Chỉ thấy phía sau bọn họ chính là một tòa tháp cao dựng đứng, kim quang lấp lóe, kiến trúc điêu tạc rồng bay phượng múa, nhìn từ xa quả thật như bị vẻ đẹp này hút hồn, trầm mê trong đó không thoát ra được.
Tại trước tòa tháp dựng đứng một tấm bia đá to lớn, phía trên khắc rõ nét bốn chữ mà chứa đầy uy nghiêm, Hắc Nguyên học cung.
Hắc Nguyên học cung danh như tên gọi, chính là nơi bao quát truyền thừa ba vạn năm của Hắc Nguyên đế quốc, tất tần tật từ luyện đan, luyện khí, trận pháp, bùa chú, võ đạo tu hành công pháp, võ kĩ từ thấp đến cao đều có cả.
Tổng cộng tất cả có sáu tầng, mỗi tầng là một phẩm giai, càng lên cao phẩm giai càng tăng.
Truyền thuyết có lưu truyền rằng tại tầng sáu của Hắc Nguyên học cung chính là chứa một bộ công pháp thần giai, đúng thế là thần giai.
Tuy nhiên đây vẫn chỉ là thông tin võ giả truyền miệng nhau, còn chứng thực thì chưa một ai dám làm, chỉ sợ chưa bước nổi một bước tới hoàng cung đã bị diệt sát không còn tro cốt lưu lại.
Hắc Nguyên học cung quan trọng như vậy mà chỉ phái mười tên luyện khí bảo vệ.
Rất có thể bên trong chờ đợi là vô số võ giả thông linh cảnh, hay thậm trí chính là một cường giả huyền đan cảnh, chỉ có điều tất cả vẫn ẩn mình chưa bao giờ lộ ra ánh sáng.
Hư hư thực thực, không ai rõ ràng.
Bất chợt mười tên thủ vệ nghiêm mặt lại, sát khí to lớn tỏa ra nhằm về phía đối diện, giọng thô bạo quát lớn:
"Đứng lại, không có nhiệm vụ miễn vào, nếu vẫn tiếp tục tiến đến một bước giết không tha."
Chỉ thấy phía đối diện đi đến không ai khác chính là Thanh Phong.
Thân một bộ thanh y áo bào, tà áo nhẹ nhàng theo gió phiêu dật, trông hắn bây giờ rất có phong phạm của một vị cao nhân, lạnh lùng vô cùng.
Thanh Phong từ xa chậm rãi tiến lại, phong thái ung dung, bình thản mà tự nhiên.
Chỉ thấy đối mặt với sát khí lớn như vậy hắn vẫn bình tĩnh từ trong túi trữ vật lấy ra một lệnh bài bạch kim chói lóa, trên đó hiện diện hai chữ rất rõ ràng, nhất lệnh.
Nhìn thấy lệnh bài phía trên cái kia tản ra một cổ mờ ảo mà lại không mất khí phách linh văn, mười tên thủ vệ bất ngờ thu lại sát khí, trở về hàng ngũ, nghiêm trang đứng thẳng, để lộ ra một con đường thông thẳng hướng tòa tháp.
Thu lại lệnh bài, Thanh Phong cước bộ không giảm tiến vào trong, trong đầu âm thầm đánh giá tòa tháp.
Hắc Nguyên học cung danh tự này hắn đã tìm hiểu từ rất lâu rồi nhưng để được tận mắt chứng kiến dưới khoảng cách gần như thế này thì đây là lần đầu tiên.
Cũng phải thôi, nơi này không phải tầm thường, muốn vào được Hắc Nguyên học cung bắt buộc phải có chỉ thị của hoàng đế hoặc có được lệnh bài thứ lệnh.
Chỉ thị thị của hoàng đế không phải lúc nào cũng có thể ban ra, còn thường thường muốn vào chính là sử dụng thứ lệnh.
Trong hoàng tộc con cháu Trần gia, bất cứ ai đột phá lên một đại cảnh giới thì được cấp cho một mai lệnh bài, đánh số thứ tự là nhất lệnh đến lục lệnh, nhất lệnh quyền hạn mang lại thấp nhất, cao nhất quyền hạn chính là lục lệnh.
Thanh Phong hắn mới đột phá đến hậu thiên đương nhiên nhiên quyền hạn ban cho cũng chỉ là thấp nhất nhất lệnh.
Tuy nhiên cái này Thanh Phong hoàn toàn không có để ý đến, cái hắn cần ở đây chính là một môn thân pháp phẩm chất hơi thấp một chút.
Võ kĩ cùng công pháp Ái Lệ đã đưa cho lúc trước phẩm chất không thấp không cần thiết phải tìm nữa, nhưng thân pháp khuyết thiếu cần bổ sung ngay.
Còn vì sao thân pháp càng thấp càng tốt.
Nếu võ giả biết được ý nghĩ này của Thanh Phong chắc chắn đầu tiên chính là chửi hắn ngu, tầm nhìn thiển cận.
Nhưng Thanh Phong hắn thật sự ngu ngốc như vậy.
Thanh Phong chính là một võ giả sử dụng quyền pháp, thiên về sức mạnh cùng sự bền vững, thân pháp chỉ là phụ họa bên ngoài.
Với thiên phú cao của mình có thể học thân pháp phẩm giai tăng đến đại cảnh giới nhưng thời gian chỉ có một tháng, nếu chú trọng như vậy chắc chắn sẽ chiếm đại lượng thời gian của hắn. Chi bằng chọn phẩm giai thấp, nhưng lấy lợi thế thiên phú đập vào chắc chắn trăm phần trăm sẽ học đến tận cùng trong thời gian ngắn nhất.
Khi vừa đặt chân đến trước hoàng kim đại môn, bất chợt cánh cửa kẽo kẹt vang lên rồi dần dần mở ra, mờ mịt khí theo trong khe cửa thuận thế ầm ầm trào ra, mát lạnh một dạng.
Hắc Nguyên học cung mới chỉ tầng một thôi nhưng sự hùng tráng thật sự vượt xa tưởng tượng của Thanh Phong.
Hai bên là bát ngát kệ sách, nhiều vô số kể, nền lát bằng cực phẩm nguyên thạch, tường trát linh vôi, óng ánh một màu tràn ngập, nguyên lực nồng đậm hóa sương mờ ảo lượn lờ xung quanh, hít vào một hơi cũng khiến tinh thần sảng khoái, cực độ đề thăng.
Cảm giác tùy tiện một chỗ đả tọa tĩnh tâm thôi cũng đi vào ngộ đạo, cảnh giới tăng tiến vù vù, tuy nhiên đây cũng chỉ là ý nghĩ của Thanh Phong, còn thực tế thì mười phần là không bao giờ thực hiện được.
Thanh Phong khi vừa tiến vào bên trong, như bị một cỗ vô hình lực hấp dẫn thu hút hết ý thức, chìm đắm trong ánh hào quang nở rộ.
Chỉ thấy trong thức hải vẫn đang yên lặng bất diệt thần ấn bất chợt tỏa ra thần uy khí thế thao thiên phá tan lực mê hoặc, đồng thời thần uy óng ánh bao phủ lấy toàn bộ ý thức của Thanh Phong đưa hắn trở về hiện thực.
Thanh Phong bây giờ nội tâm âm thầm kinh hãi, đối mặt với thần uy của Trần Đế hắn có thể chống lại được bốn giây, vậy mà giờ đây chưa kịp chuẩn bị đã bị mê hoặc chìm đắm trong ảo cảnh không vực dậy nổi.
Cái này rốt cuộc là quỷ quái nào.
"May mắn có bất diệt thần ấn." Thanh Phong phóng một cái ý niệm cảm ơn về phía bất diệt thần ấn đang tọa lạc, nếu vừa rồi không có nó kịp thời ra tay cứu giúp, hắn chỉ sợ không biết đến khi nào mới có thể lấy lại ý thức.
Bất ngờ một giọng nói già nua vang lên, quanh quẩn xung quanh tòa tháp, khí thế kéo dài liên miên không dứt.
"Không tệ, có thể ngay lập tức thoát được thần tháp mê dụ, trong số các hoàng tử ngươi là người đầu tiên, quả không hổ là thiên phú ngang hàng Trần Đế."
Giọng nói này giống như từ hư vô phát ra giống nhau, vô pháp thấu được người nói.
Thanh Phong khắp cơ thể lông tơ bất ngờ dựng đứng hết lên, cảm tưởng như toàn bộ thân thể không một chỗ nào không bị lộ ra, không những thế thi thoảng đau nhói như hàng ngàn kim châm giống nhau.
Chỉ thấy Thanh Phong cố gắng chịu đựng, tâm thần hơi một chút cảnh giác mà nhìn về phía trước, hai tay chắp lên nói một cách bình tĩnh: "Đa tạ tiền bối đã khen, không biết quý tính đại danh là..."
"Tiền bối, danh tự không tệ, có điều tạm thời người chưa cần biết, về sau nếu có thể đạt tới thông linh cảnh thì mới có một chút tư cách." Giọng nói tiếp tục trầm thấp vang lên.
"Còn hiện giờ tiếp tục mục đích của ngươi đi, nhất lệnh chỉ được tự do xem ở tầng một, không được quá phận."
"Tiểu bối đã rõ, tuyệt sẽ không làm trái ý ngài." Thanh Phong cung kính nói ra, tất cả đều là thành kính không dám có một chút dị nghị nào cả.
Giọng nói của Thanh Phong vừa dứt thì người kia kia cũng hoàn toàn im bặt, chìm sâu vào trong tĩnh lặng.
Thanh Phong thở ra một hơi, tâm thần buông lỏng ra, cơ thể cái cảm giác khó chịu như bị ngàn kim châm kia cũng biến mất, bình thường trở lại.
Âm thầm cười khổ, nhưng hắn nội tâm càng trở nên chắc chắn một điều.
Sức mạnh, ta muốn ngày càng mạnh lên.
Chỉ có mạnh mới là tất cả, yếu chỉ là nguyên tội mặc cho người khác chi phối.
Đường đường là một tam hoàng tử của Hắc Nguyên đế quốc nhưng năm lần bảy lượt hắn đều lép vế trước người khác, thậm trí phải tỏ ra cung kính.
Cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Thanh Phong ánh mắt biến ảo, âm trầm lấp lóe, nhìn lên kệ sách gần nhất mà tiến đến, tạp niệm tạm thời bị loại bỏ, mục đích ưu tiên được đưa lên hàng đầu.
Tầng một chính là chứa công pháp võ kĩ từ linh giai hạ phẩm đến linh giai cực phẩm.
Thanh Phong tiến đến từng kệ sách, lật từng quyển mà xem, tất tần tật liên quan đến thân pháp hắn đều đọc cực kì kĩ càng, ngẫm nghĩ từng chữ một.
Tuy nhiên Thanh Phong liên tục lắc đầu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đã đi qua một canh giờ.
Hắc Nguyên học cung quả không hổ là truyền thừa ba vạn năm, liên quan đến thân pháp Thanh Phong hắn đã tìm được đến gần trăm quyển, chưa kể đây mới chỉ là một phần rất nhỏ trong tổng số lượng sách ở tầng một.