Lão Phàn nói, ngày mai là trung thu rồi.
Khó tráchhương Quế trong vườn lại nồng đậm đến thế.
Hắn thức dậy rất sớm, chính xác mà nói thì hắn căn bản không thể nào chợp mắt được. Khẩu vị cũng không tốt, hạ nhân đưa đến cháo loãng rau xanh bây giờ vẫn còn để y nguyên trên bàn. Những tách trà vừa đậm vừa đen trên bàn hắn lại uống hết ấm đến ấm khác, đây là cách duy nhất mà hắn nghĩ ra để ngăn được giấc ngủ ập đến và giữ cho tinh thần được sự thanh tỉnh.
Hắn không phải không muốn ngủ, mà là không dám.
Gần đây không biết vì sao, mỗi một cảnh tượng mỗi một con người dần dần xuất hiện ra trong giấc mơ, đều vô cùng đáng sợ, tiếng la hét và ánh lửa cháy đỏ rực tràn ngập trong giấc mơ, hắn hết lần này đến lần khác nhìn thấy rõ ràng tòa thành kiên cố chảy ra thứ nước như vàng, còn có nhưng con người không màng mọi thứ mà nhảy từ trên lầu xuống. Rõ ràng là cách một bức tường thành dày như thế, hắn lại có thể nhìn rõ hết nhưng con người đang giãy dụa trong những đám lửa lớn đến chạy trốn ở phía sau thành lầu kia, thậm chí đến cả những khuôn mặt bị biến dạng vì bị lửa cháy của họ hắn cũng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Những người này hắn chưa từng gặp, bởi vì hắn một chút ấn tượng cũng không có, nhưng tại vì sao hắn lại hét lên tên của họ? Hoắc Thanh Thành là ai? Bảo Nhi lại là ai?
Cảnh tượng quá mức thê thảm, cho dù chỉ là một giấc mơ, thì cũng khiến cho nội tâm hắn cũng không thể chịu đựng nổi.
Mỗi lần tỉnh lại trong sự sợ hãi, hắn đều c**ng cứng cả người, trái tim đập liên hồi như trống bỏi, mồ hôi lạnh làm cho ướt hết cả chăn mền đắp trên người.
Hắn kể lại với Lão Phàn, lão cũng rất lo lắng nói, lại không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể tìm một loại thuốc an thần ở bên ngoài để giúp hắn dễ ngủ, chu đáo sắc cho hắn uống.
Nhưng mà hiệu quả vô cùng kém.
Tối qua hắn đợi trong thư phòng một đêm, uống trà xem sách, trong lòng ngu ngốc nghĩ, nếu không ngủ có lẽ sẽ không gặp ác mộng nữa.
Hắn đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài, thị nữ đang quét vườn thấy hắn đi ra ngoài, vội ngừng tay lại thỉnh an, mấy tên gia đinh vác một chiếc thang đi qua cười hi hi ha ha. Mùa hạ năm này vô cùng nóng, cho dù là buổi sáng sớm cũng khó tránh được cảm giác nóng bức. Cây hoa quế đối diện, tôn nữ của Lão Phàn Đường Nhi cầm lấy một chiếc chong chóng ngồi dưới gốc cây, khuôn mặt bé nhỏ cười ngọt ngào, ngây thơ lãng mạn ngâm nga một bài hát, đây ắt hẳn chính là cảnh sắc đẹp đẽ nhất mà hắn nhìn thấy sáng sớm hôm nay rồi.
"Chào Đoàn bá bá." Đường Nhi miệng ngọt, từ xa nhìn thấy hắn đã nhảy chân sáo đến.
Hắn mỉm cười bế Đường Nhi lên, hỏi: "Có ăn sáng đàng hoàng không đó?"
"Ăn rồi." Nó đáng yêu vỗ lên chiếc bụng nhỏ: "Không ăn cơm đàng hoàng, gia gia sẽ mắng đó."
"Vậy thì tốt." Hắn sờ sờ đầu nó.
"Đoàn bá bá, ở đây thơm quá thơm quá." Nó chỉ vào cây hoa Quế: "Còn nở thật nhiều hoa là hoa, thật đẹp quá đi."
Hắn nâng mắt nhìn những đóa hoa màu đỏ như máu của cây hoa Quế, từ sau khi cái cây này nở ra màu hoa này, người trong phủ nghị luận lầm rầm, nói việc này dị thường, thậm chí đến Lão Phàn còn kiến nghị hắn chặt cây này đi.
Hắn không nỡ.
