• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở một nơi nào đó, trong một căn phòng nào đó, có một người nào đó…

“Ai da...nhẹ chút, nhẹ chút.”

“ Im ngay, anh còn kêu nữa em liền chặt đứt tay anh, như thế đỡ đau hơn nhiều đấy.”

“ Cái gì chứ, Bạch Ngọc Y, em đúng là đồ nhẫn tâm.”

Tức thì Ngọc Y nổi xung, y như con mèo xù lông nhào tới bóp cổ Mạc Trúc:

“ Cái gì, nói lại xem, người dám gọi cả họ của lão nương à? Lão nương cho ngươi nói lại lần nữa đó.”

“ Khôn...g...dám...khụ khụ...mau b...uông...kh...ông...a..nh chết...ngạt...t...bây giờ....”

“ Hừ! Tha cho người lần này.”

“ Đa tạ nữ hiệp tha mạng.”

Đình Tuyên nãy giờ im lặng băng bó cho Mạc Trúc cuối cùng cũng mở miệng vàng:

“ Xong rồi, đạn bạc vô hiệu hóa khả năng liền vết thương của cậu rồi, chắc phải vài ngày nữa chúng ta mới có thể tiếp tục đi tìm Hàn.”

“ Kể cũng lạ, sao chị ấy không nhận ra chúng ta nhỉ?”- Nhắc đến Liêu Trúc Hàn, Ngọc Y lại bày ra một bộ mặt khó hiểu hết sức. “ Cứ như không hề quen biết vậy! Hay là chị ấy còn hận chúng ta không giúp đỡ mình nên coi như không quen không biết.”

“ Có lẽ không phải đâu, biểu hiện của cô ấy không giống như giả vờ.”- Đình Tuyên đưa ngón tay út đẩy gọng kính rồi tiếp tục – “Ánh mắt cô ấy khi đó nhìn chúng ta chất đầy khỏ hiểu, chứ không mang thù hận, cũng như có sự xa cách trong đó.”

“ Sự xa cách?”

“ Ừ, có lẽ cô ấy thực sự không hề biết chúng ta là ai.”

“ Không thể nào! Làm sao có thể?”

Mạc Trúc: “ Nói vậy, có nghĩa là Trúc Hàn không hề có uy hiếp gì tới chúng ta, những gì mọi người nghĩ chỉ là thừa thãi!”

“ Chưa chắc, cũng có thể bây giờ trí nhớ cô ấy chưa ổn định, có thể sau này sẽ nhớ lại, đến lúc đó sẽ có phiền phức không hề nhỏ, trước mắt chúng ta cứ hoàn thành nhiệm vụ đi đã.”

“ Không được.”- Ngọc Y cảm thấy trong lòng đắng ngắt - “Trước đây chị ấy đã chết một lần, lúc đó chúng ta không thể làm gì cả. Chẳng lễ các anh còn muốn chị ấy chết lần thứ hai, hay thậm chí là mãi mãi biến mất, mà chúng ta lại chính là kẻ đẩy chị ấy vào con đường chết này sao?”

Đình Tuyên đưa tay vuốt tóc Ngọc Y, nhẹ giọng nói:

“ Không, trong ba chúng ta, không ai muốn như vậy cả. Nhưng đây là nhiệm vụ của chúng ta, chúng ta không thể nào làm khác được. Hay là như vậy, nếu Hàn không có bất kì nguy hiểm gì đối với dòng tộc thì chúng ta tìm cách trước khi cô ấy bị giết, đưa cô ấy rời khỏi, cả bốn chúng ta cũng không can hệ gì tới gia tộc nữa. Vả lại có lẽ người đàn ông đó có thể thuyết phục cô ấy từ bỏ hậnthù.”

-----------------------------------Tôi là phân cách tuyến đáng ghét------------------------------ Huyết tộc.

Liêu Ngân Ninh cau chặt mày, đi đi lại lại không có mục đích. Cho dù chết ông ta cũng không ngờ được đám người mình phái đi hỗ trợ cho bọn Đình Tuyên lại bị giết sạch không còn một mống. Ôi trời!

“ Đi cử thêm người đi, ta muốn trong hai ngày nữa Liêu Trúc Hàn phải có mặt ở đây, để ta chính thức giết chết nó, thủ tiêu nầm họa uy hiếp gia tộc.” Ông ta quay sang người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh. “ Cả ngươi nữa, đi cùng bọn chúng phải bắt bằng được nó về đây. Còn nữa mấy đứa chết dẫm đó rốt cuộc là chúng nó đang làm gì.”

Người đàn ông ngẩng đầu, khuôn mặt ông ta mang nét hao hao giống với Ngọc Y, đó là cha của cô - Bạch Lâm. “ Tộc trưởng, không nên động đến Liêu Trúc Hàn lúc này!”

“ Vậy ông nói ta phải làm sao? Nó mà quay lại thì sẽ giết tất cả chúng ta đấy! Đến lúc đó thì ai gánh chịu hậu quả hả?”

“ Tộc trưởng, tôi không phải có ý này. Ý định của tôi là đem người nó quan tâm tới đây, như vậy chúng ta không cần ra tay nó cũng sẽ tự khắc dẫn xác tới.”

“ Bây giờ thì tìm đâu ra người mà nó quan tâm đây?” Liêu Ngân Ninh có dấu hiệu của sự bộc phát, xem ra ông ta thật sự đang rất tức giận. “ Không phải hắn đã chết từ đời tám hoánh nào rồi sao?”

Bạch Lâm chỉ thản nhiên nhìn ông ta cười. “ Việc này xin cứ giao cho tôi.”

Liêu Ngân Ninh trầm mặc hồi lâu, cặp lông mày khẽ nhíu lại chứng tỏ ông ta đang suy nghĩ rất nghiêm túc. Một lúc sau, ông ta ngẩng đầu lên rồi nhìn xoáy sâu vào trong mắt Bạch Lâm cất giọng nghiêm nghị.

“ Được. Việc này giao cho ông.”

Bạch Lâm cúi chào rồi đi ra ngoài, khẽ thở dài, trên môi hiện ra nụ cười chua xót. Ông là chú của Trúc Hàn, từ nhỏ con bé không có được tình yêu thương của cha mẹ, ông và vợ mình - cô ruột của nàng nuôi nấng. Bao nhiêu nắm qua, dù không phải cha con ruột thịt nhưng chứng kiến cô khôn lớn, ông cũng dành cho cô tình thương của một người cha đối với con gái của mình. Nhiều năm trước, tận mắt chứng kiến cô đau đớn, điên dại trước thi thể người yêu, rồi gục ngã trước mũi dao của chính ông ngoại mình, trong lòng ông quặn thát, đau đơn từng cơn nhưng lại không thể làm gì cả.

Trong bóng đêm, những bóng đen lướt qua nhẹ nhàng như chưa từng chạm đất, đoàn người, không, đoàn ma di chuyển nhanh về phía biệt thự, nơi tồn tại hơi thở của con người. Nhưng hai ngày trước, Diệp Lam Phi đã rời biệt thự về thành phố. Anh cần phải làm việc, để quên đi những gì cô đã nói. Quên đi thứ giày xéo tâm can anh, xé tan trái tim anh thành từng mảnh nhỏ. Bọn họ rời đi. Nhưng không bỏ cuộc mà vào thành phố.

Nhà nhà đã lên đèn, ánh đèn le lói hòa vào ánh sáng của đèn cao áp, tô đậm cảnh đêm lung linh của một thành phố phồn hoa. Táp lại lề đường, Lam Phi gục đầu vào vô-lăng thầm nghĩ: Đến bao giờ mình mới có thể có một gia đình đầm ấm, bao giở mới có thể hưởng thụ cuộc sống giống như những con người ngoài kia, làm việc bận rộn cả ngày, khi về nhà đã có người nấu cơm chờ sẵn, nhẹ nhàng gột đi những mệt mỏi của một ngày làm việc bận rộn. Diệp Lam Phi thừa điều kiện để có một gia đình như vậy, nhưng anh, người anh muốn là cô, Liêu Trúc Hàn không biết từ lúc nào đã bám rễ trong lòng anh rồi, có làm sao cũng không bỏ được.

Anh lái xe đi mà không để ý, giao lộ phía trước có một chiếc xe đang phóng tới, tốc độ khinh người, nhằm thẳng đầu xe anh mà lao tới.

Kétttttttttttt……..

RẦM

Tiếng phanh gấp, tiếng đâm xe, hòa lẫn với tiếng thét chói tai của người đi đường.

Thần trí mơ hồ, anh không còn biết chuyện gì đang xảy ra.

Tiếng hô hoán của mọi người, tiếng còi xe cấp cứu, từ từ anh không còn nghe thấy nữa, đôi mắt anh nặng trĩu, dần dần khép lại, không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì nữa. Giờ phút này, phải chăng anh đang nghĩ nếu có thể chết đi thì tốt biết mấy, chết rồi sẽ không còn khổ đau nữa.

Đã một tuần trôi qua rồi, cô không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó, cứ nghĩ anh đang bận việc gì đó, sau khi hoàn thành sẽ lại về đây, nhưng, cho tới tối nay khi một lần nữa bước vào căn biệt thự thì trong lòng cô cũng đã minh bạch rồi. Diệp Lam Phi có lẽ sẽ không còn đặt chân đến nơi này nữa. Khó chịu. Hụt hẫng. Cô làm vậy là đúng hay sai? Liệu có phải những chuyện đã xảy ra vượt quá sức chịu đựng của anh rồi không? Trái tim đau nhói, cô chợt có cảm giác bất an, lo sợ, tảng đá vô hình đè nặng trong lòng cô, trái tim không tự chủ đập dồn dập. Đồng thời mắt cô cũng dần chuyển sang màu xanh, nơi ngực cô có thứ gì đó ánh lên, màu sắc của máu huyết.

Có chuyện rồi.

Ba bóng đen lướt nhanh về phía biệt thự, họ cảm nhận được khí tức hoảng loạn trong căn nhà này, cũng biết Liêu Trúc Hàn đang ở bên trong.

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAA...................................................”

Tiếng hét đó lại khiến cả ba thêm khẩn trương hơn, người đi đầu tiên đạp cửa xông vào:

“ Trúc Hàn!”

Họ bước vào bên trong, chỉ thấy cô ngồi co ro trên nền đất, hai tay ôm đầu, biểu hiện dường như rất thống khổ.

“ Không...không cần...đầu tôi rất đau...ra khỏi đầu tôi ngay...các...các...người là ai? Tại sao lại ở trong đầu tôi chứ?” - Câu nói cuối cùng này cô gần như hét lên, thực sự thống khổ, rốt cuộc tai sao đầu cô đau như vậy.

Ngọc Y hoảng sợ, từ trước tới nay chưa hề có thứ gì có thể khiến Trúc Hàn sợ hãi như vậy, rốt cuộc là làm sao vậy? Cô hoang mang tiến đến định ôm lấy người chị họ mình vẫn luôn ngưỡng mộ này nhưng lại bị Đình Tuyên ngăn lại:

“ Anh làm gì vậy? Anh không thấy chị ấy rất thống khổ hay sao?”

Đình Tuyên không nhìn cô chỉ nhàn nhạt đáp:

“ Ký ức của cô ấy đang trở về! Đừng đến gần cô ấy, cô ấy lúc này có thể khiến em bị thương.”

“ Nhưng mà…”

Ngọc Y vẫn cố chấp muốn tiến đến, cô thực sự đau lòng cho người chị họ của mình, nhưng Đình Tuyên chỉ lắc đầu nhìn cô.

Ánh mắt anh di chuyển dừng lại trước ngực Liêu Trúc Hàn. Máu đang rỉ ra từ đó, thấm đẫm, hòa vào với màu sắc của bộ y phục đen, có thứ gì đó muốn chui ra. Mạc Trúc đứng bên cạnh lúc này đã không chịu được nữa rồi, anh quay sang hỏi:

“ Vậy chứng ta nên làm gì? Chẳng lẽ đứng nhìn cô ấy như vậy, cô ấy...”

“ Còn có cái gì đó cứ nhấp nhô nữa, anh xem rốt cuộc là thứ quái quỷ gì mà cứ như sắp chui ra đến nơi vậy?” Lời vừa dứt, đã có thứ gì đó đâm rách phần thịt ở vị trí trái tim Trúc Hàn, là đâm từ trong ra ngoài.

Lúc này Đình Tuyên mới mở miệng tiếp tục:

“ Là cây thánh giá năm xưa giết chết cô ấy. Có lẽ cô ấy không nhớ được gì cả cũng là do tác động của nó. Bây giờ, lực lượng kì dị trong người cô ấy cối cùng cũng tiến hành bài xích nó, như vậy, nhất định chính là muốn đẩy cây thánh giá ra ngoài.”

“ Nhưng mà cho dù vậy cúng không thể bài xích dã man vậy chứ?”

“ Cậu đừng quên, thánh giá là thứ tối kị của Huyết tộc, đặc biệt là thứ đã được làm phép.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK