Giọng nói của Lâm Hi rất bình thản, không có vẻ hùng hổ dọa người chút nào.
Nhưng Vương Triệt lại có thể nghe ra, trong đó có một sự khó chịu nhàn nhạt kèm theo giọng điệu lấp lửng giấu giếm.
Anh biết nguyên nhân vì sao cô ấy lại thế.
Vì Lâm Hi chính là bạn học cùng lớp của anh.
Cô ấy là một vị bạn học nữ có tính cách độc lập, rất tỉnh táo và lý tính, đồng thời có thân phận cực kỳ thần bí.
Việc cô ấy có giao thiệp với Vương Triệt là chuyện không sai.
Vào đêm trước kỳ nghỉ đông, cô đã tìm tới Vương Triệt, muốn tiến hành một phen giao dịch cùng với Vương Triệt.
Điều kiện giao dịch chính là, cô bỏ tiền ra mua cho Vương Triệt một quả trứng hồn sủng hiếm có.
Còn Vương Triệt cần phải lợi dụng nhan sắc và mị lực của anh, để đi làm quen với một vị nữ nhân.
« làm quen »
Anh vừa nghe liền hiểu.
Lúc ấy Vương Triệt đã không nói hai lời, mà trực tiếp nghiêm khắc cự tuyệt, vì anh cho rằng cô ấy đang sỉ nhục nhân cách của anh.
Từ đó cả hai liền giận hờn nhau. . .
Nhưng Lâm Hi cũng không phải loại người có lòng dạ nhỏ mọn kia.
Cho nên cô cũng không muốn dùng cách này để trả thù, hoặc là làm phiền đến Vương Triệt. Mà sau kỳ nghỉ đông này, cô sẽ không còn liên lạc qua lại với anh nữa.
Những bạn học còn lại thì không rõ ràng lắm về chuyện xảy ra giữa hai người.
Chỉ có Hứa Hải Phong biết một chút, nhưng anh ta cũng không biết về vụ giao dịch ở trong đó. Anh ta chỉ cho là, Vương Triệt và Lâm Hi đã sinh ra mâu thuẫn.
Tuy vậy, lấy tâm tính lúc này của Vương Triệt, anh tự nhiên càng không có hứng thú tính toán chi li cùng với một vị nữ nhân.
Với anh mà nói, điều duy nhất có thể để cho Vương Triệt hơi cảm thấy hứng thú, chính là con hồn sủng đứng trên vai Lâm Hi.
Đương nhiên, cũng không phải là anh hâm mộ cô ấy, mà là do anh có thể cảm nhận được, sinh mệnh của con hồn sủng này rất cường đại.
Nó có chút bất phàm.
"Cậu nói đúng.” Vương Triệt trả lời đơn giản một câu, rồi sau đó anh nhìn về phía các bạn học còn lại và nói ra: “Tôi đi về trước, các bạn cứ chậm rãi vui chơi đi."
"Đúng rồi, cảm ơn Giáo sư Ngạn."
Vương Triệt nói xong liền cười vẫy tay chào đám người. Anh dự định trở về nhà mình.
Hứa Hải Phong giữ chặt Vương Triệt, nói: "Vãi nồi! Cậu gấp gáp đi đâu vậy? Chờ đến khu đối chiến trên lầu ba nhìn xem một chút đi! Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp trên trung tâm hồi phục hồn sủng tại lầu hai kia tôi cũng còn chưa thấy mà. . ."
Vương Triệt sờ sờ đầu bé Lục Mao Trùng đang ngủ say sưa.
Những hồn sủng vừa ra đời, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian cho việc đi ngủ. Mà anh đã đi dạo cho tới trưa, cho nên nó cũng cảm thấy mệt mỏi.
Vương Triệt cự tuyệt nói: "Việc đối chiến vẫn còn chờ thêm nửa học kỳ, bây giờ còn sớm quá. Về phần tiểu tỷ tỷ xinh đẹp thì. . . Từ góc độ mỹ học mà nói, nhìn cô ấy còn không bằng tự nhìn chính tôi."
Nói xong, Vương Triệt quay người rời đi.
Từ các loại giảng giải của vị Giáo sư Ngạn này, trong lòng Vương Triệt đã có không ít ý nghĩ.
Anh đã hiểu rõ thế giới này, nhất là kiến thức về hồn sủng thì anh đã có đổi mới rất lớn.
"Tôi khinh." Hứa Hải Phong giơ ngón tay giữa về phía Vương Triệt nói.
Khi đi ngang qua bên người Lâm Hi, Vương Triệt bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, dù sao cũng cám ơn cậu."
Lâm Hi nghe vậy thì khẽ nhíu mày, cô quay người nhìn xem bóng lưng Vương Triệt, cũng không có nhiều lời.
Sau khi Vương Triệt rời đi, bọn người Hứa Hải Phong tiếp tục đi lên lầu hai ba bốn để nhìn, cho đến mặt trời xuống núi bọn họ mới chậm rãi rời đi.
"Tiểu thư Hi, các bạn cùng lớp của cô đều rất không tệ."
Đợi cho đám người rời hết đi, Lâm Hi và Giáo sư Ngạn mới đi lên tầng quản sự trên lầu sáu.
"Ngài còn có biện pháp nào khác không?" Lâm Hi thuận miệng hỏi.
Giáo sư Ngạn lắc đầu, nói: "Lấy tình huống trước mắt để nói, biện pháp duy nhất chính là giải trừ sinh mệnh hồn ước, rồi chờ mấy năm về sau mới chọn lựa hồn sủng một lần nữa. Nhưng đến lúc đó còn muốn chọn lựa hồn sủng ban đầu thì cũng sẽ không quá tốt. Với hồn sủng ấu sinh không khai mở linh trí, bọn chúng sẽ lựa chọn nhân loại làm đồng bạn, và chúng chỉ có thể bằng vào lực tương tác trời sinh giữa nhân loại đối với Hồn thú."
"Tiến hành sinh mệnh hồn ước mấy ngàn năm qua, gen tiến hóa của nhân loại chúng ta, trời sinh liền đã có lực tương tác tương đối cao với hồn sủng. Cho nên việc ký kết sinh mệnh hồn ước với hồn sủng thứ nhất sẽ không thất bại. Nhưng nếu như giải trừ sinh mệnh hồn ước, thì về sau muốn ký kết lại sẽ khá phiền toái."
"Trừ phi Hồn thú từng ký kết đã sinh ra linh trí cực cao. Nhưng đó là Hồn thú lựa chọn nhân loại, chứ không còn là nhân loại lựa chọn Hồn thú nữa."
"Với loại Hồn thú này, nó càng không chọn lựa nhân loại còn chưa thức tỉnh Võ Hồn để làm Khế Hồn sư."
"Bởi vì cả hai có thực lực chênh lệch nhau quá lớn, cho nên Hồn thú có linh trí cực cao này sẽ cân nhắc giữa lợi và hại."
Nói đến đây, Giáo sư Ngạn cười nói: "Thật ra tiểu thư Hi cũng không cần lo lắng, mặc dù Lục Mao Trùng có tiềm chất chủng tộc khá thấp, và hạn mức tuổi thọ cao nhất cũng không cao, mười phần nhỏ yếu. Nhưng nếu như nghiêm túc bồi dưỡng, thì anh ta vẫn có thể thức tỉnh Võ Hồn, tuy nhiên cần phải nâng tiên thiên hồn lực của anh ta lên một mảng lớn mới được."
"Vả lại, Lục Mao Trùng tiến hóa rất nhanh, sau khi nó trở thành Lục U Điệp, thì nó cũng có sức chiến đấu nhất định. Chỉ tiếc là thành tựu tương lai rất có hạn."
"Hôm nay cô nhắn tôi tới đây, chắc hẳn cũng là vì vị bạn học này đúng không?"
Giáo sư Ngạn tựa như đang nghĩ đến cái gì, trên mặt ông không khỏi biểu hiện ra một vệt thần sắc quái dị, nói: "Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói về việc, muốn đem Lục Mao Trùng bồi dưỡng đến trăm vạn năm tuổi. Đây là ý nghĩ thật sự không tầm thường."
"Còn nữa, cô để cho tôi nhận anh ta vào căn cứ nghiên cứu, nhưng tôi và anh ta chỉ mới gặp nhau lần đầu, cho nên tôi làm như thế liền quá mức rõ ràng, đoán chừng anh ta đã biết được đây là ý của cô rồi."
"Cô làm như vậy thì..."
Giáo sư Ngạn hơi nghi hoặc mà nhìn thẳng vào Lâm Hi.