• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ây da, Tiểu Hàn Hàn à, em nói thử xem, con người sao lại có thể làm ra những chuyện nhàm chán như vậy chứ. Cái công viên này ngoài phong cảnh ra thì đâu có cái gì đâu. Tại sao lại nhiều người đến đây vậy. Vô bổ.” Đình Lam vừa bĩu môi vừa che bai.

Liêu Trúc Hàn liếc anh ta bằng ánh nhìn khinh bỉ, cất giọng chế giễu:

“ Đình tiên sinh à, anh nghĩ đây là đâu hả, chẳng lẽ anh muốn tôi dẫn anh đi săn, nếu không hài lòng hoặc cảm thấy nơi này không đủ đẳng cấp để anh ngó mắt tới thì không sao, tôi đi một mình cũng được anh cứ việc về đi cho khỏi bẩn mắt.”

“ Ây da, đừng như vậy mà, em như vậy sẽ làm người ta đau lòng nha.” Vừa nói anh ta vừa vô lại ôm ngực mình như bị tổn thương sâu sắc xáp lại gần cô. Liêu Trúc Hàn nghe thấy giọng nói mang theo phần nũng nịu của anh khiến da gà cô rơi đầy đất, xoa xoa cánh tay mình cô không khỏi có cảm giác muốn ói.

Nhìn hành động kì lạ của cô Đình Lam tò mò hỏi.

“ Tiểu bảo bối, làm gì vậy?”

“ Nhặt da gà.” Liêu Trúc Hàn không thèm nhìn anh ta mở miệng đáp.

“ Hức, người ta nói có vài câu mà em đã chán ghét thế rồi sao? Em có biết em làm tôi tổn thương đến nhường nào không?” Lại là cái giọng nũng nịu này. Cô chán ghét quay đầu, giơ túi xách lên đập vào người anh. Vừa đánh vừa nói “ Anh đi chết đi cho tôi, ai cho anh giở cái giọng đó hả?”

Đình Lam không những không chống trả mà còn phối hợp tay chân lẫn miệng, tay thì che đầu, chân thì chạy, còn miệng thì không ngừng hét.

“ Nữ hiệp tha mạng, nữ hiệp tha mạng.”

Liêu Trúc Hàn cũng không để ý quá nhiều, thấy anh ta chạy liền vác túi đuổi đánh, cứ như không đánh chết anh ta cô liền có lỗi với bản thân mình vậy.

Mọi người xung quanh thấy vậy liền đinh ninh bọn họ là một đôi tình nhân ngọt ngào, yêu thương nhau. Toàn bộ những gì đã và đang diễn ra đều lọt vào mắt một người đã đứng đó từ nãy. Cô gái đứng cạnh người đó mỉm cười kéo tay anh ta.

“ Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi. Hơn nữa anh không nhìn sao, người ta là hoa đã có chủ nha.”

Lời vừa dứt, quanh thân người đàn ông liền phát tán ra từng đợt hàn khí, bạc môi khẽ mở phát ra tiếng nói trầm trầm mà êm tai.

“ Ai nói với em cô ấy là hoa đã có chủ?”

“ Hừ. Chẳng cần ai nói em cũng biết. Anh không thấy bọn họ rất thân mật sao. Mọi người chắc chắn cũng đều nghĩ như vậy.”

“ Ai nói với em cứ thân mật thì nhất định phải là một cặp. Anh nói bọn họ không phải thì chính là không phải.” Dứt lời, anh đi thẳng tới chỗ hai con người kia đang đứng.

“ Không phải thì không phải, làm gì mà dữ vậy.”

-----------------------------------Tôi là đường phân cách hoa đã có chủ-------------------------------------- Người nào đó đang tí tởn đùa giỡn nhìn thấy người đàn ông nọ đi đến liền nở nụ cười tươi rói chào hỏi. “A. Diệp tổng, sao anh lại ở đây vậy?”

Diệp Lam Phi chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái chỉ nhìn chằm chằm bạn nhỏ nào đó.

Liêu Trúc Hàn nghe Đình Lam nói vậy thì giật thót mình, chỉ cảm thấy ánh mắt ở đằng sau của ai kia đằng đằng sát khí. Thiên a, sao lại xui xẻo như vậy chứ, cô đi chơi cũng gặp phải anh ta là sao. Bóng lưng cứng nhắc, bộ dạng ảo não thậm chí có chút tội nghiệp. Cô nào biết bộ dạng của mình bây giờ thực giống cô vợ nhỏ bị bắt gian tại trận chứ. Bộ dáng này thực khiến Đình Lam cười chết mà. Nhưng không biết từ ngõ ngách nào trong đầu anh ta lại nảy ra ý tưởng trên chọc Diệp Lam Phi, vì vậy anh cố nín cười, vẻ mặt làm như mất tự nhiên nói:

“ Tiểu bảo bối, sao vậy? Mau quay ra chào hỏi Tổng giám đốc đi chứ.” Nói xong còn đưa tay kéo kéo cô làm ra vẻ muốn khiến cô quay mặt lại nhưng thực chất là muốn kéo cô lại gần mình.

Ba chữ tiểu bảo bối này lọt vào tai Diệp Lam Phi sao lại chối tai đến thế chứ. Lại còn giữa đường giữa chợ lôi kéo con gái nhà người ta nữa chứ. Tóm lại hành động của tên Đình Lam này đều khiến anh xem không vừa mắt.

Còn Liêu Trúc Hàn ở trong lòng sớm đã lôi mười tám đời tổ tông nhà tên chỉ sợ thiên hạ không loạn kia ra mắng hết một lượt rồi. Diệp Lam Phi thấy cô không phản ứng gì lại ngỡ là cô không thèm để ý đến anh liền đen mặt lại, gằn giọng nói:

“ Đình Lam, Liêu Trúc Hàn tôi nhớ trong quy định của công ty có điều lệ nhân viên không được yêu đương tránh ảnh hưởng đến công việc cơ mà!”

Tên lưu manh nào đó đang liếc mắt đưa tình với người bên cạnh nghe vậy liền phản bác:

“ Tổng giám đốc, anh nói như vậy là sai rồi, chúng tôi đâu có yêu đương trong công ty. Chúng tôi đây là yêu đương ngoài công ty mà. Với lại ở công ty cũng đâu có công khai, cũng chưa từng làm ảnh hưởng đến công việc nha~”

Một câu này liền chặn họng Diệp Lam Phi. Hơn nữa, câu nói kia của Đình Lam như đang thừa nhận họ là một đôi vậy, trong lòng thực sự rất khó chịu. Anh đang không biết phải nói như thế nào thì bên cạnh xuất hiện một tiểu mỹ nữ. Ừm, đó chính là cô gái đã mặc nhận hai người họ là tình nhân. Cô gái cất giọng nhẹ nhàng hỏi, trong lời nói tràn ngập sự tò mò, lại thêm một chút bát quái:

“ Anh quen bọn họ sao?”

“ Ủa, đây ai vậy? Thật xinh đẹp mà!”

Cô gái nghe vậy liền liếc anh ta khinh bỉ, nhưng thân người lại sáp lại gần hỏi nhỏ:

“ Này, hai người thực sự quen anh ấy sao? Hai người là một đôi đúng không? Con mắt của tôi nhìn rất chuẩn nha. Vậy mà anh ấy cứ kêu không phải…. Ấy ấy từ từ đã em còn chưa nói xong mà.” Cô còn chưa nói hết Diệp Lam Phi đã lôi cô đi xềnh xệch rồi. Cô vừa đi còn vừa cố quay lại vẫy vẫy tay với hai người họ, còn nói với lại:

“ Tên tôi là Tiểu Tâm nha. Hai người phải nhớ đó nha, đừng quên nha. Khi nào rảnh rỗi chúng ta cùng đi uống trà nha.”

Liêu Trúc Hàn nhìn bóng lưng hai người rời đi trong lòng dấy lên một hồi cảm xúc khó nói thành lời, nhưng cô cũng không để ý nhiều mà tiếp tục chơi đùa cùng Đình Lam.

Còn Diệp Lam Phi, sau khi rời khỏi tầm mắt của hai người họ anh liền buông tay Tiểu Tâm ra rồi đi thẳng một mạch. Tiểu Tâm ở đằng sau kêu gào thảm thiết, cun cút đuổi theo sau anh.

-------------------------------Tôi là đường phân cách nữ phụ lên sàn---------------------------- Mấy ngày hôm nay tâm trạng của người nào đó trên tầng 32 lại không tốt, sắc màu ảm đạm reo rắc lên không khí trong công ty khiến mọi người ai nấy đều phải hành sự cẩn trọng, không giám lơ là bất cứ một giây một phút nào. Chỉ sợ bản thân bất cẩn bị tóm sẽ phải khăn gói về quê cày ruộng húp cháo qua ngày. Nhưng cái tên gây ra đại họa lần này lại vẫn cà lơ phất phơ như không có gì.

Nửa tiếng trôi qua, Diệp Lam Phi ngồi trước màn hình máy tình mà cứ thất thần, đọc giấy tờ mà chẳng vào đầu được chứ nào. Anh cáu tiết đập mạnh tay xuống bàn. Bây giờ chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa, từ hôm qua đến giờ, tâm trạng anh lúc nào cũng tồi tệ, khi ăn cơm lại nghĩ đến cảnh hai người kia cười đùa vẻ, sau rồi nhìn bát cơm lại nghĩ đến có phải bọn họ ăn cơm cùng nhau cũng sẽ cười đùa như vậy không. Đến bao giờ anh và cô mới có thể ngồi ăn cơm cùng nhau đây. Lúc đó anh sẽ gắp thức ăn cho cô, còn cô sẽ mỉm cười nhìn anh…Ngừng. Trời ơi. Diệp Lam Phi đưa tay vỗ trán. Rốt cục anh đang nghĩ cái gì vậy chứ. Ăn cơm là việc của mình liên quan gì đến bọn họ. Đến khi ngủ, nhắm mắt vào anh lại nhìn thấy nụ cười tươi rói của cô. Nó tỏa nắng, khiến người bên cạnh nhìn thấy cũng vui, cũng thấy ấm áp theo. A. thiên a, sao lại như vậy chứ. Giờ nghĩ lại anh lại càng điên người. Tối qua đã vậy, sao bây giờ lại như triệu chứng càng nặng hơn chứ.

Đồng hồ điểm 11h, đã đến giờ nghỉ trưa. Thư kí và trợ lý thư kí của anh cùng thu dọn đồ đạc, vừa rì rầm trò chuyện:

“ Ây da, mau lên mau lên đi nếu không mấy bàn gần chỗ Đình soái ngồi sẽ chật kín nha. Ài, ngày nào ăn cơm Tiểu Hàn cũng ngồi cùng anh ấy rồi, ài, chúng ta thực sự không có cơ hội sao…” Tiếng nói chuyện của hai người xa dần.

Diệp Lam Phi bỗng nảy ra suy nghĩ đến căng-tin ăn cơm, anh vội vàng thu dọn đồ đạc rồi đi luôn. Khi anh vừa bước chân vào căng-tin, cả đám người đang xôn xao, ồn ào không dứt liền im bặt. Ai ai cũng tò mò sao Boss đại nhân cao cao tại thượng lại tới đây dùng bữa vậy. Phía xa, một đám người ngồi trong góc nhà ăn thì thầm.

“ Sao Boss lại đến đây nhỉ? Hay là anh ấy quan tâm đến đời sống nhân viên nên đến đây xem xét tình hình.”

“ Tôi thấy không có khả năng đâu. Có khi Boss đến đây là vì Tiểu Hàn đó, lần trước thấy bọn họ cùng đi ăn cơm mà.”

“ Xí.” Người kia lên tiếng. “ Tôi thấy giả thiết của tôi mới là thực tế hơn ấy, rốt cuộc Tiểu Hàn có tài đức gì mà lại được Boss để ý chứ. Không thể nào.”

Và…sự thật đã chứng minh. Trên đời này. Không có gì là không thể.

Sau khi lấy phần cơm của mình liền đến bàn của Liêu Trúc Hàn đang ngồi. Không nhìn thì thôi. Nhìn vào lại thấy cái tên đáng ghét kia đang ngồi ở đó. Chẳng lẽ bọn họ không dính lấy nhau thì chết à. Anh thực muốn bóp chết hắn mà. Nghĩ đến đây Diệp Lam Phi bất chợt ngẩn ra. Từ khi nào anh lại có cái suy nghĩ xấu xa đó vậy.

“ Tôi có thể ngồi ở đây không.”

“ Đương nhiên có thể rồi.” Đình Lam nở nụ cười như gió xuân ấm áp, lại chêm vào một câu cùng với vẻ mặt vô tội. “ Nếu anh không có dây thần kinh xấu hổ.”

Diệp Lam Phi cũng chẳng vừa, anh nghe vậy liền quạt lại.

“ Còn hơn loại người mặt dày suốt này ăn bám như ai kia.”

Liêu Trúc Hàn rất thức thời ngồi bên cạnh không nói nửa lời, đến khi thấy mùi thuốc sung tràn ngập, cô liền muốn chạy trốn. Rón rén cầm khay cơm chuyển dời sang bàn bên cạnh. Đang thực hiện mưu đô được nửa chừng thì bị hai người kia phát hiện.

“ Đứng lại!!!”

Mọi người đang ăn cơm vui vẻ cùng chú ý nhất cử nhất động của hai nhân vật được ưa thích nhất công ty liền bị tiếng thét gần như cùng phát ra của hai người dọa cho giật mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK