Trúc Thanh Hi rời Trúc phủ trước ngày tuyển chọn thị vệ một ngày. Nàng mang theo tiểu Đậu Mè, một vài lọ dược liệu quý hiếm, một ít ngân sách, thanh kiếm nàng yêu thích và chủy thủ lúc nào cũng ở bên người. Trúc Thanh Hi trọ tại một khách quán sát thành. Nàng mua thêm chiếc mặt nạ che đi nửa bên mặt, Trúc Thanh Hi cố tình họa đôi mắt trở nên sắc lạnh. Nàng nhìn mình trong gương hài lòng, như vậy không ai nhận ra nàng nữa. Trước khi vào cung, Trúc Thanh Hi gửi một mảnh thư cho Tạ Lục Khôn.
"*Giờ Tỵ ngày mai ta sẽ nhập cung. Tạm gửi tiểu Đậu Mè ở chỗ người vài canh giờ. Tiểu Đậu Mè là hảo huynh đệ của ta. Người chớ đòi lại."
Tạ Lục Khôn đọc thư, trong lòng đầy phấn khởi. Người ngày đêm mong ngóng sắp gặp được rồi. Có điều, Trúc Thanh Hi vẫn phải đấu vài trận theo đúng trình tự tuyển chọn, hi vọng là nàng không bị thương. Tạ Lục Khôn nhìn con chim bồ câu rồi vỗ đầu nó.
"Tiểu cô nương đó đặt tên ngươi là Đậu Mè? Từ bao giờ ngươi lại thành hảo huynh đệ với nàng ấy? Ngày mai đi với ta, nếu người nào mạnh tay với Trúc Thanh Hi, ngươi lập tức ị lên người hắn. Rõ chưa."
Ngày tuyển chọn đã đến. Những người ứng tuyển đều là các công tử con nhà quý thích. Ba mươi người được đưa vào cùng một võ đài trên cao, tùy ý chọn đối thủ của mình, xếp hạng sẽ dựa theo thứ tự ai rơi ra trước, càng trụ lại càng lâu càng tốt. Trúc Thanh Hi quan sát xung quanh, ai nấy cũng cao to hơn nàng rất nhiều. Cuộc tỉ thí này yêu cầu không dùng vũ khí, vậy mà Trúc Thanh Hi đã thấy mấy kẻ lén lút giấu *phi hoàng thạch trong ống tay áo. Dùng đến cách này, hai chữ tiểu nhân thật phù hợp với những kẻ đó, nàng phải cẩn trọng hơn rồi.
Trúc Thanh Hi hướng mắt về phía trước, Tạ Lục Khôn vừa khéo ngay trong tầm mắt nàng. Hôm nay hắn mặc y phục màu trắng toát lên vẻ ôn nhu như ngọc, tóc búi gọn gàng để lộ vầng trán cao khôi ngô, tuấn tú. Đậu trên vai hắn là tiểu Đậu Mè. Trúc Thanh Hi nhìn thêm vài vị a ca, quả là chỉ duy nhất mình Tạ Lục Khôn đem theo thú cưng đến. Trúc Thanh Hi húc người Trúc Dạ Ưng bên cạnh nói nhỏ.
"Song kiếm hợp bích như luyện tập hằng ngày?"
"Ừ, chúng ta cứ đấu, chừa lại người đứng nhất cho Di thân vương." Trúc Dạ Ưng căn dặn.
"Di thân vương là ai?" Trúc Thanh Hi không hiểu.
"Là đại a ca Tạ Mỗ. Tạ Lục Khôn là nhị a ca sẽ chọn sau Di thân vương. Vì vậy chúng ta nhất định không được thua cũng không được thắng, chỉ được đứng nhì."
"Đệ hiểu rồi."
Trúc Thanh Hi gật đầu với Trúc Dạ Ưng. Vài ngày qua nàng liên tục để ý cách xưng hô mới với Trúc Dạ Ưng, chẳng may trước mặt người ngoài để lộ mình là nữ nhi thì thật phiền toái.
Tiếng trống vang lên, cuộc tỉ thí bắt đầu. Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng rất nhanh chóng chiếm thế thượng phong, trong chốc lát đã hạ gục hơn mười đối thủ. Phía trên cao, Tạ Lục Khôn đang mải miết quan sát bóng dáng Trúc Thanh Hi. Nàng bận y phục màu đen, đai lưng thắt qua vòng eo thanh mảnh, tóc đặc biệt được búi cao, mặc cho nàng đeo mặt nạ hắn vẫn nhìn ra vẻ thanh tú qua nửa bên mặt còn lại. Trúc Dạ Ưng luôn kề sát Trúc Thanh Hi khiến cho hắn trở nên yên tâm hơn.
Năm nén nhang đã tàn, trên võ đài chỉ còn lại bốn người, Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi rơi vào tình trạng bị chia lẻ. Đối thủ của Trúc Thanh Hi ra tay cực kỳ tàn độc, hắn dám dùng phi hoàng thạch hạ thủ với nàng. Trúc Thanh Hi hết lần này đến lần khác tung cước đá văng phi hoàng thạch. Lúc Trúc Thanh Hi bận tránh phi hoàng thạch, đối thủ liền dùng chân đá mạnh vào bụng nàng khiến Trúc Thanh Hi văng ra vài đoạn. Trúc Thanh Hi mặc kệ để tay mình chà sát dưới lòng đất đến túa máu, nàng cố giữ cho người không bị rơi khỏi võ đài, sau đó án binh bất động. Đối thủ của Trúc Dạ Ưng là người từng ứng tuyển vào các cuộc thi trước nên vô cùng dày dặn kinh nghiệm, đánh chiêu nào chắc chiêu đấy, không chừa cho Trúc Dạ Ưng một giây để nghỉ. Trúc Dạ Ưng chưởng đối thủ mình một chiêu xong chỉ kịp liếc về phía Trúc Thanh Hi. Đối thủ của nàng đang lao đến, Trúc Thanh Hi vẫn không động đậy khiến Trúc Dạ Ưng lòng như lửa đốt. Trúc Ang Cư và Tạ Lục Khôn ở trên nhìn cảnh này cũng đứng ngồi không yên.
Vào thời điểm đối thủ lao đến gần sát Trúc Thanh Hi, nàng bỗng bật dậy, tung người lên cao, dùng hết sức giáng cùi chỏ xuống *huyệt bách hội. Đối phương không kịp trở mình, lập tức bất tỉnh. Trúc Thanh Hi đá mạnh vào người tên tiểu nhân, cơ thể tên đó liền rớt khỏi võ đài.
Cả võ đài đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc. Tạ Lục Khôn thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy nếu Trúc Thanh Hi không động thủ, chiếc phi tiêu trong tay hắn chắc chắn sẽ đoạt mạng tên tiểu nhân kia. Tạ Lục Khôn từ sớm đã nhìn ra kẻ đó chơi xấu với nàng. May thay võ công Trúc Thanh Hi cao cường mới chống đỡ được.
Lúc này Trúc Thanh Hi phi đến cạnh Trúc Dạ Ưng. Cả hai đều biết phải giả vờ yếu thế để mặc cho người này tấn công. Người này không phải dạng vừa, tung đòn mạnh và chuẩn xác, trở thành thị vệ cho đại a ca cũng xứng đáng. Nhận lấy một cước từ đối phương, Trúc Dạ Ưng cùng Trúc Thanh Hi bay người ra khỏi võ đài. Điều đó đồng nghĩa kế hoạch đã diễn ra theo đúng ý người trong cuộc.
Trước khi lui về cung của các vị a ca, Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng bị đối thủ kia giữ lại.
"Tại sao vừa rồi hai ngươi không tấn công?"
Người này nhìn ra thực lực của nàng và Trúc Dạ Ưng không hề kém cạnh. Thấy vậy Trúc Thanh Hi liền tranh trả lời.
"Vị huynh đài chớ hạ thấp khả năng của mình. Ta phải học hỏi huynh mới đúng. Ta là Hi Nhân, đây là *biểu huynh của ta Trúc Dạ Ưng. Sau này có gì xin huynh chỉ giáo."
"Ta, Duệ Phong xin chỉ giáo." Duệ Phong chắp hai tay đúng tư thế của người luyện võ chào hai người rồi rời đi trước.
Trúc Thanh Hi nhìn bóng lưng Duệ Phong chợt nghĩ. Người này lợi hại, chớ nên dây vào.
*Giờ Tỵ: Từ 9 giờ đến 11 giờ sáng
*phi hoàng thạch: từ dùng để chỉ đá cuội; trên phương diện vũ khí, tên gọi này dùng chung cho các loại đá đặc biệt cứng.
*huyệt bách hội: tại chính giữa đỉnh đầu; khi tác động sẽ gây choáng và bất tỉnh. *biểu huynh: anh trai họ
Danh Sách Chương: