Nhìn thấy thế Trần Lâm kinh hãi lắp bắp nói: "Thiên...Thiên giai thiên phú cùng thiên giai ngộ tính, đây chẳng phải là sánh ngang với bệ hạ sao, bực nào kinh khủng."
Đúng thế, Trần Đế năm xưa thức tỉnh ra thiên giai thiên phú cùng thiên giai ngộ tính oanh động toàn bộ cao tầng Hắc Nguyên đế quốc đồng thời lan rộng ra cả Quy Nguyên đại lục.
Mười tuổi tiên thiên.
Năm mươi tuổi thông linh.
Một trăm tuổi thành tựu huyền đan trở thành bán tiên trẻ tuổi nhất Quy Nguyên đại lục, tên tuổi lưu danh sử sách, người người biết đến.
Đến nay đã hai trăm năm trôi qua, thực lực Trần Đế chỉ có tăng không có giảm, ngày càng thâm ảo khó dò, sâu không lường được, thậm chí có vô số nguồn tin cho rằng Trần Đế đã đột phá bình chướng thành tựu chân tiên.
Tuy không có gì là chắc chắn nhưng cũng phải khẳng định một điều rằng phần lớn nhờ vào thiên phú cùng ngộ tính Trần Đế mới có ngày hôm nay.
Điều này đủ thấy Thanh Phong rất có thể sẽ trở thành Trần Đế thứ hai, thậm trí có một tia hy vọng nhỏ bé vượt qua, nhưng điều kiện tiên quyết là Thanh Phong hắn không chết nửa đường.
...
"Bệ hạ, tam hoàng tử đã thức tỉnh thiên phú cùng ngộ tính mạnh như vậy, thật không uổng công ngài mong chờ." Âm thanh khàn khàn vang lên.
"Ở lại thêm chút nữa cũng vô nghĩa, phí thời gian."
Trần Đế lạnh lùng đáp lại, đồng thời đứng lên quay người rời đi.
Như thấy vậy, một giọng nói trong trẻo cùng thanh thúy vang lên:
"Bệ hạ, ngài rời đi như vậy sao, không ở lại quan sát Phong nhi thêm một chút nữa."
Lần theo giọng nói thì người nói chính là một nữ tử, theo hình dáng mà đoán nàng mới chỉ ba mươi xuân, nàng đẹp như hoa như nguyệt, mỹ lệ vô cùng, nàn da trắng noãn như sữa, đôi mắt đẹp lung linh huyền ảo cùng với lông mi cong vút càng thêm vẻ quyến rũ, một thân mặc áo lụa mỏng che đi cặp bông đào đầy gợi cảm.
Nữ tử này là Ái Lệ quý phi đồng thời cũng là mẹ của Trần Thanh Phong.
Chỉ thấy sau câu nói của Ái Lệ, Trần Đế vẫn vô tâm bước tiếp đầu không ngoảnh lại, từ đầu đến cuối Trần Đế chỉ nói vỏn vẹn một câu: "Không cần thiết."
Ái Lệ cắn chặt răng, đầu hơi cúi xuống mà kiềm chế tâm tình của bản thân, nàng tức giận, nàng phẫn nộ nhưng không thể làm được gì, nam nhân kia thực sự quá vô tình.
Cố gắng gạt bỏ đi cảm xúc tiêu cực, Ái Lệ nhìn xuống Thanh Phong, bất chợt tâm tình dịu đi phân nửa thay vào đó là lòng yêu vô bờ bến.
"Phong nhi."
...
"Hai đạo màu tím, tức là thiên giai." Thanh Phong miệng lẩm bẩm bên trong nội tâm tĩnh lặng bằng phẳng không một gợn sóng.
Đi rồi. Bất chợt Thanh Phong ngẩng đầu lên nhìn rồi nhanh chóng thất vọng mà lắc đầu: "Là do ta nghĩ nhiều rồi."
Bên cạnh La Hầu, trên đỉnh đầu hiện diện hai đạo cột sáng màu cam, tức địa giai cả thiên phú lẫn ngộ tính. La Hầu nở một nụ cười tươi, chắp tay mà nói:
"Điện hạ, chúc mừng ngài thức tỉnh thiên giai thiên phú cùng thiên giai ngộ tính, tiền đồ sau này vô lượng."
Thanh Phong hơi gật đầu đáp lại: "Ừm ngươi cũng vậy, địa giai không phải rau cải trắng, không tệ."
So với ban đầu La Hầu có vẻ ăn nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều, có thể thấy sự chênh lệch thiên giai và địa giai không chỉ gấp đôi đơn giản như vậy.
Thanh Phong trong đầu ý niệm không ngừng cọ sát trao đổi, suy nghĩ. La Hầu thiên phú cùng tố chất rất phù hợp làm làm cánh tay phải của hắn, chỉ có điều đại huynh cùng nhị huynh có để yên không thì không chắc.
Thế lực Thanh Phong hắn cũng cần.
Tuy nhiên giờ chưa phải lúc, có việc quan trọng hơn cần làm.
Như đã quyết định cái gì Thanh Phong tự động li khai chỗ này rời đi quảng trường, không một ai dám ra ngăn cản.
Thanh Phong li khai không lâu, Trần Lâm cũng tổng kết xong đợt kiểm trắc này, đoàn người bắt đầu giải tán mỗi người một ngả, bức màn cũng dần dần khép lại.
Sau đợt này có thể sẽ còn chấn kinh cao tầng của hắc Nguyên đế quốc, gây ra làn sóng càn quét không nhỏ địa vị của các phe phái, nhưng Thanh Phong có cái rắm quan tâm đến.
...
Rời khỏi quảng trường, Thanh Phong ngay lập tức trở về Thanh Phong viện, chỉ thấy tại trước viện, một tên thái giám đã đợi sẵn ở đấy, mà y lại chính là người đã đưa thanh phong đi kiểm trắc.
Vừa nhìn thấy Thanh Phong tên thái giám nhanh chóng tiến lại, bình tĩnh nói: "Điện hạ, quý phi nương nương giao cho ta đưa cái này tận tay cho ngài, quý phi còn nói ngài phải cố gắng tu luyện và bảo vệ sức khỏe, có như vậy quý phi mới yên lòng."
Đồng thời tên thái giám cũng lôi ra một hộp gấm khảm ngọc bên trên đưa cho Thanh Phong rồi cung kính rời đi.
Cầm lấy hộp gỗ Thanh Phong không nói gì, ánh mắt nhàn nhạt nhìn, cước bộ không giảm tiếp tục tiến vào trong.
Có một chuyện mà Thanh Phong hắn luôn luôn tự nhắc chính mình bất kể khi nào, bất kể ở đâu.
Hắn không có người thân.
Bất kể kiếp trước hay bây giờ, hắn vĩnh viễn không có người thân.
Ngoài mặt có thể tỏ ra yêu thương nhưng trong lòng tuyệt đối không có tình cảm.
Ái Lệ dù có yêu thương hắn, sẵn sàng hi sinh vì hắn như thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không coi nàng là mẹ, hắn chỉ đang lợi dụng nàng mà thôi.
Ác độc, lòng lang dạ thú.
Ha, không quan trọng, hắn là vậy đó.
"Điện hạ!"
"Điện hạ!"
Ba nữ tì từ phía trước hớt hải chạy đến, mỗi người trong họ đều là nhan sắc chim sa cá lặn, tinh thông cầm kì thi họa, được sàng lọc tuyển chọn kĩ càng, là nổi trội nhân trong nhân.
"Điện hạ, thay y phục thôi." Ba người các nàng cung kính nói, đôi tay uyển chuyển cởi bỏ y phục bên ngoài cho Thanh Phong, động tác thuần thục đến cực điểm.
Sau khi thay xong y phục, Thanh Phong một mình tiến nhập mật thất, tĩnh tâm đả tọa mà cầm hộp gấm ra quan sát.
Hộp gấm được chế tác tinh xảo, hoa văn uốn lượn rất đẹp mắt, nhìn bề ngoài tưởng chừng chỉ là giống như bao hộp gỗ khác nhưng chú ý kĩ sẽ nhận ra điểm khác biệt.
Khi Thanh Phong tay tiếp xúc với hộp gấm, một vòng sáng nhỏ nhè nhẹ xuất hiện nổi lên rồi biến mất ngay sau đó không lâu, liên tục làm hành động tương tự thì kết quả vẫn y như vậy.
Hộp gấm này không đơn giản, là được bao phủ bởi trận pháp, hành động không cẩn thận có thể khiến trận pháp tự bạo mà yên diệt, rước lấy họa vào thân.
Như đã quá quen thuộc, Thanh Phong từ trong ngực áo lấy ra một cây trâm cài tóc cùng cây trâm bình thường không khác nhau là mấy, nhẹ nhàng đặt cây trâm lên hộp gấm Thanh Phong thu lại tay lặng yên chờ đợi.
Ngay sau đó không lâu, từng đạo phù văn huyền ảo nổi lên nối đuôi nhau di chuyển vòng quanh hộp gấm, liên tục như vậy cho đến khi đến xuất hiện đạo thứ năm thì dừng lại.
Bá! Bá!
Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, từng đạo phù văn theo đó tan vỡ biến mất.
Xong. Thanh Phong hơi động, tay không do dự mở hộp gấm ra, kinh ngạc mà nói.
"Đây là Hoán khí đan, còn có địa giai Thanh Dương công, huyền giai Bạo liệt quyền."
Thanh Phong nhìn hết một lượt không khỏi cảm khái nói: "Có chỗ dựa to lớn là đây, lợi ích nhiều vô số kể. Chậc, người mẹ trên danh nghĩa này cũng thật là quan tâm đến ta."
Cấp bậc tu luyện của võ giả chia thành hạ, trung, thượng, đỉnh.
Hạ là võ giả từ tam lưu đến nhất lưu, cương khí hộ thể, da thịt cứng rắn, một quyền có thể nặng lên đến năm trăm cân.
Trung là võ giả hậu thiên, tiên thiên, luyện khí, cương khí bị chuyển hóa hết thành chân khí có thể li thể đánh ra các loại thuộc tính võ kĩ, tuổi thọ hơn xa người thường.
Thượng là võ giả thông linh, huyền đan, chân tiên, chân khí hóa chân nguyên, có thể tự do phi hành, tuổi thọ đại tăng mấy cái cấp bậc viễn siêu người thường.
Đỉnh chính là trong truyền thuyết lưu truyền, đại đế cấp bậc, rất ít thông tin nói về cảnh giới này, chỉ có điều xua nay chưa từng có ai đạt đến, mà đã đạt đến thì chắc chắn sẽ trở thành chủ nhân của Quy Nguyên đại lục, hô phong hoán vũ chỉ là chuyện nhỏ.
Thường thường muốn chuyển đổi từ hạ sang trung hay trung sang thượng thì bắt buộc phải tu luyện công pháp, phẩm giai càng cao tốc độ chuyển đổi hay tăng trưởng càng mau.
Mà hoán khí đan là đan dược có thể ngay lập tức chuyển hoàn toàn cương khí thành chân khí, giúp võ giả thành tựu hậu thiên mà không hề có tác dụng phụ.
Chính vì điều này mà hoán khí đan rất hiếm, chỉ có cầu mà không có cùng, một số ít đại thế lực mới có thể sở hữu, mà lấy thân phận quý phi của Ái Lệ thì kiếm được cũng không phải chuyện gì lạ.