Trong hồi ức có hạn của hắn, cuộc đời của bản thân từ khi bắt đầu chuyển vào Long Thành Viện này, sau đó không lâu, hắn liền đích thân trồng cây hoa Quế này, còn nhớ lúc đó mọi người đều khen ngợi, nói hoa Quế phú "quý", nhà mới mà trồng hoa Quế thì vô cùng tốt, vinh hoa phú quý xuân thường tại mà. Cũng chỉ mới qua đi mười năm, cây vẫn còn đó mà người lại thay đổi quá nhiều, "Vinh hoa phú quý" năm đó chỉ bởi vì màu sắc không đúng, mà phải gặp tai họa, hơ hơ, thật là nực cười. Nếu muốn chặt cây này đi, trừ khi hắn chết đi, lúc đó nguyên văn lời nói của hắn là chính là như thế, cho nên không ai còn dám nhiều lời nữa.
Hắn không nỡ không chỉ là cái cây này, mà còn là cuộc đời mà hắn muốn bắt lại từ đầu này.
"Ừ, hoa Quế rất đẹp, cũng rất thơm, còn có thể ngắt hoa xuống làm thành bánh hoa Quế nữa nè." Hắn cười cười chạm lên mũi Đường Nhi. "Lát nữa kêu nhà bếp làm cho con ăn thứ nhé."
"Ngon không ạ? Hoa hoa có thể ăn sao?" Đường Nhi hiếu kỳ trợn mắt: "Đường Nhi chưa từng ăn. Gia gia chỉ kêu con ăn nhiều rau xanh, nhưng mà rau xanh chẳng ngon chút nào."
"Ha ha, gia gia con nói đúng đó. Ăn nhiều rau xanh, Đường Nhi mới nhanh lớn được." hắn bế cô bé đi đến dưới gốc cây, ngắt một cành hoa gắn lên tóc nó, hoa đỏ tóc đen nhìn rất đẹp mặt: "Bánh hoa Quế tuy ngon, nhưng mà ăn nhiều sẽ hỏng răng. Nhưng mà cài hoa Quế thì không sao nè, lát nữa, Đoàn bá bá sẽ bện cho Đường Nhi một vòng hoa Quế nhé, thế nào?"
"Được ạ được ạ! Đường Nhi muốn vòng hoa!" Tiểu a đầu vui vẻ liên tục vô tay.
Sáng sớm gió nhẹ, dưới tán hoa Quế hai khuôn mặt một lớn một nhỏ cười đến vô cùng vui vẻ, coi như là tạm thời đánh tan đi sự âm u của ác mộng đêm qua đi.
Hắn đại khái trừ Lão Phàn ra, thì người yêu thương nhất chính là Đường Nhi. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như bản thân chịu theo lẽ thường, thì bây giờ có lẽ đã có thê tử có con cái rồi, nhưng năm nà nhưng bà mối đến phủ hắn không ít, nhưng hắn không có tâm tư đó, đến Lão Phàn cũng thay hắn tìm ra vài nữ tử có chút tư sắc, nhưng hắn đến có tranh vẽ của các nàng cũng lười nhìn thêm một cái, chỉ nói bây giờ là được rồi, thanh tĩnh. những nữ tử có may mắn nhìn thấy hắn một lần, không ai là không thích hắn, chưa nói đến tướng mạo hắn cũng tính là anh tuấn, chỉ kể đến địa vị thân phận của hắn thôi cũng đủ để hấp dẫn người khác rồi, có thể làm được nữ chủ nhân của Long Thành viện, cũng tính là đủ phú quý một đời rồi, nửa đời sau coi như không cần phải lo lắng gì nữa. Nhưng hắn lại không thuận theo nguyện vọng của bất cứ ai, không chút để tâ m đến việc phải sống một mình cô đơn. May sao mà có Đường Nhi, khiến cho sự từ ái trong lòng hắn có một chỗ để đặt để.
"A đầu này, ăn cơm xong không nghỉ ngơi đi, lại chạy đến đây làm phiền Đoàn bá bá rồi."
Lão Phàn bê một bát thuốc nóng hổi đến trong vườn, còn chưa đi đến trước mặt họ đó mở miệng mắng.
"Lão đừng có nghiêm khắc thế mà, mùa hè nóng bức, chỗ này của ta mát hơn những nói khác, nó muốn đến chơi thì cứ mặc nó đi." Hắn đặt Đường Nhi đang bĩu môi xuống, vỗ nhẹ lên đầu nó: "Đi chơi đi."
Đường Nhi gật gật đầu, cầm chong chóng lên chạy đi, lúc đi ngang qua người Lão Phàn còn không quên làm mặt quỷ với hắn.
"Đứa bé này! Chạy chậm chút! Coi chừng té!" Lão Phàn lớn giọng cảnh cáo, lại bất lực lắc lắc đầu: "Mới lớn có chút xíu mà đã khó quản thế rồi."
"Trẻ còn bẩm tính như thế mà, lão đừng trói buộc nó quá." Hắn nhìn bát thuốc trong tay Lão Phàn, cau mày: "Còn uống sao?"
"Đại phu nói rồi, một ngày ba bát, một bát cũng không được thiếu, nếu không thì coi như uổng rồi." Đường Nhi đưa chiếc khay lên trước mặt hắn: "Phương thuốc này là bí truyền trong dân gian, đối với việc an thần dễ ngủ có hiệu quả rất tốt, tướng quân đừng chê lão nói nhiều, ngủ không tốt tuy không phải bệnh gì nặng nhưng mà nếu không chú ý thì tổn hại sức khỏe hơn cả bệnh nặng nữa đó, bây giờ ngài vẫn còn trẻ, thân thể còn chưa cảm nhận được nhiều, đến lúc có tuổi rồi thì không hay đâu."
"Được rồi được rồi, ta uống là được chứ gì." Hắn bê bát thuốc lên uống một ngụm hết sạch, chùi miệng: "Nếu như ta không uống, có phải lão lại làu bàu cả ngày luôn phải không."
Lão Phàn hài lòng cười cười: "Trong chuyện uống thuốc này, phản ứng của ngài và Đường Nhi giống nhau như đúc, khó trách hai người lại có duyên như thế." Nói đoạn, Lão Phàn lại nhìn trời: "Ngày mai trung thu, ngài có gì muốn ăn muốn uống không, ta dặn dò bên dưới."
"Lại đến trung thu rồi sao.... một năm trôi qua nhanh quá." Hắn nấc một cái, mùi thuốc trong cổ xộc thẳng lên não, buồn nôn không chịu nổi, hắn đột nhiên có chút choáng váng, thân thể nghiêng ngả mấy lần, vội đưa tay ra chống vào thân cây mới không bị ngã xuống.
"Tướng quân!" Lão Phàn thấy tình hình không đúng, vội đặt chiếc khay xuống đi qua đỡ hắn, lo lắng nói: "Có chỗ nào không khỏe sao?"
Hắn hít sâu một hơi, xua tay: "Không sao, có lẽ là do chưa dùng sáng lại uống thuốc, dạ dày có chút khó chịu."
"Ài, ngài lại không ăn cơm." Lão Phàn một mặt lo lắng: "Ít nhất thì cũng phải ăn hai ngụm cháo chứ, bụng rỗng uống thuốc là không tốt đâu."
"Ông thực sự coi như đứa trẻ đấy à, không dùng bữa sáng mà thôi, bị lão nói vậy cứ y như vì chút chuyện này mà mạng ta cũng không còn luôn vậy đó." Hắn lau mồ hôi trên trán, vội đảm bảo với Lão Phàn trước khi lão tiếp tục làu bàu: "Nhưng ngươi yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ ăn sáng đúng giờ."
"Ngài nhớ được mới là tốt nhất." Lão Phàn thở dài, nhịn không được mà lầm bầm: "Thường xuyên không ăn sáng, cũng chẳng khác gì không cần mạng đâu."
"Được rồi, ngươi đi làm việc đi. Lấy giúp ta một cái ghế đặt dưới gốc cây đi, ta nghỉ ngơi một chặp." Hắn phân phó, chỉ hận không thể ngày lập tức ngắt lời Lão Phàn.
"Vâng."
Rất nhanh, một chiếc ghế dựa làm bằng trúc và mấy chiếc bàn nhỏ được mang đến, đặc biệt pha một tách trà hoa và đặt muốn cuốn sách mà hắn hay đọc trên chiếc bàn nhỏ.
Lão Phàn bất cứ lúc nào cũng đều chu đáo như thế.
Hắn uống một ngụm trà, lấy cuộn sách nằm xuống. Hạ nhân làm xong việc liền lui ra, khu vườn chỉ còn lại một mình hắn, hương Quế tràn ngập trong gió, cơn gió nhẹ phất qua mái tóc, khí hậu nóng ấm lại không quá ẩm ướt, thứ gọi là thoải mái e là cũng chỉ như thế này mà thôi.
Từng trang sách được lật qua, mí mắt lúc nãy vẫn còn tinh thần của hắn dần trở nên nặng trĩu, cố gắng nhướng lên một lát, cuối cùng vẫn không địch lại cơn mệt mỏi, cuối cùng đến sức lực cầm sách cũng không có, ôm lấy sách ngủ thϊếp đi.
Nằm mơ ban ngày và ban đêm rất khác nhau, trong mơ hắn cưỡi ngựa, chạy như bay trên cảnh đồng cỏ hoang dã, không có một nơi nào có cảnh tượng quá ác liệt, sơn thủy xanh tươi, hương hoa phả vào mũi, một toà hành trì chớp mắt đã hiện ra trước mặt, người đi qua đi lại trước cổng thành không ngớt, nhưng sĩ binh canh giữ trước cổng thành tận chức kiểm tra từng người ra vào, thỉnh thoảng cũng chào hỏi với người quen, trong sự huyên náo phồn hoa không có bất cứ âm thanh bất hòa nào.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên nóc cổng thành, mặt trời lớn quá, trực tiếp chiếu xuống làm ẩn đi mấy chữ lớn trên đo, hắn nhìn đến nhức mắt, cúi đầu dụi mắt.
"Đoàn đại nhân quay lại rồi? Phấn thơm lần trước ta làm cho ngài có rồi đó, là loại mà các cô nương trong thành đều thích, lát nữa ngài đến lấy hay là ta đưa đến cho ngài ạ?"
Có người đi ngang qua ngựa của hắn, là nam nhân, ánh mặt trời vẫn nhức mắt như thế, hắn nhìn không rõ mặt người đó, chỉ ngửi thấy mùi phấn son tỏa ra trên người hắn.
"Ngươi..." Hắn vừa mở miệng, người đó lại đã đi xa rồi, chỉ vứt lại một câu: "Bỏ đi, vẫn là ta đưa đến cho ngài đi!"
Hắn kéo dây cương, đi vào trong thành, cứ chốc chốc lại có người ở dưới ngựa nói chuyện với hắn.
Là binh sĩ giữ thành, cúi đầu chắp tay nói: "Đại nhân, mấy người Trương Tân lại tụ tập đánh bạc, đã phạt đánh hai mươi trượng rồi, nhốt thêm một tháng, theo như mệnh lệnh của ngài, chúng ta đến thành nam sửa mái nhà cho Hứa đại nương rồi."
Hắn ngẩn người, không biết nói gì cho tốt, đây là mệnh lệnh của hắn sao? Không nhớ, một chút cũng không nhớ.
"Đoàn ca ca! Đoàn ca ca! Huynh về rồi! Huynh nói giúp ra mua một con trâu gỗ nhỏ biết động đậy, mua về rồi chứ?"
Trong cổng thành lại có ai đó vui vẻ chạy ra, một người nhỏ nhỏ mập mập, dùng sức huơ tay với hắn.
"Bảo... Bảo Nhi..." Hắn kinh ngạc gọi ra một cái tên.
Tuy rằng miệng có thể nói, nhưng đầu óc hắn lại không có bất cứ nội dung nào liên quan đến cái tên này.
Ánh nắng càng lúc càng nhức mắt, nhức đến mức khiến đầu hắn đau như búa bổ, trái tim chợt sinh ra cảm giác như bị xé nát, phảng phất có thứ gì đó nặng nề như đá như thép đè x uống ngực hạ.
Hắn rốt cuộc cũng chạy đến đó, tòa thành này rốt cuộc là ở đâu, tại sao hắn lại không thể nhìn rõ được tên của nó?
Càng lúc càng vội, càng nhìn càng hoảng, thân thể hắn nghiêng một cái, cả người rơi từ trên lưng ngựa xuống.
"Cạch" một tiếng, cuốn sách trong lòng trượt xuống đất, hắn đột nhiên ngồi bật dậy.
Hắn ngơ ngẩn ngồi trên ghế, nước trà bên cạnh vẫn còn hơi ấm.
Bất quá chỉ một khắc, hắn vẫn không thể trốn ra khỏi được sự bám riết của giấc mơ đó. Tuy rằng không có lửa cháy và tiếng hét thê thảm, nhưng bất cứ cảnh tượng nào trong giấc mộng ban nãy đều hiện ra sự quỷ dị không nói ra được thành lời.
Hắn trong giấc mộng đó không màng tất cả mà chạy về một phương hướng, mục đích chính là tòa thành đó, cho dù tỉnh lại rồi, hắn vẫn có thể ngửi được mùi cỏ xanh và hương hoa trên đường, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời trên đỉnh đầu, tất cả đều chân thực đến mức không giống như một giấc mộng.
Hắn lại ngẩn người một hồi, đang muốn đưa tay ra lấy chén trà, lại thay đổi chủ ý. Đến trà cũng không uống, cuốn sách dưới đất cũng không nhặt lên, nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Trước khi cảm giác chân thực trong giấc mộng đó biến mất, hắn cảm thấy bản thân mình phải đi đến nơi đó.