Cô cắn môi, nhẹ giọng gọi: "Ông ơi?"
Cụ Đổng hừ hừ, cuối cùng cũng không muốn phớt lờ cháu gái cưng của mình: "Con qua đây ngồi kế ông."
Tô Lăng ngoan ngoãn đáp, lúc đi ngang qua người Tần Kiêu thì anh kéo tay cô.
Ông cụ lại muốn mắng người, Tô Lăng vội vàng giãy ra, ngồi xuống bên cạnh ông cụ.
Bấy giờ ông cụ mới hài lòng, bắt đầu tính sổ: "Cậu Tần, hơn nửa đêm cậu không ngủ, tự tiện xông vào nhà dân, có phải kì cục lắm không?"
Tần Kiêu nhíu mày, người như anh chả có truyền thống tốt đẹp kính già yêu trẻ gì sất: "Cụ Đổng, ông nói một đằng làm một nẻo, có phải cũng nên nói tới không?"
Lúc nên giả bộ thì có thể giả bộ, anh không ngại cho ông cụ chút mặt mũi, song anh sẽ không thỏa hiệp với chuyện này.
Tô Lăng bị anh làm cho hết hồn, mười ngón tay của cô đan chặt vào nhau, trực tiếp nhìn anh.
Tần Kiêu nheo mắt rồi lại cười: "Hiển nhiên cụ Đổng là bậc cha chú, ông dạy dỗ con cháu là đúng."
Ông cụ trừng mắt nhìn anh.
"Ngày mai tôi sẽ cho người đưa mảnh đất phía Tây cho cụ.""
"Dẹp cái điệu bộ đó của cậu đi, đừng tưởng ông cụ như tôi không biết cậu đang suy tính chuyện gì. Đường ngang ngõ tắt, cậu Tần, cái chuyện hồi đầu năm cậu phong sát Tô Lăng, tôi đã biết hết tất cả."
Con ngươi Tần Kiêu chìm xuống, anh nhìn phản ứng của Tô Lăng.
Ánh sáng trong mắt cô tối đi, cô rũ mắt.
"Tôi bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện này nữa."
"Ai biết được."
Hai người không ai nhường ai, cuối cùng vẫn là Tô Lăng lên tiếng: "Ông nội, đã muộn lắm rồi, ông đi nghỉ ngơi nhé. Tần Kiêu, em tiễn anh."
Cô tiễn anh tới cửa.
Gió thu hơi lạnh.
Cô cụp mắt, vẫn không nói gì.
Đôi mắt Tần Kiêu đen kịt, anh nắm tay Tô Lăng. Vốn là bàn tay bé nhỏ mềm mại và ấm áp, nay lại khá lạnh lẽo.
"Em tin anh không?"
Cô ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh một hồi, sau đó khẽ lắc đầu.
Trong lòng anh đắng ngắt, anh vội nói: "Sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, trước kia là anh quá cực đoan, sau này sẽ không vậy nữa, được không em?"
Đôi mắt cô sạch sẽ, còn tinh khiết hơi bầu trời đầy trăng và sao: "Tần Kiêu, em muốn ra nước ngoài học thêm hai năm."
Vẻ mặt anh vặn vẹo trong một thoáng, đáy mắt bị khói mù phủ kín. Nhưng chốc lát sau anh lại ấm áp xoa đầu cô, trầm giọng đáp: "Được."
Cô chớp mắt: "Em lừa anh thôi."
Anh rũ mắt nhìn cô.
"Anh xem, em chỉ mới nói vậy là anh đã không vui. Lúc anh không vui, vẻ mặt cũng không đổi, sau đó đồng ý. Nhưng lại thầm mưu mô đủ thứ. Nói chung em sẽ không được đi."
Gương mặt anh cứng đờ và khó coi: "Sao em biết..." Má, đúng là anh đang bình tĩnh suy nghĩ nên làm gì để cô bỏ cái ý định này.
Tô Lăng bật cười rồi đặt tay lên ngực anh.
Trái tim dưới tay cô đập thật sự rất nhanh.
Cô mềm giọng mắng anh: "Xạo sự, đồ lừa gạt, bịp bợm."
Anh nắm lấy tay cô: "Xin lỗi em, anh sẽ sửa mà, anh sẽ cố gắng thay đổi."
Tô Lăng biết.
