• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bách Yêu Phổ 3

Tác giả: Sa La Song Thọ

"Nhưng mà bây giờ nhìn ngươi một chút cũng không hề giống như một đại cô nương hạnh phúc." Đào Yêu vén màn ra, mấy bông hoa tuyết rơi vào trong xe ngựa, lạnh đến mức phải rụt cả cổ lại, nàng vội vàng thả màn xuống.

Yêu quái này này hoàn toàn không có sảng khoái đáng yêu giống như trong ký ức của nó, tốn mấy ngày trời mới có thể kể hết hết cuộc sống trước đây của nó, có khi chỉ là một cảnh tượng nhỏ nhỏ mà Thẩm Phong cơ hồ phải nghĩ rất lâu mới có thể ghép lại cho hoàn chỉnh, giống hệt như mấy người già trí nhớ kém, có mấy lần Đào Yêu suýt chút nữa thì ngủ gục, những câu chuyện thường ngày không chút sóng gió như thế này, đối với nàng quả thực cực kỳ vô vị.

"Vui vẻ không nổi, con yêu quái trong sông Bạch Tước cứ muốn chống đối lại với ta." Thẩm Phong nhíu mày: "Không có nước, mọi người sẽ không sống tiếp được."

Đào Yêu đánh giá nàng: "Ngươi vẫn luôn làm mưa cho Hồi Long thôn nhỉ?"

Nó do dự hồi lâu, gật đầu: "Nước sông Cẩm Lân một khi cạn hết thì mọi người đều không thể cứu được nữa."

Ti Cuồng Lan trước giờ vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở miệng nói: "Theo như ngươi nói thì sông Bạch Tước cách thôn của các ngươi cũng không tính là xa, vì sao không trực tiếp đến đó lấy nước?"

"Cũng không tính là gần, chung quy chính là không tiện." Nó lắc đầu: "Huống hồ con yêu quái trong hồ đó vô cùng hung ác, lại không nói đạo lý đâu, người bình thường đến gần nó sợ là sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên trừ việc dẫn nước vào sông Cẩm Lân thì không còn cách nào khác nữa."

"Ồ." Ti Cuồng Lan cười cười, cũng không hỏi gì thêm.

Lúc này, xe ngựa dần giảm tốc độ lại, theo đó là một tiếng hí ngựa đại vang lên, tiếng gã đánh ngựa ởbên ngoài vọng vào: "Bẩm nhị thiếu gia, đã đến Hồi Long thôn rồi."

Đào Yêu bỗng chốc lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhảy xuống ngựa.

Mới đặt chân xuống đất, nàng ngay lập tức muốn nhảy lên lại ngay, Mộc Châu thực sự là lạnh quá rồi. Hồi Long thôn này ở ngay phía bắc của Mộc Châu, bốn bề không có gì che chắn, chỉ có mấy tòa núi nhưng hoàn toàn không thể nào ngăn được mấy con gió ngang ngược kia, nhìn ra xung quanh, một mảnh tuyết trắng, che phủ cả con đường nhỏ phía dưới mấy cành cây khô, phảng phất như cả mấy trăm năm rồi chưa từng có người bước qua vậy, vì nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra đó là con đường được.

Thẩm Phong vừa đặt chân xuống đất liền vội vàng chỉ vào cuối con đường kia: "Xuyên qua đó là đến Hồi Long thôn, lại đi về phía bắc thì chính là sông Bạch Tước rồi, chúng ta đi nhanh đi."

"Chúng ta từ nơi xa đến, không mời chúng ta về nhà uống ngụm trà nóng rồi mới đi sao?" Ti Cuồng Lan xuống xe, chỉnh lại góc áo bị nhăn, trong tay cầm một cây trường kiếm trắng, trên vỏ kiếm không có bất cứ hoa văn gì, trơn bóng như ngọc, chỉ có một chữ "Ti" được khắc ngay chính giữa kiếm, cũng không có bất cứ màu sắc gì, đơn giản đến mức nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được. Không chỉ thân kiếm màu trắng mà đến cả kiếm tuệ cũng trắng như tuyết, thanh lãnh bức người.

Lúc ra khỏi nhà, Đào Yêu đã chú ý đến kiếm của hắn rồi, trước đây chưa từng thấy hắn dùng đao múa kiếm, nàng nghĩ cũng không phải đi đến nơi nào ghê gớm lắm, còn cần mang theo vũ khí nữa sao?

Thẩm Phong sững người, suy nghĩ một hồi nói: "Cũng được, trời lạnh thế này, về nhà ta nghĩ một lát đã."

Ti Cuồng Lan dặn gã đánh ngựa ở tại chỗ đợi, hai người đi theo Thẩm Phong, bước nông bước sâu đi trên con đường nhỏ kia.

Không lâu sau, phía trước thấp thoáng có bóng người đến gần, là một lão tiều phu, vùi mình trong bộ y phục mùa đông dày cộm, không nhìn rõ mặt mũi, từ xa nhìn thấy Thẩm Phong liền vẫy tay chào hỏi: "A đầu quay về rồi sao? Cha ngươi cứ càm ràm sao ngươi đi lâu quá đấy?"

Thẩm Phong vẫy tay với lão: "Bây giờ về nhà rồi, Ngưu đại gia đi đường cẩn thận, đường tuyết dễ trơn lắm."

"Được rồi." Lão đầu đi lướt qua họ, thong thả đi về một phía khác của con đường.

Lại đi thêm một lát nữa, có mấy đứa trẻ đang chơi ném tuyết, tiếng cười không dứt, lại đi thêm về phía trước, có thể nhìn thấy được thôn xá, lúc này đây vừa đúng giờ ngọ, mấy hộ nhà khói bếp nghi ngút, cuộc sống nhìn có vẻ không có khó khăn cùng cực như nó nói.

Giữa đường lại có mấy thôn dân chào hỏi với nó, cuối cùng nó cũng ngừng lại ở trước một căn nhà, đẩy cửa trúc ra, nói: "Đến rồi."

Một căn nhà nông thôn bình thường, dọn dẹp cũng khá là sạch sẽ chỉnh tề.

Bước vào nhà, nó vội mời Đào Yêu và Ti Cuồng Lan ngồi, hai người còn chưa ngồi xuống, trong phòng bếp có một nam tử tầm bốn năm mươi tuổi bước ra, sắc mặt đoan chính, cử chỉ lại có chút thô lỗ, trên tay vẫn đang cầm một con đao đã bước ra bên ngoài, ống tay áo toàn dầu mỡ quấn quanh cổ tay, giọng nói cũng có chút lớn: "A đầu chết tiết chạy đi đâu thế hả? Sao bây giờ mới chịu quay về?"

Lời còn chưa dứt, từ trong phòng có một thiếu niên vội vàng đi ra, thân thể gầy gò nhưng không có yếu ớt, dung mạo thanh tú sạch sẽ, một đôi mắt đen láy sáng như bảo thạch, nhìn thấy Thẩm Phong liền trách cứ: "Muội chạy đi đâu thế? Không phải nói chỉ đi chơi một lát rồi quay về sao? Ta và cha rất lo lắng cho muội đó."

Nó chạy qua ôm lấy cánh tay của thiếu niên, nói: "Muội đi tìm hai người bằng hữu này, họ nghe nói chuyện của yêu quái trong sông Bạch Tước, liền quay về cùng muội, xem xem coi thể giúp đỡ gì không."

"Thế à, vậy thì đa tạ hai vị nhọc lòng rồi." Thiếu niên chắp tay hướng về phía Đào Yêu: "không biết hai vị xưng hô thế nào?"

"Vị này là Đào cô nương, vị này là Ti thiếu gia." Nó vội đi lên giới thiệu.

Nghe nói thế. Sắc mặt của nam nhân trung niên liền trở nên tốt hơn, lớn tiếng nói: "Vậy là khách quý đến nhà rồi, nhanh đem trà ra mời hai vị uống đi, trong bếp ta đang nấu ăn, mọi người ở lại dùng bữa trưa luôn nha." Nói đoạn lại đi vào lại nhà bếp.

Rất nhanh, thiếu niên liền bưng hai chén trà nóng ta đặt trước mặt họ, nói: "Chốn dân dã, không có gì để chiêu đãi, hai vị đừng chê."

"Ngươi là ca ca của Thẩm Phong, Minh Thiện thiếu gia?" Đào Yêu cười với hắn: "Chúng ta đến không đúng lúc lắm nhỉ, làm phiền mọi người dùng bữa trưa rồi."

Thiếu niên vội phất tay: "Đào cô nương nặng lời, mọi người chịu đại gia quang lâm đó là vinh hạnh của chúng tôi. Gọi tôi là Minh Thiện được rồi, hai từ thiếu gia tôi không gánh được."

Ti Cuồng Lan cầm chén trà lên, đặt lên mũi ngửi ngửi, lại đặt xuống bàn lại, cười nói: "Xem ra người trong thôn đối diện với nguy cơ thiếu nước cũng không có lo lắng như muội muội đây nhỉ."

Đào Yêu tiếp lời: "Đúng thế, mọi người đều có vẻ như đang an cư lạc nghiệp mà."

Minh Thiên sắc mặt gượng gạo, chỉ nói: "Khó khăn hơn nữa, thì vẫn phải sống thôi. Chỉ là mọi người không muốn biểu hiện ra bên ngoài mà thôi, Tiểu Phong đã nói với chúng tôi rồi, sông Cẩm Lân đang ngày càng khô cạn, đã không chịu đựng được bao nhiêu ngày nữa rồi, già trẻ lớn bé trong thôn, ruộng vườn trang trại, đều chỉ dựa vào nguồn nước nơi đó cung cấp. Sau này chúng ta làm sao có thể an cư lạc nghiệp được nữa đây."

Ti Cuồng Lan khe khẽ gật đầu: "Nói cũng có lý, không phải người nào bực mình khó chịu cũng thích khóc nháo ra mặt." Nói đoạn lại như cười như không liếc nhìn Đào Yêu một cái.

Lại nữa lại nữa lại nữa! Con người này sống là để trào phúng người khác sao? Bỏ đi bỏ đi, hôm nay không tính toán với cái tên cẩu độc thân cả đời này không bao giờ có lão bà này như hắn, Đào Yêu hừ một tiếng, nghẹo đầu coi như không nghe thấy.

Minh Thiện cẩn thận hỏi: "Không biết hai vị có đối sách gì không?"

Đào Yêu nhíu nhíu mày, tay sờ vào túi vải trên eo, nghiêm túc nói: "Con người sẽ sinh bệnh, yêu quái cũng sẽ sinh bệnh, thực ra sông núi cũng sẽ sinh bệnh, sinh bệnh không sợ, chỉ cần chịu đi xem đại phu, không cố ý giấu giếm đi bệnh tình, thì trên cơ bản đều có thể cứu sống."

"Sông núi cũng bị bệnh?" Minh Thiện không hiểu, vội hỏi ngược lại: "Nếu như thực là như thế, thì phải cứu thế nào?"

"Uống thuốc đó, còn có thể làm gì được nữa." Đào Yêu nhún vai: "Nhưng mà ta từng nói trước đó phải không, không được cố ý giấu giếm bệnh tình đã."

"Tại hạ cũng có ý đó." Ti Cuồng Lan cười cười nhìn Minh Thiện và Thẩm Phong.

Minh Thiện và Thẩm Phong nhìn nhau khó hiểu, Minh Thiện lại nói: "Không hề giấu giếm, nước ở sông Cẩm Lân trước nay đều rất bình thường, gần đây đột nhiên khô cạn, như hôm nay lượng nước còn không bằng một nửa trước kia, trời cho mưa xuống cũng không đủ, duy chỉ có một cách là dẫn cho nước từ sông Bạch Tước chảy vào, trước mắt chỉ có cách đó là tốt nhất thôi. Ai biết được trong sông Bạch Tước lại yêu quái, cố sống cố chết giữ nước không cho dẫn đi, tiểu Phong tức giận, quyết đầu với nó vài lần, nhưng không phải là đối thủ của nó. "Bệnh tình" chỉ là như thế, hai vị còn muốn biết gì nữa?

Ti Cuồng Lan đứng dậy, cầm kiếm lên tay, ánh mắt liếc nhìn xung quang, phảng phất như trong căn phòng này có thứ gì đó rất thú vị đang hấp dẫn ánh nhìn của hắn.

Không ai biết hắn đã nhìn gì, đến Đào Yêu cũng cảm thấy hành động của hắn rất kỳ quặc.

Đột nhiên, ánh mắt hắn sắc lại như đao, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ. Bởi vì tốc độc quá nhanh, chúng nhân chỉ nhìn thấy trong không trung dường như xuất hiện một con xích long bá đạo. Dùng tư thế mạnh mẽ dứt khoát bổ từ trên nóc nhà xuống. Nhìn lại lần nữa, kiếm vẫn ở trong tay hắn, thân kiếm không phải được làm từ huyền thiết mà lại giống như được đúc từ khối băng lạnh vạn năm không tan, dưới viên thạch bảo lộ ra một mảng huyết khí đỏ tươi, hào quang sắc bén. Khí chất toàn thân nhìn không giống như đồ vật của nhân gian, càng giống như chủ nhân nó, tự thân mang theo khí chất và thực lực khiến cho chúng nhân phải ngước nhìn. Mà con "xích long" đằng không bay đến kia, bất quá chỉ là một đạo kiếm mà hắn tùy tiện phất tay thôi.

Đào Yêu chỉ cảm thấy trước mắt hoa cả lên, nóc nhà phía trên đang yên ổn giờ đã không còn bóng dáng, chỉ lưu lại mất xà nhà bằng gỗ trơ trọi, nhưng lại không nhìn thấy nhưng mãnh gỗ vụn rơi xuống.

Lại là một đạo kiếm khí quét vào trong góc phòng, một căn nhà đang yên đang lành trong chớp mắt bị hủy một nửa, bàn ghế tủ giường, mọi thứ trong nhà đột nhiên trở  nên vặn vẹo. Kết đầy mạng nhện, vách tường hoàn chỉnh cũng bị chẻ đôi.

"Ta còn muốn biết, một căn phòng nát như thế này. Các vị sao có thể sống được vậy." Ti Cuồng Lan cầm kiếm cười nhạt.

Tên này, thích trào phúng người ta thì cũng thôi đi, đáng ghét nhất là, đến cơ hội mắng lại hắn một câu cũng không có, bởi vì hắn thực sự còn có nhiều bản lĩnh khác nữa...

Minh Thiện và Thẩm phong trợn mắt á khẩu, không biết phảo phần ứng như thế nào.

"Ăn cơm nào!" Nam nhân bê đ ĩa thức ăn đi ra từ trong bếp, còn chưa nói câu tiếp theo liền bị kiếm khí quét đến biến thành một làn khỏi, chỉ trong chớp mắt đã không còn tung tích."

"Thẩm cha!!" Thẩm Phong kinh hãi hét lên một tiếng, theo bản năng chồm qua bắt lấy, lại chỉ có thể chật vật té ngã xuống trước nơi mà đối phương biến mất.

Ti Cuồng Lan lạnh lẽo nhìn Thẩm Minh Thiện đang đừng im như gỗ, cong cong khóe miệng: "Thời gian như thoi đưa khiến cho con người dần trở nên già đi, lại không biết Thẩm Minh Thiện công tử rốt cuộc đã học thuật pháp gì mà đến hôm nay vẫn có dáng vẻ của thiếu niên như thế."

"Ta...ta..." Thẩm Minh Thiện càng lúc càng trở nên hoang mang, đến một lời hoàn chỉnh cũng không thể nói ra được.

Ti Cuồng Lan lại đi lên phía trước hai bước, trường kiếm với hàn khí bức người, mũi kiếm chỉ vào cổ họng của cậu ta: "Có loại chuyện tốt như thế này, sao không nói ra để tạo phúc cho mọi người nhỉ."

"Ta ta...không không...đừng..." Thẩm Minh Thiện khuôn mặt đầy hoảng sở, vừa đi lùi lại vừa liều mạng huơ huơ hai tay.

Đào Yêu không có bất cứ hành động nào, trên mặt còn lộ ra biểu cảm xem kịch hay, định tâm lại muốn nhìn xem bản lĩnh của vị nhị thiếu gia này.

Kẻ bị tình cảnh này dọa sợ chết khϊếp, chỉ có Thẩm Phong, nó thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ xem vì sao tình thế lại đột nhiên thay đổi như thế, người mà nó coi là cứu tinh tại sao chỉ trong chớp mắt liền chỉa mũi kiếm về hướng người quan trọng nhất của nó.

"Ti thiếu gia." Nó vội vàng bò dậy, lại không dám đến gần, hoảng hốt đến mức rơi cả nước mắt: "Người đang làm gì thế? Chúng ta chưa từng đắc tội gì với người mà?"

Có lẽ là hào quang phát ra từ thanh trường kiếm quá mạnh, đến một người trong mắt không chút gợn sóng như Ti Cuồng Lan cũng ẩn ẩn như có sát khí.

"Không được. Cầu xin người Ti thiếu gia! Huynh ấy là ca ca của ta, là người thân duy nhất của ta!" Thẩm Phong quỳ bịch xuống đất, khóc lóc cầu xin: "Ta sai rồi, ta không cần nước của sông Bạch Tước nữa, chỉ cầu xin người thủ hạ lưu tình."

Ti Cuồng Lan không chớp mắt, nhàn nhạt nói một câu: "Muộn rồi."

Lời còn chưa dứt, một kiếm xuyên tim, xuống tay không chút do dự, tên Thẩm Minh Thiện trong chớp mắt biến thành làn khói bay đi.

"Minh Thiện ca ca!"

Giọng của Thẩm Phong không còn là tiếng kêu gào nữa mà thay vào đó là tiếng rít dữ dội, làm cho lỗ tai Đào Yêu bỗng chốc cũng trở nên đau đớn.

"Ta gϊếŧ ngươi."

Cành cây màu đen đột nhiên xộc ra từ thân thể của Thẩm Phong, đôi mắt nó đỏ như máu, đến hai tay cũng biến thành móng vuốt sắc, không màng tất cả mà xông đến Ti Cuồng Lan đang đứng ở phía sau nàng.

Ti Cuồng Lan bất động thanh sắc, đến quay đầu cũng không thèm quay lại, cho đến khi phía sau vang lên một tiếng bụp, thì mới mặt không đổi sắc quay người lại, nhìn thấy Thẩm Phong đang nằm ngã sóng soài dưới đất, lắc đầu.

"Nhị thiếu gia đúng là vững như núi thái nhỉ." Đào Yêu phủi tay, một chút thuốc còn sót lại từ trên tay nàng rơi xuống đất.

Ti Cuồng Lan liếc nhìn xung quanh: "Nếu như ngươi chậm một bước thì nó đến cả thi thể cũng không còn."

Đào Yêu nhíu mày: "Ngươi thực sự muốn ra tay gϊếŧ nó?"

"Nó khởi sát tâm trước, đương nhiên cũng phải tính đến khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Ti Cuồng Lan chưa bỏ kiếm vào vỏ, đi đến giữa căn phòng, lại ngưng thần nhìn xung quanh, rạch thêm mấy đạo kiếm khí, chỉ nhìn thấy những phần còn sót lại của căn phòng cũng biến mất.

Căn bản không có Thẩm gia nào, mà chỉ là một mảnh tàn tích.

Gió lạnh réo rắt, bên ngoài căn nhà vẫn là thôn xá trùng điệp, cảnh sắc vẫn nghi ngút trong làn khói bếp, đến các đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ vẫn còn ở đó.

Thấy thế, Ti Cuồng Lan liền đi thẳng ra bên ngoài, đột nhiên cắm kiếm vào đất, lực đạo không hề nhẹ, chỉ trong chớp mắt trường kiếm làm cho mặt mất nứt ra không ngừng.

Chỉ là ảo giác, Đào Yêu chỉ cảm thấy dưới chân run lên một cái, một sức mạnh không biết nói thế nào đột nhiên tản ra, giống như muốn nâng cả Hồi Long thôn lên vậy.

Cơ hồ lúc đó đồng thời, bầu trời vốn đang sáng sủa đột nhiên trở nên u ám, trước mắt lại không phải thực sự là bầu trời, cảnh vật xung quanh đến mảnh đất dưới chân cũng giống như bị vỡ nát, biến thành một con quái vật đen ngóm miệng như bồn máu, rất giống như một con cá đen biến dị thân hình phình to, dùng tư thế che trời lấp đất trời xông đến trước mặt họ.

"Một con yêu quái thật lớn." Đào Yêu kinh hãi: "Phải dùng cái nồi lớn thế nào mới hầm được nó đây."

Lời vừa nói ra, tay nàng đã đặt lên trên tủi vải.

Nhưng lại chậm một bước, trước khi nàng kịp hành động thì Ti Cuồng Lan đã đưa tay ra kéo nàng lùi lại phía sau lưng, dùng sức của một mình hắn, khi còn quái vật há cái mồm như miệng máu ra, nhát kiếm trong tay lên, chém con đại quái vật kia từ một thành hai mảnh.

Trong đám cát bụi mù mịt, Đào Yêu chỉ nhìn thấy một bóng người không chút sợ hãi, phảng phất như đã dung hợp lại thành một thể với cây kiếm trong tay hắn, trở thành ánh sáng rực rỡ và sắc bén nhất trên thế gian, khiến cho bạn không thể không tin rằng, cho dù là bóng tối có sâu thẳm đến mức nào cũng không cách nào nuốt lấy được hắn.

Sương đào huyết kiếm vãn cuồng lan.... cái tên không hề phù hợp với con người hắn.

Những chỉ trong một sát na ngẩn người đó, sắc trời liền sáng trở lại, nhìn ra xung quanh, làm gì còn cảnh sắc..., chỉ còn lại dáng vẻ tàn tích giống hệt như Thẩm gia mà thôi, nhiều năm không có người ở, một mảnh tử khí ngập tràn trong gió mùa đông rét lạnh bị phóng to ra trước mắt, ép cho người ta thở không ra hơi.

Còn ngay tại nơi con quái vật kia biến mất, có một thứ vô cùng  lớn, thân thể vừa đen vừa mập, giống như một con cá nóc đang tức giận. Có thể coi là cá đi, trên bụng lại sinh ra hai chân tựa như chống đỡ toàn bộ cơ thể, hoảng hốt chạy về phía sông Cẩm Lân, tốc độ vô cùng nhanh.

"Độn Ngư..." Đào Yêu sắc mặt đại biến, không còn vẻ cợt nhả như bình thường nữa, vội chạy theo thứ vừa mới chạy đi kia.

Ti Cuồng Lan kéo tay nàng lại: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đương nhiên là đuổi theo xử nó rồi. Ngươi kéo ta lại làm gì?" Đào Yêu lần đầu tiên bộc lộ sự tức giận trước mặt Ti Cuồng Lan: "Buông tay!"

"Vẻ mặt này của ngươi, nhìn không giống như tiểu tạp dịch nhà ta rồi." Ti Cuồng Lan không buông tay: "Đây không phải là thái độ đúng đắn khi đối phó với kẻ địch đâu."

"Buông tay ra." Chỉ luận sức lực, Đào Yêu không thể giằng tay ra khỏi hắnđược, cứ tiếp tục níu kéo thế này, sợ là nàng không thể khách khí với hắn nữa.

"Đó là thứ gì? Nói rõ ràng rồi ta thả ngươi đi." Ti Cuồng Lan mặc kệ nàng giãy dụa thế nào, vẫn không chịu buông lỏng cánh tay.

"Độn Ngư! Sinh ở trong biển thi thể, giống loài cá nhưng lại có chân giống người, hiểu được nhân tâm, giỏi huyễn thuật." Đào Yêu nhanh chóng đọc xong: "Bây giờ có thể buông tay được chưa?"

Ti Cuồng Lan vẫn không chịu buông tay: "Nghe giống như một thứ rất ác độc, nhưng có đến nỗi liều mạng để đuổi theo nó như thế không?"

"Còn không buông tay, thì đừng có trách ta!" Đôi mắt lúc nào cũng cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm của Đào Yêu, đột nhiên ngập tràn hàn khí, nếu nhìn thêm một chốc nữa hẳn là sẽ bị đông chết tại chỗ.

Ti Cuồng Lan buông tay.

Đào Yêu một lời không nói, vội vàng chạy đi.

Trong gió truyết truyền đến từng trận âm thanh vô cùng thanh thúy.

Leng keng leng keng.

***

Vỹ thanh:

"Soạt" một tiếng, trường kiếm nằm về lại trong vỏ, ánh mắt Ti Cuồng Lan nhìn theo hướng mà Đào Yêu biến mất lại quay đầu nhìn Thẩm Phong đang nằm hôn mê bất tỉnh, cuối cùng nhìn chằm chặp vào tàn tích của đống đổ nát trước mắt.

Đào Yêu chạy nhanh quá, nếu không hắn có lẽ sẽ nói với nàng, đêm trước khi đến Mộc Châu, Miêu quản gia từng cầm một xấp sổ sách dày cộm đến đưa cho hắn.

"Nhị thiếu gia, người nhớ không sai. Hồi Long thôn ở Mộc Châu hai mươi năm trước đã bị hủy đi trong một trận dịch bệnh rồi, trên dưới cả thôn đều không tránh khỏi cái chết, thi thể của thôn dân chất đầy như núi, lửa thiêu ba ngày ba đêm không dừng, tro cốt đều bị vứt xuống sông Cẩm Lân. Từ đó về sau không còn người ở, sớm đã trở thành tàn tích.

"Biết rồi."

"Vẫn muốn đi sao?"

"Đã đồng ý với yêu quái đó rồi, đương nhiên phải đi."

"Vạn sự cẩn thận."

"Được."

"Mang theo huyết kiếm nhé?"

"Cũng được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK