(phần đối thoại ta-ngươi là lúc 2 bạn đang so deep với vai diễn nên mình để cho hợp ngữ cảnh chứ không phải là chưa edit nhaa)
“Khẩn trương không?” Giang Hạo hỏi cậu.
“Không hẳn, hai năm trước tôi cũng tham gia rồi.” Biểu tình Quý Trạch vẫn tương đối bình tĩnh.
“Không khẩn trương a, tôi đã tìm chút biện pháp chuẩn bị an ủi cậu…” Giang Hạo vẻ mặt đáng tiếc, nói mãi lại thay đổi ngữ khí, khoái hoạt đứng lên, “Vậy cậu đến an ủi tôi đi, tôi khẩn trương.”
Quý Trạch bất đắc dĩ trêu chọc: “Tôi thật xin lỗi vì không khẩn trương, không phải cậu nói đã chuẩn bị biện pháp sao? Vừa lúc, đừng lãng phí, dùng ở trên người mình đi.”
Giang Hạo lập tức ghé vào vai cậu làm nũng, khổ hề hề nói: “Đừng mà, chúng ta tốt xấu gì cũng ngồi cùng bàn, là anh em tốt đó. Cậu nhẫn tâm nhìn tôi khẩn trương, khi lên sân khấu bị cứng ngắc giống như hòn đá sao.”
Quý Trạch không chút do dự: “Nhẫn tâm a.”
Giang Hạo bắt đầu cau mày giả khóc, quả thực như kẻ dở hơi.
Quý Trạch có chút bất đắc dĩ, khóe miệng lại treo nụ cười thản nhiên. Giang Hạo thời khắc chú ý cậu, đương nhiên cũng phát hiện, tâm tình càng tốt, dư quang đảo qua, khi nhìn thấy phần chân lộ ra dưới trường bào của Quý Trạch, không nói hai lời liền nhấn cậu ngồi lên ghế bên cạnh, để cậu ngồi xuống.
“Dây đeo bị lỏng.”
Quý Trạch bị hắn đột nhiên nhấn xuống như vậy, còn có chút ngơ ngác, không kịp phản ứng đã thấy Giang Hạo ngồi xổm trước mặt mình, cầm một mặt ruy băng.
Phục sức của Vương tử Tinh linh pha chút phong cách Hy Lạp cổ, lấy nếp uốn làm vẻ đẹp, như nước chảy trút xuống, lại giống từng đợt sóng xô nhau. Lại thêm nguyên nhân chủng tộc, gần gũi với tự nhiên, nhan sắc mộc mạc, cùng với những dải ruy băng quấn chéo quanh hai chân. Hiện tại, đúng là dây này bị lỏng, mềm mại rũ xuống một bên.
Giang Hạo thực tự nhiên mà giúp cậu quấn lại, hai tay đưa qua Quý Trạch đôi chân, trong lơ đãng cọ qua làn da, mang theo một chút ấm áp.
Quý Trạch mím môi, bị động tác cùng thái độ của hắn làm cho thiếu tự nhiên, theo bản năng rụt chân, kiên trì nói: “Tôi, tôi tự làm.”
Cúi đầu liền vươn tay đi đoạt một mặt dây.
Giang Hạo linh hoạt mà tránh thoát, còn đem tay cậu ấn lại trên đầu gối, ngữ khí như dỗ con nít nói: “Đừng làm rộn, rất nhanh liền xong, khách khí với tôi cái gì.”
Tay Quý Trạch đặt trên đầu gối chậm rãi nắm chặt, bộ dáng nhu thuận ngồi ngay ngắn, từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu Giang Hạo, tóc ngắn màu đen, hai bên ương ngạnh mà nhếch lên, rất giống tính tình chủ nhân, không nghe người khác nói, chỉ làm việc mình thích.
Thoạt nhìn đã có điểm mềm, sờ lên xúc cảm đại khái rất tốt đi.
Ngón tay Quý Trạch giật giật.
Cậu bỗng nhiên mở miệng: “Ngay từ lúc đầu tôi không phát hiện cậu là người tốt như vậy, ngược lại cảm thấy cậu nói chuyện rất thiếu đòn.”
Giang Hạo nghe vậy ngẩng đầu, ánh mắt đen trắng rõ ràng theo dõi cậu, hiện lên vài tia nghi hoặc, tựa hồ muốn nói, đang êm đẹp sao lại mắng tôi, còn lôi chuyện cũ ra nói. Đúng thật là lúc mới vừa khai giảng hắn có nói đùa Quý Trạch vài lời, nói cậu không bạn bè gì đó...
“Cậu dạy tôi ném bóng, lúc tôi sinh bệnh đưa tôi đến phòng y tế, còn cùng đi ăn sáng, mua đồ, bình thường cũng giúp tôi rất nhiều… Cám ơn cậu.”
“Đột nhiên…làm sao vậy?” Giang Hạo gãi đầu, không biết nên làm cái gì bây giờ, biểu tình khó được quẫn bách, vành tai đều đỏ lên. Tâm tình rất tốt, nhưng lại có chút thẹn thùng, né tránh tầm mắt.
“Nhưng mà...” Ngữ khí Quý Trạch nghiêm túc, ánh mắt phức tạp mà nhìn hắn, tự hạ quyết tâm gì đó, tốc độ nói rất chậm, có vẻ trịnh trọng, “Cậu không cần chiếu cố tôi như vậy, tuy rằng thân thể tôi không tốt lắm, nhưng nói như thế nào thì tôi cũng là một nam sinh, có thể tự mình lo cho mình, cậu không cần tri kỉ giống như đối với nữ sinh như vậy.” Hơn nữa, như vậy rất dễ dàng làm tôi nghĩ nhiều, có điều vọng tưởng.
Trong lòng Giang Hạo lộp bộp một chút, sắc mặt có chút khó coi, cười hơi miễn cưỡng, “Tôi quan tâm cậu với chuyện cậu là nam hay là nữ có liên quan sao? Cậu là bạn cùng bàn với tôi, từ lúc tôi chuyển trường lại đây, người ở chung nhiều nhất với tôi chính là cậu, lúc người khác sinh bệnh cậu có thấy tôi khẩn trương không? Lại nói, tôi cũng không phải điều hoà công cộng, nhìn thấy ai cũng phóng hệ thống sưởi hơi.”
Quý Trạch cúi đầu, kinh ngạc mà nhìn hắn, một đầu tóc vàng dương quang rũ xuống, khoát lên đầu vai.
Trong lòng Giang Hạo có chút tối tăm, câu môi vui đùa, “Ai bảo tôi am hiểu chiếu cố người như vậy, chờ về sau tìm được vợ, sẽ đem người ta sủng lên trời, cậu tin hay không?”
Rất kỳ quái, Quý Trạch cư nhiên không cảm thấy thương tâm, ngược lại không dám nhìn thẳng ánh mắt đen bóng đó, dường như hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu mình, không khỏi có chút bối rối, nhấc chân đạp nhẹ hắn một cước, che dấu mà hừ khẽ: “Chờ lúc cậu tìm được rồi nói sau.”
Giang Hạo không buồn bực, mà là một phen cầm mắt cá chân của cậu, trêu chọc: “Đột nhiên tôi phát hiện, cậu có hai cái chân rất dài a, còn rất trắng, không có lông chân, ngạc nhiên thật, thật giống con gái.”
Quý Trạch nhíu mày, lòng nảy lửa, không có nam sinh nào thích việc mình bị nói giống con gái, không cần suy nghĩ lập tức đạp một cước, “Cậu muốn chết a!”
Có thể nói, hận không thể một cước đá vào tim hắn, đá hộc máu càng tốt. Để coi hắn làm sao nhớ rõ lời mới vừa nói.
Giang Hạo nắm chặt mắt cá chân của cậu, cười hì hì: “Tôi đương nhiên biết cậu là nam, còn đã cùng vào WC, xem qua cái kia của cậu rồi kìa. Hơn nữa, chân quá nhiều lông cũng không tốt a, có vài người lông mọc tới tận đùi, cậu như bây giờ rất bảnh a, lại soái lại xinh đẹp. Tôi thật hâm mộ cậu đó.”
Khoé miệng Quý Trạch cong lên, rõ ràng được hắn biểu dương nên có chút cao hứng, nhưng vẫn bĩu môi: “Lăn, tôi thấy cậu chính là có tật xấu.”
Giang Hạo cong môi, trấn an mà vỗ vỗ đầu gối cậu, “Ở trước mặt tôi thì được, cậu mặc choàng này, đừng làm động tác quá lớn, sẽ lộ ra hết.”
Quý Trạch: “…”
Lập tức thu chân, khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, ngồi nhu thuận.
Giang Hạo bật cười, đặt áo choàng của mình lên đùi cậu, ngồi xuống ghế bên cạnh, nâng cằm cười nói: “Giờ thì cậu động như thế nào cũng được, ngồi đoan chính như vậy càng giống một cô gái nhỏ hơn.”
Quý Trạch cắn răng, mệt cậu mới vừa rồi còn khen người này là người tốt! Là mắt mình bị mù đi?! Còn chiếu cố người, tri kỷ? Số lần bản thân bị hắn nói đến nghẹn không ít đâu.
Hai người sóng vai ngồi, Giang Hạo không ngừng trêu chọc cậu, nhân tiện không dấu vết mà cọ cọ ăn chút đậu hủ, tâm tình khoái trá đến chịu không được, đến khi phó câu lạc bộ đến thúc giục mọi người lên đài, nhìn thấy bầu không khí hài hòa của bọn họ, như hoàn toàn không chấp nhận được người thứ 3 chen vào. Nháy mắt tự động não bổ một quyển tiểu thuyết năm mươi vạn chữ!
Nhưng đã đến phiên bọn họ lên sân khấu, phó câu lạc bộ nhịn đau lên tiếng đánh gãy: “Học trưởng, đến phiên chúng ta rồi.”
Quý Trạch lên tiếng trả lời, lúc này muốn đứng lên, Giang Hạo lại đè cậu xuống, nói: “Từ từ.”
Sau đó, hắn cầm áo choàng khoác lên vai mình, lại hơi hơi cúi người, hướng Quý Trạch vươn ra tay phải, thân sĩ cười nói: “Vương tử điện hạ của ta, chúng ta đi thôi.”
Quý Trạch sửng sốt một chút, bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu sao diễn nhiều như vậy.”
Nói là nói như vậy, miệng thì không kiên nhẫn oán giận, nhưng tay lại thoải mái mà khoát lên tay Giang Hạo, một chút liền đứng lên.
“Đi chinh phục tinh thần đại hải đi, Ma vương đại nhân.”
Giang Hạo hữu mô hữu dạng mà hành lễ, “Tuân mệnh. Nhưng mà, nhiệm vụ của ta không phải là hủy diệt thế giới sao?”
Quý Trạch: “Hủy diệt thế giới thì có cái gì tốt? Làm như vậy thì sau này cũng chỉ còn lại có một mình ngươi không phải sao? Không có đồ ăn thức uống, thật đáng thương.”
Giang Hạo nhún vai: “Ta làm sao biết? Ma vương đều làm loại chuyện này. Nhưng mà ta mới không muốn một mình, không có ngươi ở cùng, ta sẽ tịch mịch chết mất.”
Quý Trạch cười một chút, nhếch môi: “Vậy ngươi liền tịch mịch chết đi.”
Hai người vừa nói vừa đi lên sân khấu, biểu tình rất nhanh thay đổi, Vương tử Tinh linh cao lãnh tao nhã cùng Ma vương lạnh lùng tối tăm, hắc ám cùng quang minh tương phản, lại có loại cảm giác bổ sung cho nhau, hơn nữa sắc đẹp mày mang kinh hỉ đánh sâu vào thị giác mọi người. Người xem nhất thời càng kích động la lên.
Phó câu lạc bộ nhìn theo bọn họ lên đài, cũng đã nghe rõ cuộc đối thoại của bọn họ, kỳ quái —— đây là phương pháp giảm căng thẳng gì – kỳ diệu sao? Lời kịch thật trung nhị a, nhưng mà vì sao mình còn cảm thấy rất tốt, là bởi vì đẹp trai sao?
Sau khi kết thúc biểu diễn, nữ sinh kéo màn thay đồ ở phòng hoạt động, nam sinh thì lo liệu phong độ, đi thay ở WC.
Quý Trạch đứng trong một gian, thoát trường bào, lấy giáo phục mặc vào.
Đột nhiên, cửa bị gõ nhẹ, vang lên thanh âm.
“Cần tôi giúp không?”
Vừa nghe liền biết là ai. Thay thật nhanh.
Quý Trạch bĩu môi: “Sao cậu lại cảm thấy tôi cần giúp đỡ?”
Thanh âm trong trẻo của Giang Hạo vang lên sau cánh cửa: “Bởi vì trong chúng ta, đồ của cậu phiền toái nhất, tôi lo cậu không tự thay được nha, tôi có ích như vậy, đương nhiên muốn giúp một tay.”
Quý Trạch: “…”
Giang Hạo lại hỏi: “Móc nối bên trong không bị phá hư?”
Quý Trạch: “… Không.”
Giang Hạo: “A —— ”
Ngữ khí có chút tiếc nuối.
Quý Trạch thật sự là càng ngày càng không hiểu người này. Thẳng nam sao? Những hành vi thân cận của Giang Hạo, kỳ thật cậu đều không ghét, thậm chí là thích, nhưng dĩ vãng, con người đều có lòng tham, trong lòng sẽ nhịn không được nảy sinh một loại kỳ vọng, vọng tưởng có được càng nhiều, nghĩ có phải có một tia khả năng tồn tại hay không. Nhưng loại chuyện tính hướng này, không phải nói đổi có thể đổi, xác suất quá nhỏ, không phải ai cũng dám đánh cược.
“Quý Trạch, cậu còn chưa thay xong sao?”
“Xong ngay đây, cậu thay xong rồi sao không đi ra ngoài trước, nhà vệ sinh rất thơm sao?”
“… Ân, thật sự có chút thối, tôi đi ra ngoài trước.”
Rõ ràng lưu loát đến làm Quý Trạch có chút mơ màng. Người này sẽ không cố ý hít hơi ngửi một chút đi?
Thay xong đi ra, Quý Trạch thuận tay đem quần áo đưa cho một đàn em, tan học cao tam so với người khác sớm hơn nửa giờ, cũng cần phải trở về.
Quý Trạch xoay người, theo bản năng tìm thân ảnh Giang Hạo.
Cách đó không xa bên cây cột, Giang Hạo cùng một nữ hài không biết tên đang nói chuyện, một cao một thấp, nữ hài tươi cười thanh tú, ngửa đầu nhìn Giang Hạo, thanh âm giòn giã.
Giang Hạo lười nhác mà đáp, gật gật đầu, nói gì đó.
Tìm được người, nhưng Quý Trạch không có ngay lập tức đi qua, ngược lại đứng tại chỗ, có chút ngốc lăng mà nhìn. Môi nhếch, mi mắt nhẹ nhàng rũ xuống, thần sắc khó hiểu.
Ngược lại là Giang Hạo đã phát hiện cậu, câu môi cười, trực tiếp hướng cậu đi tới.
“Thay xong rồi? Sao lại đứng ngốc ở đây, không tìm được tôi sao?”
Quý Trạch không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng mà nhìn hắn, hai mắt đen bóng.
“Làm sao vậy…?”
Bị Quý Trạch thẳng tắp mà nhìn chằm chằm, ánh mắt không thể xem nhẹ mà dừng ở trên mặt, Giang Hạo vốn đang tươi cười khựng lại, lỗ tai nhanh chóng nổi lên màu hồng khả nghi. Hắn chật vật mà dời tầm mắt, cố nói, “Ách, vừa rồi tự nhiên có một nữ sinh hỏi đường tôi, tôi cũng là tân sinh mà, thật khôi hài…”
“A, như vậy a, cậu chắc chắn là người ta hỏi đường thôi, không phải là cố ý tiếp cận?” Quý Trạch nói.
“A?” Giang Hạo sửng sốt một chút, cũng không phải không nghĩ tới điểm ấy, chính là không ngờ sẽ từ miệng Quý Trạch nói ra, “Sao cậu lại nghĩ như vậy, tôi còn tưởng cậu không quan tâm đến mấy việc này.” Nếu không phải thì sao hắn tán tỉnh lâu như vậy vẫn thờ ơ.
Nếu Quý Trạch có thể biết trong lòng hắn nghĩ gì chắc là phải bị tức chết rồi, cái gì thờ ơ, cậu bị tán tỉnh đến nổ tung rồi có được không!
Quý Trạch nhíu mày, “Ai nói?”
Giang Hạo nhún vai, “Này còn không rõ sao.”
Quý Trạch càng khó hiểu, rõ chỗ nào!