Song cô cũng biết, có thể cả đời anh cũng chẳng thay đổi hết. Cố chấp, độc chiếm, quỷ kế đa đoan, những thứ này đều được chôn sâu dưới xương máu của anh.
Anh không phải một người tốt, cô đã biết từ lâu.
Nhưng cô biết trên đời sẽ chẳng có ai yêu cô như Tần Kiêu cả.
Xem cô là tất cả, là thứ anh khao khát cả đời, là ý nghĩa của việc tồn tại.
Hơn nữa ở cả hai đời, anh cũng không yêu ai khác, cô biết làm cách nào đây?
Chỉ là hôm nay anh đã thu lại ranh năng, mà cuối cùng cô cũng hiểu rõ nên chung sống với anh thế nào.
Tô Lăng nhón chân, vòng tay qua cổ anh, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, nở một nụ cười dịu dàng như gió xuân lướt nhẹ qua mặt: "Tần Kiêu, sao anh xấu xa vậy, nhưng lúc anh xấu xa cũng rất tốt đó."
Trái tim anh khẽ run rẩy lần nữa.
Trong mắt anh chỉ có cô, yết hầu giật giật: "Câu này cũng là lừa anh à?"
Thấy thương chưa kìa.
Ánh mắt cô cong lên: "Không phải."
Sau đó lại thử ra điều kiện với anh: "Đừng giận ông nội được không anh? Lần sau nói chuyện với ông ấy thì lễ phép xíu nha anh."
"Được."
"Không được trèo cửa sổ nữa, lần sau ghé sang đàng hoàng nhé?"
"Ừ."
"Đừng trả thù anh họ em, anh ấy là anh của em mà, Tần Kiêu, đừng dễ cáu như vậy được không anh?"
"Được."
Cô không nhịn cười được, trong lòng mềm nhũn.
Cả hai đời, thật ra thì cô dùng sai cách thôi. Cô là một diễn viên, chạy trốn với bộ mặt giả dối. Còn anh là người mưu mô trời sinh, bụng dạ nham hiểm nhưng lại sợ nhất là chuyện cô chạy trốn.
Còn đáng sợ nhất, anh mới là diễn viên trời sinh.
"Tần Kiêu, đau không anh?" Vừa rồi ông nội đánh ánh, chắc là không nương tay tí nào.
Anh cười nhẹ bảo: "Không đau."
"Vậy anh tức giận sao?"
"Không tức."
Tên ba xạo, lúc đầu trong mắt anh đều là sự hung ác, cô thấy rất rõ.
Nhưng giờ phúc này mắt anh tràn đầy dịu dàng.
Anh hẹp hòi nhất, song cũng rộng lượng nhất. Trong lòng cô có loại cảm giác nực cười, anh u mê tới độ váng đầu, cô nói gì anh cũng đồng ý.
Anh thật sự rất yêu cô.
Hơn cả mọi thứ.
Dường như chỉ cần cô không đi, cô cười một cái, cái gì anh cũng chịu thua.
Đôi mắt cô khẽ đau xót.
Lần đầu tiên Tô Lăng biết ơn vì mình đã sống lại như vậy, cô không bị gãy chân, Vân Bố cũng sống khỏe mạnh. Cô bắt đầu hiểu được tình yêu của anh. Người bình thường sẽ không thể nào hiểu rõ tình yêu của một người bị bệnh như thế.
Anh là vậy, có lẽ cả đời vẫn không thay đổi.
Thay đổi thì chẳng còn là Tần Kiêu nữa.
Anh có tập tính của dã thú nhưng lại sợ hãi mà thu hết tất cả ranh năng, cẩn thận từng li từng tí, muốn dỗ dành cô về nhà.
Cô nhớ ra rồi, đời trước vào những đêm kia.
Cô gảy chân, lúc đau đến độ không chịu nổi thì luôn nhìn thấy anh ở bên cạnh mình.
Khom lưng mang vớ cho cô.
Đôi mắt anh tràn đầy khát khoa, trồng hoa hồng cho cô, cõng cô lên núi xem mặt trời mọc, muốn dẫn cô đi xem biển cả trong veo nhất của tổ quốc.
Anh luôn học cách yêu cô một cách thật tốt.
Nhưng cô cứ mãi không hiểu, anh là người điên, cũng là kẻ ngốc, tự học trăm ngàn âm mưu của thế gian, chỉ không học được cách yêu một người.
Anh là tên khốn dịu dàng nhất.
Đi qua muôn vàn bụi gai trên đời, trông coi một nụ hoa nhỏ, chờ cô nở rộ rồi ngắt đi.
Song đời trước anh ngắt hoa, còn đời này sẽ học cách cẩn thận mà xới đất.
Tô Lăng tuân thủ lời hứa, hôm sau đi tìm Tần Kiêu.
Vừa khéo là cuối tuần, Tần Kiêu ở biệt thự.
Tô Lăng vừa mới gõ cửa đã có người nhanh chóng mở cửa.
Tô Lăng kinh ngạc nhìn nhóc: "Tiểu Hàn?"
Nhóc gật đầu, vui vẻ ngắm Tô Lăng, ê a hai tiếng, không thể nói câu nào.
Tần Kiêu đang nhìn nên Tiểu Hàn không dám ôm chị Tô Lăng. Đôi mắt lanh lợi sáng rực chỉ dám nhìn chằm chằm cô.
"Sao Tiểu Hàn lại ở đây?"
"Dẫn thằng ranh này tới khám coi còn hy vọng để nói chuyện không."
Tô Lăng nhìn anh bằng đôi mắt bừng rực.
Tần Kiêu nhếch môi: "Đừng nhìn anh vậy chứ, kiểu bệnh bẩm sinh thế thì khả năng chữa được hầu như bằng không, thử đưa ra nước ngoài xem sao, không được nữa thì hết cách."
Cô thật sự rất vui, Tần Kiêu hiếm có sự hiền lành như thế này.
Hành động đó làm cô vừa bất ngờ vừa vui mừng.
Vì vậy anh kêu Tiểu Hàn về phòng, lúc cúi đầu hôn cô thì cô cũng không đẩy anh ra.
Cô nhắm mắt, hàng mi run rẩy.
Nụ hôn của anh không dịu dàng mà lại đòi lấy một cách ngang ngược.
Anh cúi người, thở gấp trên hõm vai cô, tròng mắt vừa đen vừa sâu, không kìm được mà cong môi.
Thật ra anh vừa mới nhớ tới chuyện này.
Tần Kiêu đoán Tô Lăng sẽ vui nên dẫn thằng nhóc kia đến.
Kết quả không tệ.
Xem ra thằng nhóc kia cũng không vô dụng.
Tần Kiêu hôn xong thì ngừng, không làm gì khác nữa.
Song cũng chẳng phải vì tác phong của quân tử.
Anh rất muốn làm.
Tốt nhất là mạnh mẽ mà đè cô.
Chỉ là cơ thể anh có phản ứng thì đầu óc lại thanh tỉnh hơn. Cái tên ngu trong ký ức của Tô Lăng, không phải vì t*ng trùng lên não mà có kết cục thảm thương đó sao?
Tên ngu đó mất cô, anh sẽ không, anh phải có được cô.
Hoàn chỉnh mà có, có được cô cả đời.
Thật ra hôm nay Tô Lăng tới tìm anh còn do có chuyện muốn nói.
Nửa đêm hôm qua Lâm Thanh gọi đến, nói cô rằng dù cô đã trượt buổi thử vai cho thương hiệu quần áo nước ngoài nhưng có người lại đề cử cô với một đạo diễn nước ngoài.
Đạo diễn xem Tô Lăng diễn trong Tù nhân thì cảm thấy cô rất thích hợp với bộ phim kia.
Nếu như thích hợp thì tháng Mười cô sẽ bay ra nước ngoài quay, lịch trình là hai tháng.
Tối hôm qua vốn chỉ đùa thôi, ai ngờ lại thành sự thật.
Tần Kiêu tốt như vậy, dẫn Tiểu Hàn đi khám, trái lại cô cũng không biết làm sao nói với anh.
Cô ở trong lòng anh, nghe trái tim anh đập ầm ầm từ nãy tới giờ, có thể thấy được người đàn ông này đang hưng phấn.
Mỗi một diễn viên đều muốn đột phá, Tô Lăng cũng vậy.
Tuy trước mắt Tinh Thần ở dưới danh nghĩa của cô nhưng cô vẫn cảm thấy mình nên nhận những thứ mà chính mình cố gắng đạt được, diễn xuất cũng giống với kiến thức, không tài nào bị cướp đi.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói với anh chuyện này.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, Tô Lăng nghe thấy tiếng tim anh đập chậm lại.
Tần Kiêu buông cô ra, đối diện với ánh mắt của cô: "Tô Lăng, em nói cho anh biết, em rất thích diễn xuất sao?"
Cô khẽ gật đầu: "Lúc đầu không thích lắm, cũng không quen lắm, sau đó thì em thật sự yêu thích."
Anh cúi đầu cười: "Em biết không, anh sợ nhất là khi em trở thành một diễn viên xuất sắc."
Cô nghĩ ngợi: "Vì nổi tiếng à?"
Sẽ khiến anh không có cảm giác an toàn.
Anh vuốt ve gò má cô, thấp giọng nói: "Không phải."
Cô hơi ngạc nhiên, vẫn nghĩ Tần Kiêu muốn độc chiếm cô nên không muốn để cô thành diễn viên.
"Anh từng nghe nói có diễn viên nhập vai quá sẽ bị dấn sâu vào vai diễn, cả đời cũng không thoát ra được. Cũng có người biến cả đời của mình thành một bộ phim mà luyện tập. Anh cũng sợ anh sẽ trở thành một bộ phim trong đời em, yêu hận của em đều là giả cả."
Vậy anh sẽ thật thảm thương, vậy anh sẽ thật đáng buồn.
Cô nhẹ giọng bảo: "Sẽ không đâu Tần Kiêu. Anh đừng sợ."
Tô Lăng hơi xấu hổ: "Em đã cẩn thận suy nghĩ rồi, nếu như so sánh giữa diễn xuất và anh ở đời này."
Đôi mắt ướt át của cô lấp lánh, anh yên lặng nhìn cô.
"Em chọn anh ở đời này."
Bàn tay này trồng tường vi vì cô, bảo vệ cô khi đá rơi, người đàn ông nói rằng hy vọng cô cả đời bình an.
Tần Kiêu kinh ngạc nhìn cô.
Dường như anh chưa bao giờ lộ vẻ mặt như vậy, không thể tin, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Thậm chí là hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Cô ngượng chín mặt, âm thanh mềm mại, che đôi mắt anh lại: "Anh đừng nhìn em vậy chứ."
Cô vốn xấu hổ, có thể nói như vậy đã là giới hạn.
Anh còn nhìn cô như thế, cô xấu hổ tới độ muốn tìm lỗ chui vào.
Tần Kiêu mặc cho cô che mắt.
Tô Lăng không nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của anh mới ngượng ngùng nói hết lời: "Anh không cần phải sợ đâu Tần Kiêu. Em nghĩ cả hai đời, em có thể không yêu anh như anh yêu em, song em sẽ thử, mỗi ngày sẽ thích anh hơn một xíu được không anh?"
Em sẽ đi về phía anh, mỗi ngày một ít, một ngày nào đó cũng sẽ rất yêu anh.
Tình yêu vốn là một thứ không công bằng.
Anh yêu cô quá sâu nặng, chẳng ai có thể đáp trả lại bằng một món gì đó tương đương.
Việc duy nhất cô có thể làm là đi về phía anh.
Tô Lăng nói xong thì buông tay.
Song anh lại nắm tay cô, không để cô động đậy.
Cô cẩn thận cảm nhận mới phát hiện lòng bàn tay đã ướt.
"Được." Chờ em nói yêu anh, chờ cả hai đời. Vô số con mưa rơi xuống thế gian, từ hoàng hôn đến bình minh, anh vốn cho rằng đây là một người mà bản thân dùng cả đời để trông coi.
Dù anh chỉ là một vở kịch trong đời cô, cô có lừa anh đến cuối cùng đều được.
Mà giờ phút này, cô thật sự thích anh.
Hai bên đều có tình, đúng là một câu nói tốt. Trái tim bị níu tới đau nhức, song lại ngọt thấu xương.
Cô hơi lúng túng.
"Anh đợi em quay về. Khi trận tuyết đầu tiên rơi, em gả cho anh nhé?"
Gió thu dịu dàng, khi đó gần tháng Mười, bầu trời là sắc xanh tươi đẹp.
Anh không cần quỳ xuống, anh vì cô mà quỳ xuống mang vớ mang giày từ rất lâu, cũng đã vô số lần cúi đầu xưng thần.
Âm thanh của cô róc rách như nước chảy, làn gió mềm mại.
"Vâng."
Trận tuyết năm trước anh đợi cả một đêm.
Giờ đây, em ở cạnh anh.
Tần Kiêu, anh sẽ không phải lạnh lẽo như vậy nữa rồi.