Hơi thả lỏng tâm thần, Thanh Phong nhếch miệng cười: "Đến lúc rồi."
Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng lên, bước từng bước vững chắc đi ra mật thất.
...
"Điện hạ, tộc bỉ gần kề, tiểu Thúy vô năng không giúp được gì nhiều cho ngài, chỉ mong ngài thuận lợi trở về." Tiểu Thúy chân thành mà nói ra, giọng ấm áp đến cực điểm.
Đối diện Thanh Phong mặt không đổi sắc, chỉ hơi gật đầu một cái, buông ra mấy câu tạm biệt rồi cước bộ ngay sau đó không giảm rời đi Thanh Phong viện.
Mục tiêu hướng đến chính là đại võ trường ở hướng bắc, tộc bỉ theo một số thông tin chính thức phát ra là được tổ chức tại đó.
Với tốc độ bây giờ của Thanh Phong, không quá hai mươi phút là đến nơi.
Võ trường hiện tại đã đến rất đông, một vạn người có hơn, tuy nhiên nếu tất cả chụm lại thì diện tích chiếm được cũng chỉ bằng một góc nhỏ của võ trường, đủ thấy nơi này rộng lớn cỡ nào.
Nhìn quét qua một lượt, Thanh Phong hơi có chút nhíu mày khó hiểu.
Toàn bộ là dưới hậu thiên cảnh, không có một cái nào là.
Đường đường một tộc bỉ ba năm tổ chức một lần mà lại không có võ giả hậu thiên cảnh trở nên tham gia thì đúng là thật nực cười, có chút không phù hợp lắm.
Đi muộn.
Không có khả năng.
Trừ khi là phân cấp bậc.
Thanh Phong vẫn một mảnh trầm lặng, trong đầu không ngừng biến đổi mà suy tư, năm nay là lần đầu tiên hắn tham gia tộc bỉ, lượng thông tin kiếm được là rất ít, hầu như không có cơ sở nào để kết luận cả.
Chỉ thây bất ngờ một giọng nói truyền âm đến phá tan mạch suy nghĩ của Thanh Phong đưa hắn trở về hiện thực.
"Thanh Phong điện hạ, ngài cảnh giới đã đạt đến hậu thiên cảnh trở nên, nên không cần thiết phải tham gia hạ cấp tộc bỉ, ngài được đặt cách tham gia trung cấp tộc bỉ."
Trung cấp tộc bỉ, còn có cái này.
Thanh Phong ánh mắt biến ảo không biết nghĩ gì.
Chỉ thấy giọng nói kia vẫn tiếp tục truyền âm đến: "Bên phải ngài, cách đó mười mét không xa có một cái đại hình truyền tống trận, chỉ cần đứng lên đấy, chính nó sẽ giúp đưa ngài đến trung cấp tộc bỉ."
Giọng nói vừa dứt, Thanh Phong chú ý cũng dồn đến bên phải mình, cùng với đó là cước bộ nhanh chóng di chuyển đến.
Xuất hiện trước mặt là một cái đại hình truyền tống trận, kết cấu có đôi chút khác so với cái ở chỗ Ái Lệ.
Chỉ có điều Thanh Phong không có thời gian bận tâm đến mà đánh giá.
Chỉ thấy hắn không nói gì mà tiến vào chính giữa, ngay sau đó, truyền tống trận như có linh tính một dạng, các mắt trận bắt đầu sáng rực lên, một đạo cột sáng theo đó hiện ra xuyên thấu trời xanh.
Theo đạo cột sánh dần tán đi, Thanh Phong hoàn toàn biến mất, không lâu sau đó cũng lục tục có người từ bên ngoài tiến vào, từ hơi thở tỏa ra có thể đoán ngay ra được đều là võ giả hậu thiên cảnh.
Khi tầm mắt dần được phục hồi nguyên trạng, Thanh Phong kinh ngạc mà nhìn xung quanh.
Một nơi theo cảm nhận là hoàn toàn xa lạ, không khí mát lạnh, từng đám mây bạch sắc trôi nổi bồng bềnh trên mặt đất, trông không khác một chốn bồng lai tiên cảnh.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, Thanh Phong táo bạo cho ra một suy đoán.
Nơi này chính là ở trên không trung.
Bởi không khí thực sự lạnh hơn bình thường rất nhiều, không những thế không ngừng có mây từ xa bay đến lượn lờ xung quanh.
Tuy nhiên suy đoán chỉ là suy đoán, Thanh Phong hắn cũng không có rảnh mà đi kiểm chứng suy đoán của mình.
Nhìn đến phía trước cách đó không xa là một đoàn người, nhân số ít hơn hoặc xấp xỉ ngàn người, nhưng người nào người nấy thân thủ vừa nhìn qua là biết không phải hạng tôm tép nhãi nhép, khí thế hậu thiên cảnh theo đó không ngừng tỏa ra, đáng chú ý hơn là tuổi tác cao nhất mới chỉ trạc hai mươi tuổi.
Nếu bất kì thế lực nào mà sở hữu nguồn nhân lực này thì trăm phần trăm là bất phàm, nhưng đối với một con quái vật khổng lồ như Hắc Nguyên đế quốc thì thế này chưa là gì cả.
Quay trở lại, khi Thanh Phong vừa xuất hiện cũng hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý lại nhưng nhìn thấy cảnh giới hậu thiên tam trọng thì đa số đều chuyển rời sang hướng khác, chỉ còn số ít là vẫn theo dõi sát sao.
Điều chỉnh cho nội tâm ở trạng thái tốt nhất, Thanh Phong tùy ý tìm một chỗ trống mà tiến đến, lẳng lặng đứng yên tại đó mà tĩnh tâm đả tọa, chờ đợi dị biến phát sinh.
Không lâu sau đó, truyền tống trận liên tục sáng lên, kèm theo đó là đại lượng hậu thiên cảnh võ giả xuất hiện.
Đoàn người ngày một đông cho đến khi nhân số phá nửa vạn thì rốt cuộc cũng dừng lại.
Chỉ thấy theo người cuối cùng xuất hiện, một âm thanh trầm thấp vang lên vang vọng trong hư không, kèm theo đó là đại địa ầm ầm rung động.
"Tất cả chia làm ba hàng. Hậu thiên cảnh nhất trọng đến tam trọng một hàng tiến nhập khu một. Hậu thiên cảnh tứ trọng đến lục trong một hàng tiến nhập khu hai. Hậu thiên cảnh thất trọng đến cửu trọng một hàng tiến nhập khu ba. Nhanh chóng."
Âm thanh vừa dứt, không đoàn người không ai bảo ai tự động tách ra thành ba hàng, khí thế theo đó hiện ra phân rõ rệt.
"Khu một." Thanh Phong lẩm nhẩm trong đầu danh tự này, ánh mắt âm trầm đảo quanh ý đồ tìm ra câu trả lời.
Tuy nhiên không phải để mọi người chờ lâu, đối diện ngay cạnh đó không gian bất ngờ vặn vẹo biến hóa.
Ba tòa tháp lớn hiện ra ngay trước mắt.
Trên đó treo một tấm bảng đề rõ ràng từng chữ một, khu một, khu hai, khu ba.
Như một cỗ vô hình lực hút tỏa ra, ba hàng người tự động tiến nhập khu của mình.
Vừa bước qua cửa đại môn, tầm mắt Thanh Phong lại một lần nữa vặn vẹo biến đổi.
Khi đã ổn định lại thì không gian xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn chốn bồng lai tiên cảnh nữa mà thay vào đó là một quảng trường rộng lớn, trên đó nổi lên hàng ngàn võ đài đếm không xuể.
Tuy nhiên trong số đoàn người, ngoài một bộ phận tỏ ra kinh ngạc thì vẫn còn một bộ phận bình tĩnh như không, không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Có thể thấy số bộ phận đó đã từng tham gia tộc bỉ rồi, cũng có thể coi là người cũ.
Thanh Phong cười nhạt một tiếng mà trong lòng cảm khái.
Có lẽ cảnh giới càng cao, những việc như thế này chắc cũng chẳng là gì.
Như nhớ ra điều gì, Thanh Phong từ trong túi trữ vật lấy ra một mai ngọc giản, ngay sau đó bóp nát.
Một lượng cực lớn thông tin từ ngọc giản thoát ra thuận đà dung nhập vào hải não của Thanh Phong.
Chỉ thấy Thanh Phong cẩn thận lọc từng thông tin quan trọng ra đọc trước một lượt, bất chợt hắn lắc đầu cười.
Ngọc giản này là do Ái Lệ cho người mang đến cho hắn, trong đó chứa tất tần tật thông tin liên quan đến tộc bỉ.
Chỉ có điều con người hắn muốn trải nhiệm những cái cảm giác mới lạ nên chưa có xem, bây giờ đã trải nghiệm xong xem cũng chưa muộn.
Vừa nhẩm từng thông tin Thanh Phong ánh mắt cũng lướt nhanh đến từng người, hạn chế không để bị phát hiện ra.
Trong tộc bỉ lần này, cái Thanh Phong cần chú ý đến là những người đã đạt đến hậu thiên cảnh tam trọng, còn lại không cần đặt quá nhiều tâm tư.
Đệ nhất danh sách cần chú đến là con gái thứ tư của tể tướng, Trần Lung Linh, tu vi là hậu thiên cảnh tam trọng đỉnh phong, tinh thông thân pháp quỷ dị cùng loan đao tạo nghệ tinh tường.
Đệ nhị danh sách là con trai thứ ba của thừa tướng, Trần Bá Tượng, tu vi là hậu thiên cảnh tam trọng đỉnh phong, thiên về phòng phủ là chủ yếu, một số ít dùng quyền pháp.
Đệ tam danh sách là một thiếu niên mồ côi cha mẹ, Trần Vấn Thiên, hậu thiên cảnh tam trọng đỉnh phong, tinh thông kiếm thuật, là một cái kiếm si.
...
Theo từng tên được nhẩm ra là hình ảnh của từng người xuất hiện trong hải não của Thanh Phong.
Chỉ thấy Trần Lung Linh là một cái thiếu nữ nhí nhảnh hòa đồng, luôn luôn cười nói hòa đồng với những người xung quanh, dù nàng không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng ở nàng vẫn có một sức hút riêng khiến cho người chỉ nhìn một lần hình ảnh lưu lại mãi mãi về sau.
Còn Trần Bá Tượng là một cái đại bàn tử to lớn, khuôn mặt hơi có chút dữ tợn, chân tay chắc nịch gân guốc mà rắn chắc, dù không được hòa đồng như Lung Linh thiếu nữ kia nhưng vẫn dễ gần.
Cuối cùng là cái kiếm si Trần Vấn Thiên, từ đầu đến cuối chỉ ôm chặt thanh kiếm lẳng lẳng đứng một góc tạo ra cái cảm giác không ai dám lại gần.