(*Hải yêu: quái vật biển.)
Eo bị thương theo như lời giáo y, nếu đúng thật là rất mau khỏi thì tốt rồi, chỉ là trong lúc này có rất nhiều chuyện không tiện, mấy động tác bình thường như khom lưng đứng thẳng lấy đồ linh tinh, đều yêu cầu ấp ủ đủ dũng khí, phảng phất trong một đêm trở lại lúc sơ tam*, mỗi ngày nhảy ếch làm cho cơ đùi đau nhức, leo cầu thang khập khiễng khôi hài.
(*Sơ tam: lớp 9, nếu không lầm thì trước khi lên cao trung sẽ phải trải qua huấn luyện quân sự hạn ngắn khoảng 1 tuần gì đấy, A Trạch có lẽ nhảy ếch vào thời điểm đó.)
Mà Giang Hạo lại sắm vai huynh đệ trọng tình trọng nghĩa, giúp Quý Trạch không ít việc, tốt đến nỗi làm Quý Trạch thập phần hối hận lúc trước thái độ của mình với hắn không tốt, có loại cảm giác áy náy khi đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Vu Hoa Canh ở bên cạnh uống nước trái cây chứng kiến lâu như vậy, cái nhìn về hắn cũng thay đổi không ít.
Sau khi xác định đã khoẻ, Quý Trạch liền quyết định khi tan học đến bãi đất trống sau khu dạy học một mình luyện tập. Lại đi qua một vòng, đại hội thể thao càng gần, cần nắm chặt thời gian. Mà vấn đề dụng cụ, chỉ cần cùng Lão Điền nói một tiếng, từ y mượn đi là việc thực dễ dàng.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, Giang Hạo cùng cậu như hình với bóng, đột nhiên không thấy người, có điểm không thích ứng. Tay hắn cắm túi quần, định tìm nơi an tĩnh chơi game.
Lúc đi qua bồn hoa, thế nhưng lại phát hiện hình bóng quen thuộc -- lớp trưởng đại nhân luyện tập ném bóng.
Giang Hạo nhướng mày, không khỏi cười một chút. Đột nhiên thấy trò chơi cũng không làm hắn hứng thú như vậy.
Hắn cố tình phóng nhẹ bước chân, lặng yên không một tiếng động mà đi qua, vỗ vai cậu, "Hắc, lớp trưởng trộm luyện tập a."
Quý Trạch sợ tới mức giật mình một cái, hung hăng run lên, đột nhiên trừng mắt quay đầu, sau khi phát hiện là Giang Hạo, tức giận nói: "Cậu bệnh tâm thần hay sao a!"
Giang Hạo cười: "Bị dọa đến như vậy? Ai kêu cậu lén lút."
Quý Trạch nắm bóng trong tay, theo bản năng đưa ra phía sau giấu.
"Không cần giấu, tôi đã thấy rồi, muốn luyện tập làm gì phải một mình, tôi có thể bồi cậu luyện a." Giang Hạo biểu hiện tình cảm bạn học thập phần thâm sâu.
Quý Trạch nhấp môi nói: "Không cần."
Giang Hạo trực tiếp tiêu sái mà làm lơ, nói: "Luyện như thế nào rồi? Có khởi động làm nóng trước hay không? Đừng giống lần trước......"
Quý Trạch biết hắn muốn nói gì, lập tức nóng nảy, đánh gãy lời hắn: "Rồi rồi rồi!"
Giang Hạo cười: "Kia không phải tốt sao, cậu ném bóng hai lần, tôi giúp cậu nhìn."
Quý Trạch lại không nhúc nhích, "Cậu rảnh đến như vậy?"
"Đúng vậy, vừa định chơi game."
"Vậy cậu đi chơi a, không ai ngăn* cậu."
"Yêu* tôi?" Giang Hạo kéo dài thanh âm, ý vị thâm trường mà nói, "Lớp trưởng, trường học không cấm yêu sớm sao?"
(*Từ mà A Trạch nói là 碍着(àizhe): cản trở, A Hạo lại cố tình hiểu sang 爱着(àizhe): yêu, vì hai từ này đồng âm.)
Quý Trạch bị hắn cố ý xuyên tạc lời nói làm cho cứng họng, đối phương tính tình khó chơi, cậu từ lần đầu tiên gặp mặt đã lờ mờ đoán được, nhưng lúc chân chính đối mặt, vẫn là thực không có cách. Tiếp tục cùng người này nói chuyện, không bằng lợi dụng thời gian luyện tập, đợi buổi tối còn phải sửa bài tập.
Vì thế, Quý Trạch lười cùng hắn đấu võ mồm, biểu tình nghiêm túc, thực hiện động tác nắm bóng, tay quăng hai cái, dùng sức nghiêng người về phía trước ném bóng. Bóng ở không trung vẽ ra một đường cong lưu loát, nện ở trên mặt đất.
Giang Hạo xứng chức bồi luyện, sau khi xem xong động tác không sai, liền tới đối diện cậu, sau khi cậu ném bóng, lại ném trở về, nhưng thật ra đi nhặt không ngừng cũng cần có công phu.
Từ lúc bắt đầu có chút không được tự nhiên, sau khi đã tiến vào trạng thái, Quý Trạch chậm rãi luyện ra xúc cảm, biểu tình cũng thay đổi. Phía sau lưng cùng trán đều ra mồ hôi, dính dính, cậu lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại có loại cảm giác vui sướng tràn trề, thực phong phú, nam sinh cao trung thiếu vận động sao có thể tính là hoàn chỉnh.
Thời gian này, một bộ phận bạn học đã trở về lớp học, đọc sách chơi di động đùa giỡn đều có. Vu Hoa Canh mua chút đồ ăn vặt ôm vừa đi vừa ăn trở về lớp học, vừa đi đến cửa ban, một giọng nam liền hấp tấp mà truyền lại, một chân chống mặt đất, tay cầm khung cửa, hô to: "Các bạn học! Đại bát quái! Đại bát quái! Lớp trưởng chúng ta cùng bạn học mới còn có hoa khôi ban nhất ở dưới lầu, tình tay ba thực hư đại tai tiếng a!"
Lớp học chớp mắt lặng ngắt, lập tức bùng nổ.
"Nơi nào?!"
Một đám người lao ra phòng học, chạy tới ban sáu, như một đám củ cải, đối với vẻ mặt ngơ ngác của bạn học ban sáu: "Ngại quá, tự nhiên tiến vào, quấy rầy rồi ha."
Ban năm cùng ban sau vừa lúc cách một bãi đất trống, một cái chỗ rẽ, ở ban năm nhìn không tới bên tường, ở cửa sổ ban sáu lại có thể xem rõ ràng.
Dưới lầu Quý Trạch, Giang Hạo cùng Trì Giai Kỳ đang đứng.
Cũng không có cái gì thập phần cẩu huyết như hai nam tranh một nữ, hình ảnh tranh giành tình cảm vung tay đánh nhau. Tương phản, ba người rất hài hòa mà luyện tập ném bóng, vừa nói vừa cười.
"Cái gì a, còn nói đại bát quái, căn bản nói bậy."
"Bất quá nếu lớp trưởng thật sự thích Trì Giai Kỳ, cậu vui không?"
"Mới không cần, lớp trưởng chúng ta so với nàng xinh đẹp hơn nhiều."
"Ai ai, các cậu không phát hiện trọng điểm à, hiện tại lại không phải tiết thể dục, lớp trưởng là trộm luyện tập hạng mục đại hội thể thao."
"Cậu vừa nói như vậy, tôi mới nghĩ ra, lớp trưởng báo ném bóng."
"Lớp trưởng thật sự nghiêm túc a......"
Một đám người ở bên cửa sổ, không thấy được bát quái trong tưởng tượng cũng không thất vọng, ngược lại là nhìn bộ dáng Quý Trạch luyện ném bóng, không tự giác mà lộ ra mỉm cười như từ phụ từ mẫu. Nhà tôi có trẻ nhỏ trưởng thành.
Xem đến không sai biệt lắm, mới xoay người lục tục mà rời đi, chụp bả vai nhau nói: "Đột nhiên liền thấy bốc cháy có đúng hay không? Đại hội thể thao cố lên!"
Bọn họ đi rồi, lớp trưởng ban sáu không biết khi nào đi tới trên bục giảng, vỗ bàn nói: "Các đồng chí, nhìn xem lớp trưởng nhà người ta thân thể không tốt cũng đều nỗ lực, chúng ta có lý do gì không phấn đấu, hội thể thao tranh thủ đứng nhất, như thế nào!"
Mấy nam sinh mê chơi bẻ cổ tay, hùng hổ: "Được! Đánh bại bọn họ! Lấy hạng nhất!"
Bạn học tỏ vẻ: "......" Không biết các cậu lại là người nhiệt huyết đến vậy.
Quý Trạch cùng Giang Hạo sau khi ném bóng, đi toilet rửa mặt, mới về phòng học.
Quý Trạch ngồi xuống, tùy tay lấy khăn giấy lau mặt, giọt nước theo gương mặt chảy xuống dưới, tóc mái nửa ướt dính ở thái dương, gương mặt mới vừa vận động qua lộ ra ửng đỏ khỏe mạnh, hai mắt đen bóng, trên lông mi đều dính bọt nước, như một mỹ nhân ngư nhảy ra mặt nước.
Lớp học Giang Hạo trước kia có nữ sinh thần tượng một nữ minh tinh, là một idol ngoại quốc từ Mỹ. Lần nọ trên bìa mặt tạp chí thời trang, ảnh chụp chủ đề chính là về hải dương, một đầu tóc quăn vàng kim, hai mắt màu phỉ thúy, tựa như biển xanh sâu không thấy đáy, thâm thúy mà gợi cảm, một tay vén lên mái tóc ướt dầm dề, ánh mắt tùy ý lười biếng, giống như đang nhìn màn ảnh, lại giống như không có.
Giang Hạo nhớ rõ, lúc ấy khi nữ hài thấy được tạp chí, cả người đều kích động, nói cái gì yêu tinh gợi cảm a a a, mình không phải nam thật đáng tiếc.
Lúc này, Giang Hạo nhìn Quý Trạch, một chút liền liên tưởng đến minh tinh kia, cảm thấy Quý Trạch không thua kém chút nào, đều là đẹp đến làm người hoảng thần.
Giang Hạo nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng, thông họng một chút, lại ngẩng đầu, giống như bình tĩnh mà xem bảng đen, mở sách bài tập ra.
Không hề dự triệu, hắn cảm giác được cánh tay bị người chạm vào một chút, hơi lạnh, còn có điểm ướt át.
Lúc này lại đến phiên Giang Hạo bị hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Quý Trạch: "Ân?!"
Quý Trạch nhìn hắn run lên, bộ dáng túng bức, không khỏi cười một chút, nâng tay mình lên, nói: "Đây là nước, không phải mồ hôi, cậu bị ngốc sao?"
Còn đùa dai mà cười, cố ý ở trên mặt Giang Hạo cắt một đạo. Thường xuyên bị hắn dọa, lúc này cuối cùng cũng có thể báo thù rồi.
Giang Hạo không giống ngày thường không biết xấu hổ mà cười đánh trả, ngược lại dời đầu đi.
Quý Trạch nghi hoặc, "Cậu làm sao vậy? Không thoải mái?"
Qua hai giây, Giang Hạo quay đầu lại, sắc mặt có điểm mất tự nhiên, dùng tay quạt nói: "Không có gì, chính là, có điểm nóng, ân, thật nóng."
Nóng đến mặt đều đỏ, thật là rất nóng.
Quý Trạch vẻ mặt ngạc nhiên, "Có nóng như vậy sao?" Sau khi trở về lớp học đã mở điều hòa, rất mát mẻ.
Giang Hạo dừng lại, lập tức nói sang chuyện khác, "Cậu vừa rồi kêu tôi làm gì?"
"Nga, tôi là muốn nói cho cậu bài tập vật lý cần sửa lại, làm ở trên sách giáo khoa, không cần giao, ngày mai lão sư kiểm tra."
Giang Hạo khép lại sách bài tập, "Như vậy a, tôi đây không làm, vận khí tôi rất tốt, khẳng định kiểm tra không đến tôi."
Quý Trạch nghe được, cười một chút. Chuyện làm bài tập đích xác đều vì vội vã muốn giao mà làm.
Giang Hạo nhìn cậu một hồi, chợt nhướng mày, "Nói đến cái này, đêm nay bài tập tương đối nhiều, chúng ta mỗi người làm một nửa hỗ trợ lẫn nhau, thấy sao?"
Vốn tưởng rằng Quý Trạch sẽ một ngụm từ chối, phải yêu cầu lì lợm la liếm một hồi lâu, nhưng không nghĩ tới cậu chỉ tự hỏi một giây liền gật đầu, "Được, cậu làm môn nào?"
Giang Hạo sửng sốt một chút, "Hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy?".
Quý Trạch sửa sang lại sách giáo khoa trước mặt, "Không có gì, cậu còn muốn hỗ trợ lẫn nhau hay không?"
Giang Hạo gật đầu, "Đương nhiên muốn. Tôi làm...... Số hóa anh, cậu làm văn lý sinh, như thế nào?"
"Có thể, bắt đầu làm đi."
"Ân."
Hai người hợp tác quả nhiên nhanh không ít, chiều mới chỉ qua một nửa, liền làm xong, trao đổi cho nhau một ít, bất quá qua vài phút, cuối cùng lại thảo luận một chút đề ứng dụng, hai người dùng giải pháp bất đồng, sợ bị lão sư phát hiện.
Này đó đều viết xong, chỉ còn lại có một bài ngữ văn tuỳ bút phải viết. Lão sư vì rèn luyện học sinh hành văn cùng tư duy, mỗi ngày đều sẽ bố trí một bài tuỳ bút, chiều dài không giới hạn, nội dung cũng không giới hạn, bọn học sinh phần lớn là ngày đó mới nhớ tới mà viết, cũng sẽ viết cái nhất thời suy nghĩ.
Bởi vì không hề hạn chế, lão sư thu bài tập vừa thấy, kỳ thật cũng là việc phi thường có ý tứ, học sinh tư tưởng kì diệu đều thể hiện ở một quyển notebook hơi mỏng. Có người sẽ viết cảnh trong mơ ly kì quái đản của mình, có người sẽ chia sẻ một quyển sách mình đã đọc, còn có người nói đến tương lai mê man khó hiểu của mình.
Hôm nay, Quý Trạch viết chuyện mình luyện tập ném bóng. Chỉ là một ngày bình thường, nhưng rất phù hợp tuỳ bút tùy ý, cũng có suy nghĩ nhớ nhung của mình. Bởi vì là chính mình tự trải qua, Quý Trạch chỉ tốn mười phút liền viết xong, đóng nắp bút lại, còn quay đầu tò mò mà nhìn thoáng qua tùy bút bạn ngồi cùng bàn, hình như viết chuyện ném bóng? Chẳng lẽ hắn cùng mình viết chung một sự kiện?
Ngày hôm sau bài tập tuỳ bút đưa đến văn phòng, lão sư phê chữa đến một nửa, lại khẽ cười lên, trước mặt mở ra một quyển, lại đem quyển mới vừa sửa kia mở ra song song.
Này xem như như thế nào? Sách bài tập của tình lữ sao? Nếu là một nam một nữ nói, về sau trở thành tình lữ, mình cũng coi như là chứng kiến đi.