Chương 41: Anh Nguyên 5
Giờ tý, tiếng canh đêm mơ hồ truyền đến, tuyết bên ngoài qua thực càng lúc càng dày.
La Tiên tắt hết đèn dầu, thư phòng trở thành một mảnh tối đen.
Đoàn tướng quân tay cầm bảo kiếm, có hơi căng thẳng nhìn đăm đăm vào cửa sổ bị Đào Yêu cố ý mở hé ra, phảng phất như có thừ gì đó sẽ thổi vào theo cơn gió vậy.
"Làm chuyện dư thừa."La Tiên là nói đến sửa sổ.
Đào Yêu nói nhỏ: "Không mở cửa sổ sao nghe ra được."
"Không mở cửa cũng có thể nghe được."La Tiên nhắm mắt dưỡng thần, tĩnh tọa ngay trước cửa sổ, tháo miếng vai che cây gậy đồng nắm trên tay, dù không có ánh sáng cũng không hề ảnh hưởng đến khí thế của thứ thần khí này.
Đào Yêu cũng lười nhìn hắn, tự mình đi đến trước cửa sổ, trừ tiếng hô hấp không đồng đều của ba người và tiếng gió tuyết vù vù, khu vườn vốn không có bóng người, hình như lại có một người đến xem náo nhiệt, tiếng bước chân lén la lén lút không thể nào giấu được nàng.
Đào Yêu khẽ cong may, trong lòng bắt đầu tính toán.
Nhưng mà, tiếng khóc vẫn chưa có.
Càng như thế, Đoàn tướng quân càng căng thẳng, lầm bầm trong bóng tối: "Sao vẫn chưa đến... hay là phát giác ra gì đó rồi nên không dám đến..."
"Tướng quân không cần lo lắng, chỉ cần ma vật đó thực sự tồn tại thì sẽ bị lộ hành tung thôi. Hãy kiên nhẫn thêm một chút." La Tiên trầm giọng nói.
"Nên đến rồi sẽ đến thôi." Đào Yêu quay đầu cười, không quan tâm Đoàn tướng quân có nhìn rõ hay không.
"Hai vị nói rất phải, là ta nóng vội rồi." Đoàn tướng quân hít sâu mấy hơi, cố ép bản thân trấn tĩnh.
Đêm đã khuya, tuyết càng rơi dày hơn, tiếng gió vù vù quét quá từng ngõ ngách trong phủ.
Không lâu sau, tai Đào Yêu động đậy: "Í, đến rồi."
La Tiên mở mắt.
Trong tiếng gió, quả thực có tiếng khóc vang lên, tuy rằng không hô hào thảm thiết, nhưng lại không có bất cứ thanh âm nào có thể lấn át được.
La Tiên đến cửa cũng lười đi đến cửa chính, mở cửa sổ tung người bay ra ngoài.
Dưới những bông tuyết nhìn như lông ngỗng, hắn đứng giữa vườn, mắt mày như băng, bàn tay trái cầm cây gậy đồng hơi dùng sức, khẽ gầm một tiếng: "Ra đây!"
Nghe chủ nhân ra lệnh, Phật Nhãn ngay lập tức hiện ra, ánh hào quang ngay tức khắc sáng lên, đối mắt đỏ kim ở giữa mở ra, chiếu khắp cả khu vườn, vừa có hoa tuyết ngập trời, vừa có Phật quang phổ chiếu thi triển ra mênh mông huyễn thuật, trong khoảnh khắc cả khu vườn chợt biến thành một thứ kỳ cảnh mà nhân gian hiếm gặp.
Đoàn tướng quân vội vàng đi theo sau nhìn thấy thể chợt ngẩn người,
Đào Yêu thì đã nhìn quen rồi nên cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ rụt cổ chà chà tay, dáng vẻ giống như vô cùng bất mãn vời thời tiết này.
Đột nhiên, tầm mắt của tất cả mọi người đều cùng hướng về một nơi.
Dưới cây hoa Quế, không biết từ lúc nào lại xuất hiện một đứa bé tầm bốn năm tuổi, y phục màu vàng tóc để chỏm, sáng vẻ ngoan ngoãn, chỉ là y phục trên người lại rách bươm, lộ ra những vết thương chi chít trên thân thể, đến gương mặt cũng không may bị xướt mấy vết, một đứa bé nhỏ như thế, dựa lưng vào cây, ôm lấy gối ngồi co ro, không ngừng khóc lóc.
Đoàn tướng quân sắc mặt đại biến, chỉ vào đứa bé đó nói: "Là nó! Chính là nó! Ta đã nói mà ma vật này vẫn luôn ở trong phủ." Hắn giống như giải tỏa được gánh nặng, đột nhiên phẫn nộ, giống như đã đè nén trong lòng rất lâu, hai tay cầm kiếm run bần bật, sát tâm khởi lên.
Đào Yêu dịch người, kịp thời che trước mặt hắn, cười: "Ngài đừng nóng, mọi thứ cứ giao cho chúng ta xử lý là được."
La Tiên nhìn đứa bé kia, lạnh lùng nói: "Yêu nghiệt phương nào lại đến nơi đây, nhanh nói tên ra."
Đứa vé giống như nghe không hiểu, chỉ khóc.
La Tiên cau mày: "Yêu quái trong Long Thành Viện, là do người dẫn đến sao?"
Ở đằng sau, Đào Yêu lén lút ngáp một cái.
Đứa bé càng khóc lớn hơn, nhìn ánh mắt đầy thù hận của chúng nhân, vẫn không nói một chữ nào.
La Tiên lắc đầu: "Bỏ đi, nếu như ngươi đã hại người, thì hôm nay ta theo mệnh lệnh của Bệ Hãn Ti, trừ hại cho Long Thành Viện!"
Lời còn chưa dứt, chiếc gậy động đã rời khỏi đất, giống như muốn đánh cho đứa bé dưới gốc cây kia phanh thây, nhưng chiếc gậy còn chưa rơi xuống, một bóng người đã đi ra từ sau lưng La Tiên, trong chớp mắt, điểm vào giữa mày của đứa bé, chỉ nghe "bùm" một tiếng, phảng phất như bong bóng bị vỡ trong nước, đứa bé đó dường như không có bất cứ phòng bị nào hóa thành một vũng nước trong, rơi xuống mặt đất không còn bóng dáng.
La Tiên vội thu hồi gậy đồng, quay đầu lại, tay Đào Yêu vẫn giữ nguyện tư thế như vừa búng thứ gì đó ra ngoài.
Đoàn tướng quân càng kinh ngạc, nói chuyện không còn rành mạch: "Đào... Đào cô nương, người đây là... làm gì thế?"
"Còn có thể làm gì, không phải là giúp ngài xử lý ma vật sao." Đào Yêu cười hi hi, bỏ tay xuống đi đến trước mặt La Tiên. Đại công cáo thành nhìn vũ khí trên tay hắn, lại nhìn dưới gốc cây: "Công vụ của ngài hoàn thành rồi, lời ngài đã hứa trước đó, không được nuốt lời nha."
La Tiên nhìn nàng, lại đi đến cạnh cái cây, Phật Nhãn chưa tắt, nhưng nơi ánh sáng chiếu vào đã không còn bóng dáng của đứa bé kia.
"Ngươi..."
Đào Yêu vội ngắt lời hắn: "Đứng hỏi, ta đã nói rồi! Vũ khí của ngươi một khi ra tay, thì thứ kia sẽ máu thịt mơ hồ chết không toàn thây, cảnh tượng đó quá khó coi rồi. Làm hỏng cảnh quan vườn nhà người ta cũng không hay mà." Nàng lại nhón chân thấp giọng nói: "Chỉ cần Phật Nhãn chiếu ra thứ đó, ta lấy một viên Hóa Yêu Đan là có thể giải quyết được rồi, cần gì phải làm phiền đến ngài động thủ."
"Hóa...Yêu Đan?" trong mắt La Tiên, lúc này đây nàng thực sự đã giống như một yêu quái rồi: "Ngươi quả thực là người chăn ngựa trong phủ đại nhân?"
"Thỉnh thoảng cũng có cho mèo cho chó ăn." Đào Yêu chỉ chăm nhìn Phật Nhãn: "Ngươi có thể kêu nó nhả ra rồi đó."
La Tiên trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi làm thế nào để chứng minh ma vật đã chết? Lỡ như nó chỉ chạy trốn thôi thì sao."
"Hóa Yêu Đan... Hẳn ngươi chỉ cần nghe tên thôi cũng đã biết là hậu quả gì rồi chứ." Đào Yêu bất lực nói: "Nếu không muốn tiết kiệm thời gian giúp ngươi, ta thực sự không nỡ dùng đến nó đâu, luyện thành một viên đó phải tốn biết bao nhiêu tâm tư chứ! Ngươi dù gì cũng là kẻ tu hành thuật pháp, đã vỡ vụn thành như thế rồi vẫn còn có đường sống sao?" Nói rồi, nàng lại thu hồi lại tất cả những biểu cảm không đứng đắn trước đó, thẳng thắn nói: "Chuyện này liên quan đến mạng người đó, ta không đến nỗi phải nói dối đâu."
Dáng vẻ của nàng trước nay chưa từng nghiêm túc, giữa sự tin tưởng và không tin tưởng, La Tiên rốt cuộc vẫn thuyết phục bản thân chọn cái trước đó.
Phật Nhãn đã tắt, khu vườn lại hồi phục như thường.
Đoàn tướng quân từ sự chấn kinh dần lấy lại được bình tĩnh, đi đến chỗ mà đứa bé đó biến mất, nói: "Kết... kết thúc rồi?"
"Ngài tưởng là sẽ có một trận đại chiến sinh tử sao?" Đào Yêu cười cười, nói đầy hàm ý: "Chuyện liên quan đến sinh tử, quả thực là có, nhưng không phải lúc nãy, mà là ở một canh giờ trước, lúc ta uống bát thuốc của ngài cơ."
La Tiên sửng sốt, không biết trong hồ lô của nàng rốt cuộc đang đựng thứ thuốc gì.
Đoàn tướng quân càng mơ hồ: "Đào cô nương đây là có ý gì?"
"Thuốc của ngài thơm quá rồi, Hồi Hồn Lô bỏ nhiều quá thì sẽ thành như thế, vô cùng thơm." Nàng chép chép miệng, giống như đang hồi tưởng lại mùi vị đó: "Vốn là thứ thuốc làm tỉnh táo tinh thần, nếu một lần mà uống quá nhiều... ví dụ như hàm lượng hôm này, chỉ sợ là không đến nửa tháng, đầu óc ắt sẽ đau như búa bổ, thất khiếu chảy máu mà chết. Dược lý ấy mà, quan trong là nằm ở hàm lượng, vừa đủ thì là thuốc mà quá mức sẽ thành độc." Nàng nhìn Đoàn tướng quân: "Ngài nói ngài vì muốn vứt bỏ quá khứ mà uống thuốc nhiều năm, Bệ Hãn Ti không phải vô năng, thuốc họ chế ra tuy không đến nỗi là tiên thảo thần đan, những cũng không tệ, thế mà nó lại cứ khăng khăng trong ba năm trước mất đi dược tính. Theo kinh nghiệm của ta, thì Hồi Hồn Lô thường dùng đối với những kẻ thị mất trí nhớ, kháng lại với loại thuốc áp chế hồi ức kia, hai năm này ngài thần trí không ổn, có thể nhớ lại chuyện qua khứ những lại không thể đầy đủ được, đó chính là hậu quả của việc hai loại thuốc này đối kháng nhau."
La Tiên có suy ngẫm nhiều hơn cũng không thể nghe ra được những ẩn tình trong đó, nghi hoặc hỏi: "Ngươi là nói, bắt đầu từ hai ba năm trước, có người đã bỏ thứ Hồi Hồn Lô mà ngươi nói vào trong thuốc của tướng quân, cho nên mới khiến cho thuốc của Bệ Hãn Ti mất đi công hiệu, Đoàn tướng quân không ngừng mơ thấy ác mộng, cũng bởi vì như thế?"
"Không chỉ có cái miệng này của ta không thể tránh né đồ ăn ngon, mà cái mũi này của ta, đối với thảo dược trên đời cũng rất quen thuộc, hẳn là không sai." Đào Yêu tự tin chỉ vào mũi của mình.
"Đây... đây sao có thể...." Đoàn tướng quân ngẩn người đứng tại chỗ, có chút lắp bắp: "Ta từ lúc nào uống loại thuốc này... là ai?"
Đào Yêu nhìn về phía góc tối, cười lạnh.
Tiếng gió dần yếu đi, tuyết rơi khiến cho đỉnh đầu ba người đều phủ một tầng trắng xóa, nhìn có chút khôi hài.
Trong không gian tĩnh mịch có tiếng bước chân vang lên.
31.12.2020
Ngày mai nữa là lại già hơn một tuổi rồi! Haizz
Khi nào mới gặp được Lan Lan đây