• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại Khôi Minh cung, Trúc Thanh Hi mới có thể từ từ thả lỏng. Thật là một ngày mệt mỏi, những lúc như thế này chỉ mong có tiểu Mai bên cạnh, mồm miệng lanh lợi giúp nàng giải khuây. Trúc Thanh Hi nhìn chiếc bàn trống không, không phải lúc này cung nữ nên dọn cơm rồi chứ. Nàng bực bội, đây có thể xem là tật xấu của Trúc Thanh Hi, khi nào đói bụng nàng rất dễ nổi nóng, nhưng nàng chỉ cần tìm thấy thứ gì đó lấp đầy chiếc bụng đói của mình, tâm tình lập tức bình ổn. Trúc Thanh Hi chán nản, thôi thì đi tắm trước vậy, tắm trước khi ăn vẫn tốt hơn.

Trúc Thanh Hi bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài cột hờ hững chưa được lau khô, hương thơm thanh mát vài cọng trước mặt không an phận tung bay trước gió. Trúc Thanh Hi nãy giờ luôn có cảm giác bị theo dõi, nàng nghĩ ngợi đi tìm Trúc Dạ Ưng.

"Hi Nhân, đệ lại đây." Tiếng của Tạ Lục Khôn.

Trúc Thanh Hi hướng mắt về phía hồ sen, Tạ lục Khôn và Trúc Dạ Ưng đều ở đó. Trúc Thanh Hi tiến lại gần. Trên bàn bày biện rất nhiều đồ ăn, Trúc Thanh Hi không nhịn được, khóe miệng cong lên nụ cười hài lòng.

"Nhịgia, quy củ trong cung nghiêm ngặt, thân phận không ngang hàng, không được phépdùng bữa cùng nhau." Trúc Thanh Hi thận trọng mặc dù xung quanh các cung nữ đã rời khỏi chỉ còn ba người các nàng.

Các cung nữ, thái giám trong Khôi Minh cung trước giờ đều có phần e dè với Tạ Lục Khôn. Nhị gia luôn lạnh lùng, lời nói điệu bộ chưa từng thừa thãi. Phong thái uy nghiêm toát ra từ Tạ Lục Khôn vừa khiến người khác ái mộ nhưng cũng khiến đối phương bất giác đề phòng. Tạ Lục Khôn không thích để cung nữ hầu hạ cạnh mình, trừ những công việc cần thiết như dọn dẹp, quét sân, chuẩn bị thức ăn,... có cố định thời gian rõ ràng ra thì Khôi Minh cung của hắn tuyệt nhiên không cung nữ nào dám tự tiện xuất hiện.

Tạ Lục Khôn nhìn vẻ mặt Trúc Thanh Hi hắn đoán ra nàng rất ưng ý với các món ăn được dọn lên, hắn liền kéo ghế.

"Đệ ngồi xuống đi. Ở trong cung của ta đệ không cần nghĩ đến những phép tắc rườm rà. Hai người vừa là hảo huynh đệ, vừa là ân nhân cứu mạng của ta, Tạ Lục Khôn sao có thể bạc đãi hai người. Sau này ba chúng ta hãy dùng bữa cùng nhau, cứ thoải mái như nhà của mình được chứ."

Trúc Thanh Hi ngồi xuống cạnh Tạ Lục Khôn. Hắn rót rượu cho cả ba người.

"Nào, hảo huynh đệ, cạn chén."

"Cạn chén."

Trúc Thanh Hi quay người sang bên nốc cạn chén rượu, tiện thể quan sát xung quanh. Nàng đảo mắt vẫn không thấy kẻ khả nghi.

Khi cả ba đang say sưa trò chuyện, trong bóng tối có người dùng phi hoàng thạch phóng tới, Trúc Thanh Hi lập tức dùng tay chặn lại. Trúc Dạ Ưng phản xạ đứng dậy chắn trước mặt Tạ Lục Khôn, Trúc Thanh Hi rút sẵn chủy thủ trong tay. Kẻ địch ở trong tối sẽ rất khó phán đoán đám người Trúc Thanh Hi chỉ có thể chờ động tĩnh rồi tìm cách đối phó. Thế nhưng lúc sau chỉ có tiếng cây lá xì xào, kẻ đó đã bỏ đi. Tạ Lục Khôn lên tiếng.

"Không cần đuổi theo. Chúng ta vào trong nói chuyện."

"Đây không phải lần đầu người gặp thích khách, thậm chí ở trong cung cũng nguy hiểm như vậy?" Trúc Dạ Ưng hỏi.

"Không phải, ta vẫn luôn bị người khác âm thầm tính kế. Nhưng đánh rắn động cỏ như vừa rồi rất hiếm khi xảy ra." Tạ Lục Khôn giải thích.

Trúc Thanh Hi ngồi xuống, tay chống cằm suy nghĩ. Nếu muốn ám sát thì có rất nhiều cách, phi hoàng thạch bị ném từ xa như vậy không thể gây trọng thương chứ đừng nói là đoạt mạng. Chẳng lẽ... Trúc Thanh Hi từ từ mở miệng.

"Kẻ vừa rồi hình như nhắm vào ta. Nói đúng hơn là nhắm vào mặt nạ của ta."

Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng im lặng chờ Trúc Thanh Hi nói hết.

"Theo hướng bay của phi hoàng thạch, kẻ đó muốn mặt nạ của đệ rớt xuống. Trong cung này, người hiếu kỳ với diện mạo của một tên thị vệ như đệ, nhất thời đệ chỉ nghĩ ra một người."

"Di Thân vương."

"Hoàng huynh."

Cả ba cùng lên tiếng. Nét mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng. Trúc Thanh Hi nhìn Tạ Lục Khôn chất vấn.

"Mối quan hệ giữa người và Di thân vương không tốt?"

"Đúng vậy." Tạ Lục Khôn đáp.

"Việc người bị thích khách truy sát lần trước cũng liên quan đến Di thân vương?"

"Hi Nhân, đừng nói bậy." Trúc Dạ Ưng nhỏ tiếng nhắc nhở.

Tạ Lục Khôn im lặng, hắn nhìn vào đôi mắt của Trúc Thanh Hi. Đôi mắt này có một chút lo lắng một chút tức giận. Nàng là đang quan tâm hắn sao.

"Chuyện đó người của ta chưa truy ra, những tên thích khách đều tự sát ngay khi bị bắt, hoàn toàn không rõ người đứng sau. Nhưng vì sao đệ lại nghĩ Hoàng huynh có liên quan?"

Tạ Lục Khôn không phải là kẻ ngốc, dù bọn thích khách không để lộ sơ hở, tuy nhiên dám cả gan hành thích người của Hoàng tộc thì kẻ đứng sau nhất định phải có thế lực, Tạ Mỗ chính là người hắn nghi ngờ đầu tiên. Nhưng Tạ Lục Khôn đến giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ buộc tội Tạ Mỗ. Nghe Trúc Thanh Hi nói vậy hắn rất ngạc nhiên. Là nàng có suy nghĩ nhạy bén hay chỉ đơn giản đoán bừa.

Trúc Thanh Hi vén cao tay áo, tháo miếng vải xuống để lộ ra vết thương do tên bắn hôm đó. Tại chỗ bị thương nổi những vết mẩn ngứa li ti, đây rõ ràng không phải vết thương bị tên bắn thông thường.

"Cung tên lần trước có tẩm độc, loại độc này khi tiếp xúc với da sẽ gây sưng tấy, đau rát. Còn nếu ăn phải có thể dẫn đến tử vong."

Trúc Dạ Ưng kinh ngạc, chuyện này Trúc Thanh Hi chưa từng kể qua với hắn. Để muội muội bị thương nghiêm trọng thân làm đại sư huynh như hắn thật là vô tâm. May thay Trúc Thanh Hi có thiên phú với y thuật, nhìn thái độ bình tĩnh của nàng, Trúc Dạ Ưng đoán ra được nàng đã tìm ra phương thuốc chữa trị. Tạ Lục Khôn thì khác, hắn không hay biết chuyện nàng là đệ tử của Từ thái y, vị thái y có thâm niên nhất hoàng cung, người nổi tiếng chữa được bách bệnh, hắn càng không biết khả năng y thuật của Trúc Thanh Hi cao siêu đến mức nào vì vậy khi thấy vết thương bất thường của nàng hắn đã rất lo lắng.

"Đệ không sao chứ. Ta sẽ sai thái y đến khám cho đệ."

Trúc Thanh Hi xua tay.

"Bây giờ đã không sao rồi, đắp thuốc thêm vài hôm nữa sẽ khỏi hẳn. Đây không phải chuyện chính. Cái ta muốn nói là loại độc này là từ nhựa của cây Trúc Đào. Giống cây này độc tốc cao, chỉ có thể tìm thấy sâu trong rừng. Vậy mà trên người của Di thân vương lại thoang thoảng hương thơm của hoa Trúc Đào. Sự trùng hợp như vậy có quá khiên cưỡng không?"

Nghe Trúc Thanh Hi phân tích, Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng đều ngẩn người. Phân tích này muốn tìm ra kẻ hở cũng rất khó. Tạ Lục Khôn trầm ngâm, hình như hắn vô tình đẩy nàng vào nguy hiểm rồi.

"Dạ Ưng, Hi Nhân, hai người đều biết Hoàng Thượng chưa sắc phong vị trí hoàng thái tử. Tạ Mỗ là *đích tử từ nhỏ đã giữ suy nghĩ phải ngồi vào ngôi vị này, khó lòng mà không sinh ra tranh đấu với các huynh đệ còn lại. Ta biết rõ hắn là người nguy hiểm, ta chưa bao giờ hành động khinh suất. Nhưng nếu người hắn nhắm đến không chỉ còn là ta mà dính dáng đến những người bên cạnh, ta tuyệt đối không để hắn toại nguyện."

Tạ Lục Khôn gằn giọng, siết chặt nắm đấm, kiềm chế cơn giận. Hắn chưa từng thèm khát ngôi vị hoàng thái tử, trong hoàng cung này hắn chỉ muốn bình yên mà sống. Tạ Mỗ hết lần này đến lần khác tính kế với hắn, Tạ Lục Khôn đều nhắm mắt bỏ qua. Lần này Tạ Mỗ quá ngang ngược rồi, còn tìm đến cả người của hắn để gây sự, Tạ Lục Khôn sẽ không nhẫn nhịn thêm lần nào nữa.

Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi đưa mắt nhìn nhau, cảm giác đáng sợ này là gì. Tạ Lục Khôn cũng có mặt tính cách này sao. Trúc Dạ Ưng lên tiếng.

"Xem ra người đã đề phòng Di thân vương từ đầu?"

Trúc Thanh Hi thấy Tạ Lục Khôn gật đầu, thì ra hắn cũng đề phòng con người này. Huynh đệ thương tàn trước giờ Trúc Thanh Hi chỉ thấy trên phim ảnh, tin tức, bây giờ chứng kiến tận mắt trong lòng có chút khó tin. Trúc Thanh Hi thấy Tạ Lục Khôn nổi giận tự nhiên lại muốn tìm cách an ủi. Nàng rót một cốc trà, đẩy sang cho hắn.

"Trước mắt có lẽ Di thân vương đã hoài nghi thân phận của ta. Di thân vương tuyệt đối không được biết sự thật, vậy chúng ta hãy thử cách này..."

*đích tử: con trưởng của vợ cả

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK