Tại khu luyện võ của binh lính, đám người thị vệ mới vào cung như Trúc Thanh Hi phải trải qua một kì khổ luyện. Ngoại trừ Duệ Phong, thị vệ của Tạ Mỗ vì phủ của Tạ Mỗ được ban riêng ở ngoài cung nên việc đi lại trong cung hằng ngày quá tốn thời gian, Duệ Phong đến hay không đến đều không bị trách phạt. Thế mà hắn tham gia không vắng buổi nào. Trúc Thanh Hi thúc tay Trúc Dạ Ưng.
"Người lại đến rồi, hôm nay bữa cuối luyện tập mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, đại sư huynh hãy chờ xem đệ diễn vở kịch này như thế nào."
"Đệ tốt nhất là đừng để lộ sơ hở." Trúc Dạ Ưng dặn dò.
Trúc Thanh Hi nhảy xuống, hiên ngang đi về phía Duệ Phong, nàng cố tình nói lớn.
"Duệ Phong, hôm nay huynh có muốn tỉ thí với ta không."
Những thị vệ khác đều hiếu kì kéo lại. Không ít kẻ đơm thêm vài câu.
"Đấu đi."
"Cao thủ gặp cao thủ, rất đáng xem."
"Duệ Phong, huynh đừng để mất đi vị trí đầu bảng của mình."
Trúc Thanh Hi cười thầm trong lòng, đúng vậy, càng nhiều người để ý ván đấu này càng tốt. Như thế Duệ Phong mới không từ chối được. Cuối cùng hắn cũng đồng ý đấu một ván với nàng.
Ngay từ đầu trận đấu Duệ Phong đã dùng hết lực đánh tới, cú đấm của hắn linh hoạt và mạnh mẽ nhắm vào những huyệt đạo nguy hiểm. Trúc Thanh Hi khó khăn né đòn, trong trận này nàng không muốn đối phương nhìn ra công lực của bản thân nên nàng tuyệt nhiên không hề đáp trả, Trúc Thanh Hi tập trung né tránh những đòn đánh tới của Duệ Phong và cố tình kéo dài thời gian thi đấu. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy Trúc Thanh Hi luôn ở thế yếu nhưng trụ rất dai không dễ dàng bị hạ gục. Khi Trúc Thanh Hi cảm thấy lực đòn của Duệ Phong vơi đi vài phần công lực, nàng liền chuyển từ thế phòng vị sang tấn công khiến cho Duệ Phong phản xạ đáp trả. Cú đánh tới này của hắn chỉ mang tám phần công lực, xác định không gây nguy hiểm, Trúc Thanh Hi liều mình dùng nửa bên mặt đỡ lấy, chiếc mặt nạ lập tức rơi xuống. Tất cả trở nên im bặt, chính Duệ Phong cũng nhất thời bất động.
Trúc Thanh Hi từ từ ngẩng mặt lên, dùng tay quệt lấy vết máu ở khóe miệng, nửa bên mặt lộ ra. Vết sẹo hồng hồng lồi lõm ghê người ngự trên khuôn mặt thanh tú, vừa đối lập lại vừa hút mắt. Ánh mắt nàng thể hiện rõ nét hận thù, căm phẫn. Sát khí bao trùm khiến đối phương rùng mình. Vở kịch cũng đã đến lúc hạ màn, Trúc Thanh Hi lượm chiếc mặt nạ lên, từ tốn đeo vào sau đó tiến đến trước mặt Duệ Phong nói bằng giọng u uất.
"Trận đấu này ta không thể tiếp tục, để huynh chê cười rồi."
Duệ Phong chưa kịp phản ứng, Trúc Thanh Hi đã nhanh chóng rời khỏi khu luyện tập. Vậy là từ bây giờ tất cả đều biết Hi Nhân thị vệ vì diện mạo xấu xí nên luôn phải dùng mặt nạ che đi. Có thể tạm thời che mắt được Tạ Mỗ, khiến hắn tin Hi Nhân và Trúc Thanh Hi là hai người khác nhau. Nàng tự cảm thán khả năng hóa trang của mình không ngờ nhờ nó mà nàng thoát khỏi thế hiểm.
Trở về Khôi Minh cung, Tạ Lục Khôn ở chính viện đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Cảnh tượng này quen thuộc thật, đã từng có người chờ Trúc Thanh Hi như vậy.
"Hai người trở về rồi." Tạ Lục Khôn vui vẻ.
Trúc Thanh Hi gật đầu, ngồi xuống uống một ngụm trà. Tạ Lục Khôn nhìn nàng liền phát hiện ra vết thương nơi khóe miệng.
"Đệ lại bị thương sao?"
Trúc Thanh Hi chạm nhẹ vào vết thương, Duệ Phong ra tay ác liệt thật.
"Không sao vết thương nhỏ thôi."
Nàng uống nốt ngụm trà trong chén rồi tiếp tục.
"Chúng ta thành công rồi." Khóe miệng Trúc Thanh Hi nhếch lên nụ cười tự đắc.
"Hai người cứ bàn chuyện ta ra ngoài canh chừng."
Trúc Dạ Ưng hành xử cẩn trọng đi ra, bảo đảm không ai nghe ngóng được chuyện này.
Trúc Thanh Hi thuật lại chuyện lúc nãy. Cả câu chuyện của nàng Tạ Lục Khôn chỉ lọt một câu duy nhất là nàng để Duệ Phong đánh vào mặt mình. Trong lòng Tạ Lục Khôn bỗng cuộn sóng khó chịu, hắn nhìn vết thương của nàng mà thấy xót. Từ khi dính líu đến hắn, ngày nào Trúc Thanh Hi cũng chịu khổ cực, bị thương liên miên.
"Đệ ngồi đây, ta đi lấy ít thuốc cho đệ."
Trúc Thanh Hi giữ lấy cổ tay của hắn lại, nàng lấy túi vải cột ở đai lưng lên, đổ ra bàn. Trên bàn lăn lóc những lọ thảo dược nhỏ nhắn tinh xảo. Nàng rất thích những thứ nhỏ bé được rèn giũa tinh xảo như thế. Trúc Thanh Hi lấy một lọ đưa đến trước mặt Tạ Lục Khôn.
"Ta có rồi."
"Lúc nào đệ cũng mang những thứ này bên người?"
"Đúng vậy, thói quen này ta học từ sư phụ. Ta vẫn chưa nói cho người biết việc ta là đệ tử của Từ thái y nhỉ?"
Tạ Lục Khôn trở nên kinh ngạc.
"Từ thái y mà đệ nói là người từng cứu mạng Thái Thượng Hoàng, thái y chữa được bách bệnh?"
"Đúng vậy." Trúc Thanh Hi gật đầu, tay chấm lấy một ít thuốc vụng về bôi lên khóe miệng.
Tạ Lục Khôn liền cầm ngón tay có thuốc của Trúc Thanh Hi, nhẹ nhàng giúp nàng bôi lên. Hai người ở gần sát nhau, Trúc Thanh Hi có thể nghe thấy hơi thở của Tạ Lục Khôn, mùi hương thơm mát của Tùng Chanh thoang thoảng, đôi mắt thâm tình của hắn tập trung vào vết thương của nàng. Cả người Trúc Thanh Hi trở nên cứng ngắc, cảm giác rung động bắt đầu bủa vây trái tim nàng. Trúc Thanh Hi bất ngờ rụt tay lại.
"Ta tự làm được."
Tạ Lục Khôn nhìn dáng vẻ mất tự nhiên của Trúc Thanh Hi liền nhận ra hành động vừa rồi của mình thật không phải phép với một cô nương, hắn lập tức ngồi thẳng lại. Tạ Lục Khôn cũng không rõ vì sao hắn lại thích được chăm sóc nàng, tiểu cô nương này chẳng biết từ bao giờ lại khiến hắn để tâm nhiều như thế. Tạ Lục Khôn vội chuyển chủ đề xua đi bầu không khí gượng gạo.
"Chiều nay đệ có muốn xuất cung cùng ta không. Ta có nơi này cần đến."
"Được." Trúc Thanh Hi gật đầu.
Danh Sách Chương: