• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Liêu Trúc Hàn, cô thực sự không biết đây là gì sao? Cô là ngốc thất hay đang giả ngốc thế?”

“ Haha, đây là củ thủy tiên mà.”

Liêu Trúc Hàn đen mặt. Anh đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo. Cô nổi giận đùng đùng quay lưng gõ gót giày lộp cộp lên sàn nhà rời đi. Biểu hiện rằng mình đang rất tức giận. Diệp Lam Phi nổi hứng đùa dai, lẽo đẽo bám theo sau lưng cô.

“ Giận rồi à? Có gì mà giận chứ. Cô nói sai thì là nói sai thôi, chẳng lẽ cô bảo củ thủy tiên là hành tây, bảo con gà là con vịt thì tôi cũng phải gật đầu cho là đúng à.”

“ Ai thèm anh nhắc nhở. Ai thèm anh cho là đúng.”

Cô tức giận đi nhanh hơn, anh cũng lại tăng tốc. Giằng co cả buổi trời cuối cùng cũng mua xong thực phẩm, hai người rời siêu thị. Đến nhà Diệp Lam Phi anh lại đột nhiên đổi ý muốn cô vào bếp nấu ăn. Như vậy, mai đi làm liền có thể nói với cái tên mặt dày đáng đánh cứ bám theo cô rằng hôm qua cô đã tự tay làm đồ ăn cho anh rồi. Biểu hiện của anh ta chắc chắn sẽ đặc sắc lắm đây. Liệu có biến thành con tắc kè hoa không nhỉ.

Nhưng anh ngàn lần không tính vạn lần không nghĩ rằng cô lại có thể hành hạ cái nhà bếp của mình tan hoang. Ôi trời! Hấp Huyết Qủy chỉ biết hút máu người thôi, à mà cùng lắm là biết ăn cơm, chứ làm gì biết nấu cơm cơ chứ. Nhưng cô có thể làm gì được chứ. Cãi lời sếp tổng? Cho xin, cô còn chưa có cái gan đó. Dường như cô đã rất tự nhiên mà quên mất rằng mình chẳng có lí do gì để sợ một con người cả. Chật vật mãi cuối cùng cũng nấu được ba món mặn một món canh. Đúng một bữa ăn gia đình rồi. Ơ... nhưng mà tại sao lại là món ăn gia đình nhỉ? Mặc kệ! Lo việc chính đã. Mà việc chính là gì? Uầy! Chính là dập lửa. Để có thể ăn được một bữa cơm do chính tay cô nàng nào đó nấu, Diệp Lam Phi đã phải trả một cái giá rất đắt. Đó là hi sinh...nửa cái bếp nhà mình...=_='' Thật đau lòng!

--------------------------------Tôi là đường phân cách nhà bếp bị cháy------------------------------ Tiếng bước chân dồn dập, tiếng đế giày nện lên bậc cầu thang phát ra những âm thanh rợn người, khiến người ta phải phát run, một nhóm người ăn mặc giống những bá tước ngày xưa lần lượt

theo sát nhau đi xuống đường hầm. Ai ai cũng treo nụ cười nửa miệng để lộ răng nanh nhọn hoắt mà không hề hay biết một lát nữa thôi, khi bước vào căn phòng đó bọn họ sẽ không thể cười được nữa.

Hấp Huyết Qủy!

Bọn họ đi sâu vào trong tầng hầm của tòa lâu đài cổ, đến căn phòng nơi Liêu Trúc Hàn sống lại mặt lập tức biến sắc.

Ông ta dừng lại cạnh chiếc quan tài, cúi xuống nhặt một mảnh vỡ của cây thánh giá lên:

“Chúng ta đến chậm, nó đã tỉnh lại rồi!”

“Vậy phải làm sao đây?”

“Có lẽ nó chưa nhớ ra điều gì cả cho nên chỗ chúng ta mới chưa xảy ra việc gì, cho nên phải tranh thủ thời gian nhân lúc trí nhớ của nó chưa hồi phục phải bắt nó về.”

“Nhưng bằng cách nào?”

“Nhặt tất cả những mảnh vỡ của cây thánh giá lại đây.”

Đó là đoạn đối thoại của những người trong gia tộc của Liêu Trúc Hàn. Bọn họ vì e sợ cô sẽ trở lại gây bất lợi cho gia tộc nên muốn ngăn chặn nàng sống lại. Nhưng xem ra là đã chậm một bước.

Liêu Trúc Hàn là thành viên trong gia tộc đứng đầu thế giới Hấp Huyết Qủy nhưng vì yêu một con người mà đã bị vướng phải lời nguyền, còn người mà cô yêu phải chết nên Liêu Trúc Hàn căm hận những kẻ đã chia cắt, hãm hại mình, hại chết người mà cô yêu. Trước khi bị cây thánh giá nhọn như mũi dao đâm trúng cô đã thề rằng nhất định sẽ quay trở về trả thù bọn họ. Những kẻ có quyền lực tối cao nhất gia tộc Hấp Huyết Qủy vì e sợ trước sức mạnh của Liêu Trúc Hàn, bởi cô khác những kẻ đồng loại ở chỗ, trên người cô mang một thứ sức mạnh bí ẩn mà ngay cả bọn họ cũng không giải thích được.

Họ đã tạo ra một cây thánh giá bằng một viên ngọc ánh sáng – thứ tối kị nhất của Ma Cà Rồng, rồi khắc lời nguyền lên đó. Điều đặc biệt là bên trong ruột rỗng không của cây thánh giá đó có một thứ chất lỏng màu xanh mà họ gọi là Thanh Thủy được làm từ máu của những kẻ đã bào chế ra nó và nấu lên với những trang sách ghi chép kinh thánh. Sau đó ghim lên chiếc quan tài nơi chứa thân thể của cô. Nhưng thứ thuốc này chỉ có tác dụng trong vòng một trăm năm, sau đó sẽ tự mất hết tác dụng, còn đó có phải thời gian mà cô tỉnh lại hay không thì còn tùy thuộc vào duyên số và quyết tâm của bản thân nàng. Nhưng bây giờ mới chỉ qua 99 năm, tại sao cô lại tỉnh lại? Tuy cũng chỉ sứm hơn một năm nhưng cũng là cả một vấn đề với bọn họ bởi thời gian qua nhiều năm như vậy họ vẫn chưa chuẩn bị được phương pháp đối phó với cô một cách hoàn thiện. Đây chính là vấn đề mà tất cả những kẻ có liên quan đến sự việc năm đó đều thắc mắc. Số là, năm đó để an tâm hơn, kẻ có quyền lục nhất gia tộc bấy giờ đã đặt một sợi dây thần kinh cảm ứng của mình vào cây thánh giá đó, mà người đó không ai khác lại chính là ông của cô. Dạo gần đây ông ta luôn cảm thấy bất an lo sợ giống như có chuyện động trời sắp xảy ra vậy. Ông ta đứng ngồi không yên nên đã phái người đi kiểm tra, nhưng không ngờ cô đã sớm thoát ra ngoài rồi. Thực đã vượt qua sức tưởng tượng của ông ta.

“Chúng ta về thôi!” – Nói xong người đàn ông cầm tất cả mảnh vỡ từ cây thánh giá rồi xoay người rời khỏi tòa lâu đài. Đoàn người đó cũng lục tục theo sau.

Huyết tộc.

“Không thể nào! Chắc chắn không thể có chuyện như vậy xảy ra được! Con bé đó làm sao có thể sống lại sớm hơn thời gian dự tính được! Các ngươi chắc chắn chứ?”

“Vâng.”

Người vừa phun ra một tràng đó chính là Liêu Ngân Ninh.

Ông ta chính là ông của Liêu Trúc Hàn. Từ nhỏ ông ta đã không thích cô bởi cô không giống với những đồng loại khác, ông ta luôn xa cách và lạnh nhạt với cô.

“Chúng tôi chắc chắn, thưa ngài. Lúc bước vào căn phòng đó chúng tôi thực sự không thấy bóng giáng cô ta đâu.”

“Đáng chết!”- Liêu Ngân Ninh đập bàn rít lên – “Mau đi tìm nó cho ta.”

“Vâng.” – Người đàn ông nói chuyện với Liêu Ngân Ninh cúi gập người chuẩn bị rời khỏi.

“Khoan. Không cần ngươi trực tiếp đi, cử Đình Tuyên, Mạc Trúc và Ngọc Y đi tìm là được rồi.”

“ Vâng.”

Ba người vừa được nhắc đến chính là những thiếu niên trẻ có tài năng trong gia tộc Huyết tộc. Ở trong gia tộc trừ những kẻ trưởng bối ra chỉ có Liêu Trúc Hàn mới có thể đánh bại họ ngoài ra thì không còn ai khác. Thực chất Ngọc Y là em họ của nàng còn hai người kia là bạn chơi thân từ nhỏ. Lần này để họ làm nhiệm vụ như vậy quả thật có hơi làm khó bọn họ, nhưng Liêu Ngân Ninh lại muốn xem thử liệu ba người bọn họ có trung thành hay không, liệu sau này có thể trở thành trợ thủ đắc lực cho ông ta được hay không.

Sau khi nhận giao phó, ba người chuẩn bị rời đi thì được đưa đến gặp Liêu Ngân Ninh. Ở giữa đại sảnh đặt một chiếc bàn lớn, trên đó chính là tất cả những mảnh vỡ của cây thánh giá đã phong ấn Liêu Trúc Hàn. Ông ta mở miệng:

“ Như các ngươi cũng biết, mỗi một Hấp Huyết Qủy đều nhờ những cách khác nhau để có thể xuất hiện dưới ánh mặt trời mà không bị thiêu đốt. Nhưng Liêu Trúc Hàn đã bị ếm lời nguyền lên người cho nên có thể ghép những mảnh vỡ này trở lại hình hại một cây thánh giá thì có thể khiến cho cô ta không thể ra mặt vào ban ngày nữa, đến lúc đó các ngươi có thể dễ dàng tìm kiếm hơn.”

Ông ta nhìn quét qua trầm tiếp:

“ Vì vậy, trước khi đi thực hiện nhiệm vụ lần này, ta muốn các ngươi ghép những mảnh vỡ này lại, cho dù thiếu thanh thủy bên trong ruột, nên không thể tiếp tục phong bế cô ta nhưng ít nhất có thể có ích cho các ngươi trong việc tìm kiếm. Mau làm đi!”

Cả ba không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào những mành vỡ trên bàn. Nội tâm tranh đấu kịch liệt. Ghép hay không ghép? Tuy rằng việc này có lợi cho bọn họ, nhưng Liêu Trúc Hàn là người bạn, người chị mà bọn họ yêu mến, thật không nghĩ có một ngày bọn họ sẽ đối đầu với nhau, đẩy nhau vào con đường chết. Nhưng bọn họ là không thể kháng lại mệnh lệnh này. Đình Tuyên nhíu mày nhìn Mạc Trúc thấy anh cũng đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, sau đó liền đồng nhất chuyển hướng về phía Ngọc Y. Biết rõ ý đồ của hai người kia, không biết làm gì hơn là cô phải ra tay sắp xếp lại cây thánh giá, muốn đẩy cô vào con đường bất nghĩa đây mà, sao cô lại kết bạn với loại người…ý lộn loại quỷ này cơ chứ. Cô thở dài bất đắc dĩ rồi tiến hành công việc được phó thác.

Sau khi xong xuôi, bọn họ rời đi, khi bước ra đến cửa còn nghe được thanh âm độc ác, quyết tuyệt của Liêu Ngân Ninh:

“ Ta biết các ngươi và Trúc Hàn cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, nhưng nhiệm vụ là nhiệm vụ, các ngươi phải có trách nhiệm với chức trách của mình, không thể vì tư mà quên việc công, nếu ta biết được các ngươi vì giao tình mà nương tay vơi cô ta thì đừng oán trách vì sao ta độc ác, các ngươi sẽ trở thành tội nhân của cả tộc Hấp Huyết Qủy. Hãy ghi nhớ những gì ta đã nói đừng để bản thân trở thành kẻ phản bội, các ngươi hãy khắc cốt ghi tâm cho ta một điều.”

Ông ta quét ánh mắt tràn đầy sát khí về phía người họ, khiến họ không rét mà run, gằn từng chữ một:

“ Liêu Trúc Hàn là KẺ, THÙ, CỦA, CẢ, GIA, TỘC!”

Và cứ như vậy cả gia tộc Hấp Huyết Qủy – nhất là những kẻ tham gia vào sự việc năm đó cứ nơm nớp lo sợ Liêu Trúc Hàn sẽ về báo thù mình mà không hể hay biết rằng, cây thánh giá đã giết trên Liêu Trúc Hàn năm đó vẫn còn găm trong trái tim cô, một khi nó không được lấy ra thì toàn bộ kí ức năm xưa của cô mãi mãi sẽ bị phong lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK