Vương Triệt suy tư nói:
"Trên cơ bản, chỉ cần mỗi ngày Lục Mao Trùng đều bảo trì tình trạng này và được sự giúp đỡ của Thú Nguyên Công, mỗi ngày tu vi hồn lực của nó đều có thể tăng thêm hơn ba năm. Nếu như nó không ăn đủ lá sữa sam, thì nó chỉ có thể tăng thêm hai năm tu vi hồn lực."
"Chỉ còn một tuần nữa là đến khai giảng, khi đó hẳn là Lục Mao Trùng sẽ có thể đạt tới năm mươi năm tu vi hồn lực."
“Nếu ta nói ra con số này, chỉ sợ sẽ làm cho rất nhiều người phải giật mình.”
Bởi vì trong vòng hai tuần mà có thể đạt tới năm mươi năm tu vi hồn lực, thì đại đa số hồn sủng ấu sinh hiếm có cũng đều không thể làm được.
"Trong vòng một tuần này, ngoại trừ ổn định tăng lên tu vi hồn lực ra bên ngoài, còn cần để nó thuần thục nắm giữ Hồn kỹ Vung Đuôi Kích và một chiêu Hồn kỹ khác."
"Chính là phóng tơ."
Phóng tơ là mười năm Hồn kỹ duy nhất mà Lục Mao Trùng có thể lĩnh hội nhanh nhất.
Vì trên cơ bản, khi nó đạt tới mười năm tu vi hồn lực, thì nó liền lĩnh hội được ngay chiêu này.
Vào thời điểm đứa bé này vừa ra đời, nó cũng đã biết phóng tơ.
Nhưng đó không phải là Hồn kỹ.
Bởi vì sợi tơ mà nó nhả ra lúc đó lại sền sệt như nước bọt.
Nói là tơ, nhưng thật ra càng giống chất nhầy hơn.
Nếu Lục Mao Trùng lấy hồn lực để phóng tơ, vậy những sợi tơ bị phun ra sẽ trông như sợi tóc, có tính bền dẻo nhất định.
Và loại tơ này lại rất mềm mại bóng loáng, phi thường thích hợp để làm nguyên vật liệu sản xuất trang phục.
Phải biết, hồn sủng là dạng sinh vật cực kỳ cường đại.
Chỉ là tùy tiện đưa ra một con hồn sủng có tu vi hồn lực hơn mười năm, thì trên cơ bản chúng đều có thể treo nhân loại bình thường lên đánh.
Ví dụ như đứa bé này, vào thời điểm trước khi kiểm tra, khi nó thi triển Hồn kỹ thì đã có thể trực tiếp đập nện ra lực lượng hơn ba trăm kí lô.
Nếu Hồn kỹ này đánh vào trên thân người bình thường, thì người đó liền xong.
Còn nếu như Hồn kỹ này đập nện trên người Hồn thú, thì chưa hẳn có thể tạo thành tổn thương trí mạng.
Sợi tơ mà Lục Mao Trùng nhả ra, chỉ có thể dùng làm nguyên vật liệu sản xuất trang phục.
Vậy có thể thấy, uy lực của chiêu Hồn kỹ phóng tơ đối với hồn sủng mà nói sẽ rất nhỏ.
Nhưng đối với Vương Triệt, anh chưa hẳn không thể tăng lên uy lực cho chiêu Hồn kỹ phóng tơ này.
Vương Triệt trầm ngâm nói:
"Phóng tơ và Vung đuôi kích có sự khác biệt. Vung đuôi kích là mười năm Hồn kỹ rất thông thường, nhưng phóng tơ lại là Hồn kỹ có liên quan đến hồn lực và cấu tạo thân thể của hồn sủng để hình thành. Đây là Hồn kỹ độc nhất vô nhị thuộc về hồn sủng hệ Côn Trùng."
“Loại Hồn kỹ này căn cứ vào loại hồn sủng mà tạo ra những hiệu quả đặc thù.”
Vương Triệt nói với Lục Mao Trùng:
"Lục Mao Trùng, mi dùng hồn lực ngưng tụ thành tia, rồi hướng vào bàn tay của ta mà phóng tơ đi."
Lục Mao Trùng lập tức gật đầu, liên tục phun vào bàn tay của Vương Triệt từng đoàn từng đoàn sợi tơ.
'Tê tê. . .'
Những sợi tơ màu trắng ngưng tụ thành một đoàn, hình thành từng dải sợi bông.
Nó phun một hồi mới bao kín mít được bàn tay của Vương Triệt.
Từ xa nhìn lại, bàn tay anh giống như bị dây băng quấn quanh.
Vương Triệt cầm lấy cái kéo bên cạnh, nhẹ nhàng cắt một phát, nhẹ nhõm cắt đứt đi cuộn tơ.
Vương Triệt lắc đầu nói: "Không được, tính bền dẻo quá kém, độ ngưng tụ quá thấp. Loại Hồn kỹ này rất khó sinh ra hiệu quả đối với hồn sủng. Kiểu này thì chỉ cần hồn sủng có sức mạnh hơi lớn một chút là đã có thể giãy dụa ra rồi.
Trừ cái đó ra, sợi tơ mà mi phun ra vẫn còn kèm theo chất nhầy.
Mà loại chất nhầy này, ngay cả keo 520 cũng không dính bằng, nhiều nhất chỉ bằng độ dính của cơm mà thôi.
Vậy nó chỉ có thể hù dọa hồn sủng khác một phen, chứ sẽ không hề có tác dụng thực tế.”
Trừ phi đứa bé này có mấy ngàn năm tu vi hồn lực, nếu không ngay cả người bình thường thì nó cũng không có bao nhiêu lực sát thương.
Nếu để Lục Mao Trùng có mấy trăm năm tu vi hồn lực phun ra sợi tơ, vậy uy lực của nó hẳn sẽ tương đối khả quan.
Dù sao cũng là Hồn thú, dù là loại yếu nhất đi nữa, nhưng chỉ cần tu vi hồn lực tăng lên, thì vẫn có thể tăng thêm uy lực.
Chỉ tiếc là, bình thường những Hồn thú có mấy trăm năm tu vi hồn lực sẽ không bao giờ sợ Lục Mao Trùng phóng tơ. . .
"Ngươi bây giờ chỉ mới hai mươi lăm năm tu vi hồn lực thôi. Nhất định phải tăng cường một chút uy lực cho chiêu phóng tơ này.” Vương Triệt sờ sờ đầu Lục Mao Trùng nói.
Trong một tuần sau đó, Vương Triệt bắt đầu huấn luyện cho Lục Mao Trùng để tăng thêm uy lực cho chiêu phóng tơ này.
Nhưng dù anh có huấn luyện như thế nào, thì uy lực của nó cũng tăng lên rất ít.
Vì tu vi hồn lực đang thấp vẫn còn tại đó.
Lại thêm tiềm chất chủng tộc của Lục Mao Trùng quá thấp.
Nếu như đổi thành loại hồn sủng hiếm có mang hình thái sinh mệnh là con nhện, vậy khi nó phóng tơ sẽ mạnh hơn không ít.
Không chỉ có uy lực mạnh hơn, mà thậm chí còn có thể mang theo độc tính.
Hình thái sinh mệnh sẽ quyết định cấu tạo thân thể của hồn sủng, cho nên các phương diện sẽ có chênh lệch cực lớn.
Giống như loại Hồn kỹ Vung Đuôi Kích này, dù có tu vi hồn lực ngang nhau, nhưng hồn sủng có sức lực càng mạnh, thì khi nó thi triển ra cũng lợi hại hơn rất nhiều so với hồn sủng có sức lực yếu.
Do vậy, đồng dạng là phóng tơ nhưng lại có sự khác biệt như ngày và đêm.
Lúc này, trong đầu Vương Triệt bỗng nhiên toát ra một cái ý nghĩ.
"Loại Hồn kỹ phóng tơ này, từ góc độ phát triển mà nói, nó càng giống như một loại thuật pháp. Mà Hồn kỹ Vung Đuôi Kích thì càng giống như một loại võ kỹ."
"Thú Nguyên Công được dùng để rèn luyện cường độ thân thể, nên bản thân yêu thú cần diễn luyện ra các loại tư thế, như vậy đối với yêu thú cũng là một loại võ kỹ cơ sở. Vậy nếu ta muốn tăng cường uy lực của Hồn kỹ phóng tơ, chẳng lẽ ta còn phải cải tiến ra một loại yêu thuật pháp quyết cho Lục Mao Trùng nữa sao?"