nghiệm, bên trên ghi rõ là cô bị người khác dùng thuốc mê.
Liều lượng của thuốc mê không nhỏ nhưng ý chí sống sót của cô quá mạnh, vậy mà vẫn có thể giãy giụa giữ tỉnh táo được. Tối hôm qua cô báo cảnh sát, họ đã bắt tay vào điều tra. Song việc khiến người ta thất vọng là có người đã phá hỏng camera ngay hành lang quán rượu.
Hiển nhiên lòng dạ của người muốn hại cô vô cùng kín đáo, mọi thứ đã được tính toán từ lâu.
Thật ra thì cô cũng không đoán được ai hại cô, cô nhát gan, làm gì gây thù chuốc oán với ai được chứ, lúc bị bắt nạt cũng chỉ yên lặng nuốt vào bụng. Nếu như trước đó cô còn nghi ngờ Trần Phàm thì bây giờ hiềm nghi của ông ta đã được rửa sạch. Ông ta có chứng cứ ngoại phạm, ngay khi Tô Lăng xảy ra chuyện, Trần Phàm đang ở bữa tiệc chúc mừng của khoa.
Đêm qua Vân Bố say mèm rồi ngã ở ngoài đường, may là có người tốt bụng đưa về, lúc Tô Lăng quay lại cô nàng vẫn chưa tỉnh.
Tô Lăng thấy cô ấy không sao, đáy lòng căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống.
Nhưng trong phòng còn hai người khác nữa, ánh mắt của họ khiến cô ý thức được chuyện này sẽ không dừng lại tại đây.
Thành phố B là nơi tấc đất tấc vàng, Tô Lăng chỉ có thể ở trường, giá của phòng ngủ bọn cô là 308, tổng cộng có bốn người ở. Ngoại trừ Tô Lăng và Vân Bố thì có thêm hai nữ sinh kia, một người tên Chu Mạn, một người tên Triệu Uyển Uyển.
Hai người đó đang nói chuyện trên trời dưới đất thì Tô Lăng trở về.
Sau khi cô vào phòng, không ai lên tiếng nữa mà lén lút quan sát Tô Lăng. Hai nữ sinh đó cũng không được chọn đi diễn《 Thanh Mai 》.
Hầu hết sinh viên ở đại học truyền thông sẽ trở thành hạt giống tương lai của giới giải trí, bề ngoài bọn họ bình thường, thành tích thì không tốt. Năm nhất đại học đã tụ tập ăn chơi, không qua lại với Tô Lăng và Vân Bố.
Hồi đó có một câu nói dùng để miêu tả quan hệ phức tạp của nữ sinh cùng ký túc xá: Bốn người có thể có tới ba cái nhóm chat.
Tô Lăng cũng không quen bọn họ, đối với cô, họ chỉ là những người đã dừng lại ở ký ức năm năm trước mà thôi. Bị hai nữ sinh đó nhìn, cô chẳng biết nên nói gì.
Chu Mạn nhíu mày: "Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?" Triệu Uyển Uyển kéo tay áo cô ta, vẻ mặt lúng túng, ai ngờ bị Chu Mạn hất ra.
Từng câu chữ của cô ta không thể nào che dấu ác ý. Cả một đêm Tô Lăng không về, giờ học buổi sáng cô cũng không đến, nếu Tô Lăng thật sự lêu lỏng ở đâu đó thì cô ta đều có thể hủy hoại cô.
Trong mắt Tô Lăng không chút ý cười: "Tôi ở bệnh viện, giấy xét nghiệm còn đặt trên bàn, có cần tôi lấy cho cậu xem không?"
Giọng cô rất khẽ, rất mềm mại nhưng khuôn mặt lại nghiêm túc khiến khí thế kiêu ngạo của Chu Mạn lập tức xìu xuống: "Tôi mới không quan tâm cậu làm gì."
Đã quay về trường mấy ngày, Tô Lăng vẫn có cảm giác không chân thật, cô tưởng phải giống như kiếp trước mà đối mặt với vô số lời bịa đặt. Kết quả chẳng có gì cả, yên bình đến bất ngờ.
Thần kinh căng thẳng của cô rốt cuộc cũng thả lỏng một chút.
Tuy nhiên vào đầu tháng 5, khoa biểu diễn bùng lên một tin tức, Đường Vi Vi bị kim chủ vứt bỏ.
Khi Tô Lăng biết chuyện này thì bọn họ mới học xong tiết học trang điểm. Vân Bố lại gần cô, có phần cười trên sự đau khổ của người khác: "Tớ nghe nói hôm qua Đường Vi Vi vừa chạy về vừa khóc."
Đường Vi Vi dựa hơi Tần Kiêu nửa tháng, ngang ngược muốn bay lên trời, Tần Kiêu có tiền lại có thế, dù Đường Vi Vi có quá cha hơn nữa thì vẫn có nhiều người nịnh nọt cô ta.
Nhưng một khi bị bỏ rơi sẽ càng bị cười nhạo.
Tô Lăng và Đường Vi Vi cùng khoa, có mấy môn học sẽ học chung. Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên vẻ mặt của cô ta suy sụp, chán nản, không còn điệu bộ rạng rỡ như trước nữa.
Vân Bố bĩu môi: "Lăng Lăng, cậu còn thông cảm cho cậu ta à? Hồi đó cậu ta ức hiếp cậu đấy."
"Không phải." Tô Lăng lắc đầu, không giải thích thêm. Chẳng qua cô đang suy nghĩ, dính vào Tần Kiêu thì hắn muốn người khác sống thì họ phải sống, muốn họ chết thì họ phải chết, ngay cả khóc hay cười cũng không do bản thân quyết định. Cô vui vì đời này đã tránh được hắn.
Ngày thứ bảy thoát khỏi Tần Kiêu, cô có cảm giác như mình đã hoàn toàn sống lại.
Tô Lăng lấy can đảm gọi điện thoại cho bà ngoại, tiếng chuông vang lên rất lâu thì bên kia mới bắt máy. Giọng nói trong trẻo của một thiếu niên vang lên: "Tô Lăng?"
"Ừ, chị đây, Nghê Hạo Ngôn." Lúc cô nhẹ nhàng nói ra cái tên này, có cả sự dịu dàng vô tận, Nghê Hạo Ngôn đầu dây bên kia cũng không biết chuyện gì xảy ra, cậu hơi đỏ mặt, nói với ngữ điệu thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi."
"Chị có thể trò chuyện với bà ngoại không?"
"Chị đợi tôi một chút."
Thiếu niên chạy đi gọi người, cô nghe được tiếng bước chân của cậu qua điện thoại, đáy lòng có phần căng thẳng.
Không bao lâu Nghê Hạo Ngôn quay lại: "Bà nội bảo là không có gì để nói cả, kêu chị cố gắng học tập."
Câu trả lời nằm trong dự đoán nhưng vẫn khiến Tô Lăng cảm thấy mất mác. Một tay bà ngoại nuôi cô khôn lớn lại đối xử rất lạnh nhạt với cô. Tô Lăng biết rằng bà cực kỳ thương cô, khi nhà cô ở giai đoạn nghèo nhất, mỗi ngày bà vẫn sẽ luộc cho cô một cái trứng gà.
Quê Tô Lăng cách thành phố B hơn mấy ngàn cây số, bà ngoại không nghe điện thoại thì cô cũng hết cách, chỉ có thể hỏi Nghê Hạo Ngôn: "Sức khỏe bà ngoại sao rồi?"
"Rất tốt."
"Nghê Hạo Ngôn, em nhớ chăm sóc bà đó."
"Biết rồi, biết rồi, lắm mồm lắm miệng, chị phiền quá."
Cô không tức giận, âm thanh vẫn mềm mỏng: "Nghê Hạo Ngôn, em sắp thi đại học rồi, phải cố gắng lên nhé."
Trong lòng cùa thiếu niên bên kia không được tự nhiên: "Không cần chị quan tâm, chị cũng không phải là chị của tôi."
Cô cười rộ: "Chị là chị của em mà."
"Chỉ có Nghê Giai Nam mới là chị tôi." Nghê Hạo Ngôn vô thức châm chọc cô, nửa ngày sau không thấy cô nói gì, không hiểu sao cậu hơi hoảng hốt, khô khan nói thêm một câu: "Chị là chị họ."
Tiếp đó cậu nghe được tiếng cười của cô gái, mềm mại êm ái, bên tai cậu trở nên ngứa ngấy, Nghê Hạo Ngôn theo bản năng cầm di động ra xa hơn.
"Đến khi nghỉ hè thì chị mua quà về cho em."
"Tôi không cần." Cậu cũng không phải là trẻ con, cậu khẽ đá vào bức tường: "Lười nói chuyện với chị, bạn tôi đến tìm, cúp máy đây."
"Tạm biệt, Nghê Hạo Ngôn."
Nghê Hạo Ngôn hít sâu một hơi, mặt đỏ lên. Cậu nghĩ thầm, đậu mé! Cậu nói chuyện ba gai như vậy, sao cô lại không tức giận? Nếu là lúc trước thì Tô Lăng đã sớm tủi thân, không muốn nói chuyện với cậu rồi.
Tô Lăng cúp điện thoại, đi ra ngoài cổng trường. Một năm này cô còn phải đi làm thêm, vào mỗi cuối tuần sẽ chạy vặt ở tiệm trà sữa.
Nghê Hạo Ngôn là con trai của cậu cô, cũng là em họ của cô. Trước đây cô cứ cho rằng Nghê Hạo Ngôn giống mợ và em gái (họ), đều ghét cô. Về sau mới biết không phải, năm cô bị thương ở chân rồi muốn tự sát, là Nghê Hạo Ngôn 18 tuổi vọt vào biệt thự của Tần Kiêu, muốn cõng cô về nhà.
Tần Kiêu đứng ở cửa nhìn bọn cô, ngoài cửa là một hàng hộ vệ, hắn dựa vào xe hút thuốc.
Nghê Hạo Ngôn nghiến răng, cõng cô đi được một đoạn xa thì Tần Kiêu mới lười biếng lên tiếng, kết thúc trò hề này: "Đánh gãy chân thằng nhóc họ Nghê kia đi."
Tô Lăng nghe vậy càng khóc lớn hơn, Tần Kiêu không khỏi buồn cười, đưa tay về phía cô, cô không dám chống đối, ngoan ngoãn để hắn ôm vào trong ngực.
Tần Kiêu không gầy yếu như thiếu niên, hắn là một người đàn ông đã trưởng thành, thế nên ôm cô chẳng tốn chút sức nào: "Còn chạy sao?"
"Không chạy nữa."
"Ừ?"
Cô biết hắn muốn nghe cái gì: "Tôi sẽ bên anh cả đời."
"Nhớ lời em nói." Hắn hôn cô, nói với đám người bên kia: "Thả thằng nhóc đó ra đi."
Khi đó bà ngoại mất, chuyện như vậy khiến Tô Lăng hiểu được vẫn còn một người thật sự xem cô là người thân ở trên đời này.
Lúc ấy cô nghĩ, bản thân đã từng quá lầm lì nên mới bỏ qua sự tốt đẹp này, nếu có cơ hội bắt đầu lại, cô nhất định sẽ trở thành một người chị tốt, đối xử tử tế với Nghê Hạo Ngôn.
Tô Lăng làm ở tiệm trà sữa đến tám giờ tối, người quản lý phát hiện ra hai ngày Tô Lăng làm thêm thì tiệm trà sữa liên tục đầy ắp người. Cũng không ít người cầm điện thoại chụp lén Tô Lăng, quản lý tặc lưỡi xúc động: "Bề ngoài xinh đẹp là một thứ tốt."
Tô Lăng không nghe thấy, thoát khỏi cái bóng của Tần Kiêu, tâm trạng cô rất vui vẻ. Nhưng bây giờ cô phải đối mặt với một vấn đề thực tế: Cô nghèo vl.
Nghèo rớt mồng tơi, ngoại trừ ba trăm tiền mặt trên người ra thì trong thẻ ngân hàng cũng chỉ có tám trăm đồng mà thôi.
Tuy vậy, cô vẫn hài lòng lắm. Chắc cô là người trọng sinh dễ hài lòng nhất. Người khác mua vé số, đánh bài đánh bạc rồi bước lên đỉnh cao cuộc đời, cô chỉ có một nguyện vọng duy nhất là cách xa Tần Kiêu, sống thật tốt.
Hết giờ làm, Tô Lăng cởi tạp dề ra, quản lý nhìn cô rồi vẫy tay: "Đi về cẩn thận."
Cô ta rất thích Tô Lăng, mỗi lần đến làm Tô Lăng đều đầu tắt mặt tối, không bao giờ lười biếng, cười lên trông cực kỳ ấm áp, thu hút một đống khách hàng cho tiệm trà sữa.
"Em cảm ơn, tạm biệt quản lý ạ."
Quản lý biết cô học khoa biểu diễn, cũng biết cô vô cùng cực khổ, không có chỗ dựa nhưng lại biết giữ mình, như thế khó mà giành được một cơ hội thử sức.
Quản lý hơi do dự, quyết định giúp cô một tay.
Cô ta lấy điện thoại ra, đăng lên weibo:
"Em ấy còn rực rỡ hơn hoa mùa hạ. #Hình ảnh#." Trong hình là lúc Tô Lăng mới đến tiệm trà sữa, trẻ trung và phấn chấn, cô khẽ ngước đầu lên trời, mỉm cười ngượng ngùng.
Chời má đẹp banh nốc.
Quản lý đã lén lút giữ riêng tấm ảnh này.
Đây là weibo để kinh doanh, có hơn hai mươi ngàn fan. Bình thường quản lý đăng trạng thái không có bao nhiêu người quan tâm hết, nhưng hôm nay trong vòng một giờ đã có hơn ba mươi lượt chia sẻ.
Quản lý trợn mắt há mồm, không phải chứ? Tại sao cô ta cảm giác Tô Lăng sẽ nổi tiếng vậy?
Mấy ngày sau Tô Lăng mới biết chuyện này, Vân Bố đang lướt weibo thì nhìn thấy, cô nàng chớp mắt vài cái: "Úi tớ không nhìn lầm ư, Tô Lăng, cậu thành người nổi tiếng trên mạng rồi sao?"
Tô Lăng ngây người, bước tới xem, một ID tên là "Hôm nay cũng phải cố gắng trêu mèo" chia sẽ bài đăng với một đống chữ: "Tôi đã nhìn thấy tiên nữ à? Thật ngại ngùng, thật e thẹn, tôi muốn véo một cái!"
Vân Bố quay đầu lại thì thấy sắc mặt Tô Lăng dần dần trắng bệch.
"Lăng Lăng, cậu đi đâu vậy?"
Tô Lăng cảm giác cả người lạnh lẽo đến thấu xương, cô không đảm đương nổi bất kỳ khả năng nào có thể bị Tần Kiêu trông thấy. Với tính đa nghi của hắn, nhất định hắn sẽ nhận ra cô và người trên sân khấu là một.
Cô không dám đánh cược, lúc này cô mới hiểu rõ, bản thân thật sự nhỏ bé thế nào.
Tô Lăng chạy vào tiệm trà sữa, đến bây giờ cô cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhờ quản lý nhanh chóng xóa bài đăng trên weibo.
Trong lòng cô ôm chút may mắn: Tần Kiêu là một người không có tình cảm, mấy kiểu mạng xã hội này ở trong mắt hắn là loại hoạt động vô vị, hắn, hắn... Sẽ không nhìn thấy đâu.