• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật là nhiều người!"

Hứa Hải Phong nhìn về phía sân vận động, nơi đây có hơn ba trăm người và tăng thêm đám hồn sủng bên cạnh, nên mặc dù ban đầu chỉ là sân vận động trống trải, nhưng bây giờ đã trở nên có chút chật chội.

Bên trên các phòng học nằm bên cạnh sân vận động, đang có không ít học sinh lớp mười và lớp mười một thừa dịp thời gian nghỉ giữa giờ, cả đám dáo dác ngó xem với vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.

"Năm ngoái chúng ta cũng là những người như vậy."

Hứa Hải Phong nhìn về phía những học sinh kia, anh ta cảm thấy có chút buồn cười, phảng phất như thấy được chính mình lúc trước.

Hai người đi tới một nơi đang xếp thành hàng dài.

Có từng tốp học sinh hai ba người đang trò chuyện với nhau, riêng phần mình kể lại những câu chuyện lý thú phát sinh trong kỳ nghỉ đông.

Ví dụ như là đã đi du lịch chỗ nào, đã nhìn thấy loại hồn sủng lợi hại gì, đã chơi qua trò chơi nào đó, hoặc là đã nhìn thấy trận tranh tài hồn sủng ra sao, vân vân...

Cho dù là một câu chuyện cực nhỏ, nhưng tựa như bọn họ đều có thể nói đi nói lại rất nhiều lần.

Tại phía trước, một người đàn ông trung niên mang khuôn mặt nghiêm túc đang chậm rãi đi tới.

Hứa Hải Phong nhỏ giọng thầm thì một câu với Vương Triệt: "Lão Trịnh kia vẫn không thay đổi a, mỗi ngày ông ấy đều mang bộ mặt như người khác đang thiếu nợ ông ấy mấy trăm vạn đồng vậy."

Nhưng Hứa Hải Phong vừa nói xong, người đàn ông trung niên kia liền đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta rồi kêu lên:

"Hứa Hải Phong! Nhóc con như em đang cho là tôi không nghe thấy gì sao?"

Hứa Hải Phong nghe vậy liền tranh thủ thời gian cười ngượng ngùng một tiếng.

Mặc dù hai người cách xa nhau tới mấy chục mét, nhưng Hứa Hải Phong đã quên mất, thầy giáo Trịnh của lớp mình thế nhưng chính là một vị Khế Hồn sư chuyên nghiệp.

Mà tố chất thân thể của Khế Hồn sư chuyên nghiệp đã vượt xa người bình thường.

Đừng nói là mấy chục mét, nhưng coi như là hơn trăm mét, thì chỉ cần thầy giáo Trịnh tập trung tinh thần, ông ấy đều có thể nghe thấy được những âm thanh rất nhỏ.

Thầy giáo Trịnh nhìn về phía bốn mươi hai vị học sinh trong lớp, chậm rãi nói:

"Tốt tốt! Đều đã đến đông đủ cả rồi. Buổi kiểm tra hồn lực hôm nay chỉ đơn giản là kiểm tra tu vi hồn lực hồn sủng của các em. Những phương diện còn lại thì không cần kiểm tra, cho nên các em không cần suy nghĩ nhiều. Mặc dù hồn sủng còn chưa học bài học vỡ lòng để có thể tự mình tu luyện, nhưng bản thân hồn sủng cũng sẽ có tu vi hồn lực nhất định, chỉ là khá thấp mà thôi."

"Nhưng vô luận là mấy năm tu vi hồn lực, hay là vài chục năm tu vi hồn lực, thì không cần thiết phải quá mức coi trọng."

"Vì đây cũng chỉ mới là bắt đầu. Hiểu chưa?"

Thầy giáo Trịnh nói ra với giọng điệu ân cần, đồng thời ánh mắt ông ấy đảo qua mỗi một vị học sinh.

Và ông ấy nhìn tận mấy lần đối với mấy vị học sinh khá giỏi trước đó như Lâm Hi, Vương Triệt, vân vân…

Thầy giáo Trịnh cũng dừng lại mấy giây trên thân Lục Mao Trùng của Vương Triệt rồi khẽ nhíu mày, đại khái ông ta cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.

Nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.

Thầy giáo Trịnh lại nói:

"Đây là buổi kiểm tra công khai, nên ai cũng có thể nhìn thấy số liệu hồn sủng của những bạn cùng lớp. Nhưng dù hồn sủng có tu vi hồn lực thấp, thì các em cũng không nên cảm thấy mất mặt, và càng không nên nản chí. Còn hồn sủng có tu vi hồn lực cao, thì các em cũng không nên kiêu ngạo, vì con đường tương lai còn rất dài!"

"Được rồi, chuẩn bị một chút đi các em, lần lượt mang theo hồn sủng đi ra trung tâm sân vận động để tiến hành kiểm tra tu vi hồn lực."

Tại trung tâm vận động có một đài dụng cụ để kiểm tra tu vi hồn lực.

Nó giống như một cái cân hình lục giác loại cực lớn, đủ để đứng được hồn sủng có hình thể vượt qua bảy tám mét.

Chỉ cần hồn sủng bước lên, bốn phía liền sẽ sáng lên những ô vuông giống như ánh sáng điện tử.

Mỗi một ô vuông đại biểu là mười năm tu vi hồn lực.

Nếu một ô vuông chưa đầy thì sẽ đại biểu tu vi hồn lực không đủ mười năm.

Xác thực như thầy giáo Trịnh đã nói, đây chỉ đơn giản là kiểm tra tu vi hồn lực, chứ không phải loại kiểm tra vô cùng kỹ càng như lúc trước.

Quá trình kiểm tra cực kỳ yên tĩnh.

Các học sinh không phải lớp mười hai sẽ không thể biết được số liệu này.

Vương Triệt nhìn lướt qua một lượt, hầu như ngay cả một ô vuông ánh sáng điện tử cũng không sáng lên.

Điều này đã chứng minh, đại bộ phận hồn sủng của các học sinh lớp mười hai đều ở vào mười năm tu vi hồn lực trở xuống.

Và mỗi khi một ô vuông ánh sáng điện tử sáng lên, thì gần như tất cả học sinh đều sẽ phát ra một trận kinh hô nho nhỏ.

Mười năm tu vi hồn lực chính là một cái khảm nhỏ.

Bởi vì hồn sủng chí ít cần phải hoàn thành bài học vỡ lòng, thì Khế hồn sư mới có thể dẫn đạo cho hồn sủng chủ động tu luyện, như vậy mới có thể trong khoảng thời gian ngắn để cho hồn sủng đạt tới trình độ này.

Hiển nhiên, về tương đối mà nói, chuyện này cũng khá khó khăn.

Mà vào lúc hai ô vuông ánh sáng điện tử sáng lên, thì tiếng kinh hô liền trở nên khá là lớn.

Còn ba ô vuông ánh sáng điện tử thì hầu như không có.

Vương Triệt cũng đã chứng kiến qua lớp của anh bạn Viên Tiểu Nhạc kia.

Rất nhanh sau đó liền đến lượt lớp của Vương Triệt.

Hứa Hải Phong cười hắc hắc nói: "Chư vị, tôi để các vị tới trước đấy."

Nhưng bạn học kia cũng không khách khí, mà lập tức mang theo hồn sủng tiến lên.

Kia là một con Ếch Ngốc Nghếch, chỉ là loại hồn sủng phổ thông.

Hình thể của nó cũng không lớn, mà loại hồn sủng này trưởng thành cũng rất chậm chạp. Nên dù là người hiểu rõ rất sâu đối với hồn sủng, nhưng cũng khó có thể nhìn ra tu vi hồn lực cụ thể của nó.

Trông nó cứ ngơ ngác sững sờ, bên ngoài thân thể nó hiện ra làn da màu xanh. Mỗi khi nó nhún nhảy trông cũng rất đáng yêu.

Vương Triệt nhìn nó một chút rồi anh bỗng nhiên cười sâu xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK