• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit+beta: Diệp Hạ

Lúc nghỉ đông, Quý Trạch thường xuyên đến Giang gia chơi, Giang Hạo cũng thỉnh thoảng sẽ đi tìm cậu.

Có một lần, mấy người họ khó được tụ tập lại, ăn ý mười phần.

Vu Hoa Canh, Lương Trác đều ở đây, còn nhiều thêm một nam nhân Giang Hạo chưa từng thấy qua, mặc áo khoác da mang bốt (?), nhìn so với bọn hắn lớn hơn mấy tuổi. Là anh họ Quý Trạch Trương Quảng Sâm.

Trương Quảng Sâm cầm di động thuần thục mà chọt chọt vài cái, khi ngẩng đầu nhìn hướng Quý Trạch, lại nhân tiện liếc Vu Hoa Canh một cái, u oán nói: “A Trạch, phải nắm thật chắc thanh mai trúc mã nha, đừng giống anh, khi còn bé chỉ lo khi dễ người khác, đến bây giờ đã lớn, người ta đều lập gia đình có con luôn rồi, anh còn là lão già goá con, năm mới còn bị thúc hôn, bị an bài một tá cuộc xem mắt.”

Nói xong, suy sút mà thở dài, biểu tình phức tạp, bụm mặt nói: “Lam gầy nấm hương*, rất dọa người.”

(*Nấm hương mỏng xanh: thuật ngữ internet có nghĩa là khó chịu, muốn khóc)

Mẹ Quý từ nhà bếp đi ra, trên tay bưng một cái mâm đựng trái cây đặt ở trên bàn trà.

“Cái gì một tá buổi, khoa trương quá nha, chị ấy không phải chỉ tìm cho cậu hai nữ hài sao? Còn không phải tự cậu làm, gọi cậu mang một người bạn gái trở về đón năm mới, mỗi ngày nhất định tản ra mùi thơm ngát của chó độc thân, sợ tới mức chị ấy nghĩ là cậu không kết hôn, nàng đương nhiên sốt ruột.”

Trương Quảng Sâm lập tức biện giải cho mình, “Sao lại trách cháu? Lúc học sơ trung trung học đại học thì cấm cháu yêu đương, giờ mới tốt nghiệp vài năm lại bảo cháu kết hôn, mâu thuẫn không? Vả mặt không? Cháu cũng không phải thần tiên, làm sao biến ra được con dâu cho nàng?”

“Muốn cháu yêu, trung học nên yêu, yêu vài năm, đại học có thể mích gì đó không sao, nhưng đã trải qua các loại thăng trầm của mấy giai đoạn tình cảm, cũng ổn định rồi, hai năm sau tốt nghiệp dành tiền kết hôn mua nhà, lại qua hai năm nữa sinh một đứa nhóc, vừa lúc hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, làm cha mẹ không sớm không muộn, thật tốt. Làm sao có thể quen biết, nhận thức không đến mấy tháng, có người là vài ngày, liền nói chuyện kết hôn, điên rồi sao? Song phương căn bản là không biết, tam quan không hợp, kết sớm hay muộn cũng ly.”

Mẹ Quý bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu ngụy biện nhiều vào, không gặp sao biết mấy cô gái kia tốt hay không, bao nhiêu người kết hôn nhờ xem mắt, sao bọn họ không ly? Cậu nếu không muốn đi thì nói với mẹ đi, chỉ cần có thể thuyết phục nàng, cậu có thể không đi.”

Trương Quảng Sâm ăn một miếng táo, nhai nhai nói: “Giờ là thời đại khác rồi, trước kia người ta đều cảm thấy ổn là được, không ý thức ly hôn gì. Hiện tại ai không đau lòng cho bản thân, không vui làm gì phải nghẹn, nên ly liền ly. A Trạch, Hoa Canh, Lương Trác, còn có đồng học kia, các em nói xem anh nói đúng hay không?”

Bản thân há miệng nói như trưởng bối, rõ ràng là lợi dụng để kéo thêm vài người vào phe mình.

Vài người ăn dưa xem kịch bị điểm tên, sửng sốt, có chút chần chờ.

Trương Quảng Sâm còn nói: “Các em cũng không phải là giúp anh nói chuyện, các em là đang nói cho tương lai, hôm nay là anh, về sau nói không chừng chính là các em bị buộc xem mắt, cũng phải biết lo xa chứ ha?”

Vu Hoa Canh nuốt xuống miếng dưa, do dự mà mở miệng: “Em cảm thấy quan trọng nhất vẫn là dựa vào tình cảm hai người, hiện tại trên mạng cũng thường xuyên nói sau khi kết hôn thì như thế nào như thế nào, làm em cũng phải sợ kết hôn luôn, nhưng dù sao cũng không ai ôm tâm tình sẽ ly hôn mà đi kết hôn, chuyện cả đời, nói qua loa sẽ rất thảm.”

Lương Trác gật đầu, “Em đồng ý với lời của Hoa Canh.”

Quý Trạch cũng gật đầu, “Em cũng vậy.”

Giang Hạo dùng dư quang nhìn người bên cạnh một cái, cười cười, “Em đương nhiên là cùng với người mình thích kết hôn.”

Trương Quảng Sâm nghe bọn họ nói, vui mừng nhướng mày, nháy nháy mắt với mẹ Quý, giống như đang nói —— dì xem dì xem, cháu không phải nói ngụy biện gì, điều cháu nói là công lý mà người đời công nhận.

Mẹ Quý lợi hại như thế nào cũng phải há mồm, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi thế đơn lực mỏng, nói không lại mấy cậu, bất quá cậu nói thắng dì cũng vô dụng, chị ấy vẫn sẽ bắt cậu đi.”

“Dì nhỏ, cháu đây không phải là muốn nhờ dì giúp cháu nói chuyện sao?” Cãi xong giờ lại bắt đầu tỏ thái độ mềm mỏng, giả đáng thương. Còn phải kéo người hỗ trợ đó.

Bọn họ nói chuyện, mấy tiểu bối ngại nhàm chán, muốn đi tới phòng Quý Trạch chơi, vừa mới mở cửa, Vu Hoa Canh liền nhận được điện thoại trong nhà, kêu nàng trở về nhà ăn cơm, thuận tiện kêu Lương Trác cùng đi.

Vu Hoa Canh bĩu môi, nhìn Quý Trạch cùng Giang Hạo một cái, không muốn trở về.

Trương Quảng Sâm chê cười nàng: “Không muốn đi cũng đơn giản nha, gả cho A Trạch không phải là được sao, về sau mỗi ngày đều ở đây.”

Lời này nói ra, Lương Trác nãy giờ không nói gì sắc mặt nhất thời trầm xuống, há mồm vừa muốn nói chuyện, Vu Hoa Canh so với y còn gấp hơn, nói: “Em gả cho A Trạch làm gì?! Em mới không gả!”

Trương Quảng Sâm kỳ quái: “Vì cái gì? Em không thích A Trạch sao? Từ nhỏ đến lớn em đều phải chơi cùng a trạch mới chịu.”

Vu Hoa Canh nắm tóc: “A Trạch cậu ấy… A! Dù sao không nói rõ với anh được, anh không hiểu!”

“Không hiểu cái gì? em không nói thì làm sao anh biết em nói cái gì.”

Vu Hoa Canh phiền chết, “A a a! sao anh ngốc như vậy, trách không được vẫn luôn là chó độc thân.”

Đau lòng quá, em gái.

Trương Quảng Sâm bỗng cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên, trong tim cũng đau đến hoảng. Hắn nhìn Lương Trác một cái, sâu kín nói: “Hoa Canh, em xác định em có tư cách nói anh ngu xuẩn?”

“Có!” Vu Hoa Canh trung khí mười phần mà rống, trừng hắn một cái, hầm hừ mà rời đi.

Lương Trác quay đầu lại lãnh đạm đạm mà nhìn Trương Quảng Sâm một cái, sau đó cũng xoay người đi.

Trương Quảng Sâm nắm nắm tóc, nhún vai, lại trở về tiếp tục tẩy não dì nhỏ, ý đồ kéo nàng về phe mình

“Dì nhỏ, cháu đã nói với dì…”

Mà bên kia.

Quý Trạch cùng Giang Hạo ở trong phòng, mặt đối mặt đứng.

“Tôi cảm thấy anh họ cậu nói rất đúng, chuyện cả đời, đương nhiên là cùng với người mình thích cùng một chỗ.”

Khóe miệng hắn cong lên, cầm tay Quý Trạch, thuận thế hướng về phía trước, ngón tay động động, mười ngón giao nhau.

Quý Trạch có chút khẩn trương, “Cậu làm gì…”

Ở nhà, cách cánh cửa tới không vài bước, không cẩn thận sẽ bị phát hiện.

“Tôi rất nhớ cậu a, đã lâu không gặp.” Giang Hạo cau mày, tội nghiệp.

“Chỉ ba ngày mà thôi.”

“Cậu không biết có một cái từ gọi là sống một ngày bằng một năm sao? Chúng ta đã ba năm không gặp, cậu còn không nhớ tôi.” Giang Hạo nhìn chằm chằm Quý Trạch như đang lên án.

Quý Trạch bất đắc dĩ cười một chút, thấp giọng nói: “… Nhớ, tôi có nhớ cậu.”

Giang Hạo nhãn tình sáng lên, vươn tay ôm chặt cậu, đem người ôm vào trong ngực, trong tim mới có loại cảm giác được lấp đầy.

Hai người rúc vào cùng nhau, không khí kiều diễm, nhiệt độ cơ thể giao triền.

Cửa lại bị mãnh liệt mở ra.

“Hắc! Ăn cơm nè mấy nhóc con!”

Trương Quảng Sâm không hề dự triệu mà mở cửa tiến vào, mặt mang tươi cười.

Cũng mệt Quý Trạch từ ngay từ đầu rất khẩn trương, khi nghe thấy tiếng cửa chuyển động, nháy mắt liền dùng sức đẩy Giang Hạo ra, hoảng đến mức lui về phía sau một bước lớn, cơ hồ là dán tường, trừng mắt nhìn cửa.

Giang Hạo không hề phòng bị, đột nhiên bị đẩy ra, trực tiếp lui về phía sau, lảo đảo đặt mông ngồi trên mặt đất, vẻ mặt mơ màng.

Trường hợp cực kỳ xấu hổ, không gian yên lặng trong chớp mắt.

Quý Trạch ra vẻ trấn định mà mở miệng: “Em, đồng học, vừa rồi hắn vấp chân ngã sấp xuống.”

Trương Quảng Sâm buông tay nắm cửa, đi lên trước, xoay người nhìn Giang Hạo, quan tâm nói: “Không có việc gì đi? Có bị đau hay không? Anh lấy dầu hoa hồng lại đây cho em thoa nha?”

Giang Hạo chớp mắt hai cái, xua tay, “Không, không sao, không cần.”

“Không sao thì tốt, nhanh đi ra dùng cơm đi. Nam sinh thích nháo anh có thể hiểu, nhưng cẩn thận một chút đừng lộng bị thương, các em cũng sắp cao khảo rồi.” Trương Quảng Sâm nhìn nhìn, nghiêm túc mà dặn một câu, mới chậm rãi mà xoay người rời đi.

Quý Trạch lập tức tiến lên, ngồi xổm bên cạnh Giang Hạo, trong mắt tràn đầy lo lắng: “Xin lỗi, vừa rồi tôi… Cậu thật không có đau sao?”

Giang Hạo mâu quang vi thiểm, nhanh chóng cau mày nói: “Đau, đau quá…”

“Đâu? Chỗ nào?”

Quý Trạch nóng vội, lại thật cẩn thận mà đỡ cánh tay của hắn, “Nơi này đau không?”

Giang Hạo lại đưa tay bưng ngực, “Lòng tôi đau…”

Quý Trạch sửng sốt một lúc, mới kịp phản ứng hắn là đang diễn, tức giận mà thối lui, “Cậu thật là! Gạt tôi rất vui sao?”

“Tôi đâu lừa cậu, đột nhiên đẩy tôi ra, lòng tôi thật sự đau a, vừa thương tâm vừa đau.” Giang Hạo bày ra tâm trạng bi thương muốn chết.

Quý Trạch chột dạ, nhưng lại mạnh miệng: “Ai kêu cậu đột nhiên ôm tôi, bị phát hiện liền xong đời.”

Giang Hạo buông tay che ngực xuống, thuận thế nằm trên mặt đất, thở dài: “Tôi cũng biết.”

Thanh âm nặng nề trong không khí, như hồ dính lộn xộn thành một đoàn, nặng trịch, nện vào trong lòng hai người.

Quan hệ của bọn họ hiện tại căn bản không dám để cha mẹ biết. Mặc dù biết rõ thái độ cha mẹ xem như khai sáng, có khả năng sẽ tiếp thu, nhưng vẫn là thấp thỏm, chỉ sợ chuyện không thành. Tình trạng như bây giờ ít nhất hai bên còn có thể lui tới.

Biểu tình có chút phức tạp.

Quý Trạch vuốt vuốt mặt của hắn, nhẹ giọng nói: “Sẽ tìm được cơ hội, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Giang Hạo gật gật đầu, dùng một chút lực, mãnh liệt chống tay ngồi dậy, cùng Quý Trạch sóng vai đi ra ngoài.

Trên bàn cơm, Trương Quảng Sâm nuốt miệng cơm, đột nhiên nhớ tới vui đùa vừa rồi, nói: “A Trạch, tình cảm của em cùng Hoa Canh rất tốt đi?”

Quý Trạch không biết hắn có ý tứ gì, gật đầu nói: “Rất không tồi.”

Ánh mắt Giang Hạo lập tức cảnh giác.

Trương Quảng Sâm: “Thanh mai trúc mã, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng* a, nếu Hoa Canh làm con dâu, dì nhỏ cũng rất thích ý, đúng không?”

(*近水楼台先得月: gần gũi với người có thế lực nên được lợi)

Mẹ Quý gật đầu: “Mấu chốt là a trạch nhà mình thích, dì tin tưởng ánh mắt của nó.”

Quý Trạch hướng mẹ mình cười một chút, nói: “Anh, anh quản chính mình cho tốt đi, Hoa Canh còn có Lương Trác đó.”

Trương Quảng Sâm: “Nói là nói như vậy, nhưng Lương Trác tên kia không lạnh không nóng, hắn như vậy thì Hoa Canh làm sao có thể thông suốt? Em so với hắn có ưu thế cạnh tranh hơn.”

Mẹ Quý đánh hắn, “Đừng đánh động tình cảm người khác. Sao cậu thích tác hợp A Trạch cùng Hoa Canh như vậy, lo mà ăn cơm của cậu đi.”

“Chuyện bọn họ khi còn bé a, dì nhỏ quên rồi sao?”

“Úc, cháu nói chuyện kia a.”

Mới vừa vừa nói xong, mẹ Quý liền nhịn không được nở nụ cười. Giang Hạo vẻ mặt tò mò mà nhìn.

Mẹ Quý nhìn, nói: “Con không biết đi? A Trạch khi còn bé, lúc chúng ta mới vừa đến nơi này, Hoa Canh cùng mấy đứa nhóc muốn mang A Trạch đi chơi, đều là con nít, rất nhanh liền thân thiết với nhau, A Trạch cũng chơi rất vui vẻ, có khi thời gian ăn cơm cũng quên. Có một lần cũng bởi vì chạy quá nhanh, A Trạch phát bệnh không thở nổi.”

“A Trạch như thế nào?” Giang Hạo vội hỏi.

“Đi bệnh viện một chuyến, không có việc gì.” Mẹ Quý hồi tưởng, ôn nhu mà mỉm cười, “Khi đó dì còn chưa mắng nó, ngược lại là nó khóc trước, nói về sau sẽ không chơi cùng những bạn đó nữa.”

“Trước kia cũng thử như vậy, bởi vì A Trạch thân thể không tốt, cha mẹ bọn nhóc sẽ bảo con mình không cần chơi cùng nó, sợ xảy ra chuyện gì, cho nên A Trạch không có nhiều bạn bè lắm. Nhưng lần đó, Hoa Canh thật sự rất không giống, cầm kẹo trái cây tới thăm A Trạch không ngừng, còn nói cái gì mà nàng mang đi ra ngoài chơi, phải bảo vệ A Trạch tốt, giống như chị gái nhỏ, đặc biệt đáng yêu.”

Sau đó, chị gái nhỏ này, làm liền làm mười năm.

Ánh mắt Giang Hạo mềm mại, nhìn Quý Trạch nhếch môi mỉm cười, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi hợp lại với bộ dáng mềm mại khi còn bé, giống như xuyên qua thời gian, nhìn thấy tuổi thơ của nhóc Quý Trạch.

Đoạn thời gian kia hắn còn chưa gặp được Quý Trạch, thật đáng tiếc không thể bồi ở bên cạnh cậu, dỗ cậu đừng khóc.

Nhưng may mắn thay, trong đoạn thời gian kia, cậu có một người bạn rất tốt.

____________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK