Cảnh buổi chiều phải quay rất lâu, chờ đến khi kết thúc cũng là lúc màn đêm buông xuống. Ôn Tư Ngộ nhìn điện thoại, 8 giờ rồi.
Cô không nhịn được lại nhìn qua người đàn ông đang ngồi trên bàn học, anh hơi cúi đầu, lông mi dài rủ xuống, dáng vẻ thoạt nhìn khá mỏi mệt.
Cũng phải thôi, anh đã quay cảnh này suốt từ 2 giờ chiều tới giờ, thời gian để nghỉ cũng chẳng có. Đóng phim chính là loại công việc hao tốn sức lực nhất, Ôn Tư Ngộ đứng sau lưng đạo diễn cả một buổi chiều thôi mà đã thấy hai bắp đùi tê dại rồi, càng đừng nói đến Giang Tự.
Người đàn ông cứ rũ mắt ngồi đó, Chu Diệc không ở bên cạnh, chỉ có trợ lý Tiểu Trần đang giúp anh chỉnh lại quần áo.
Ôn Tư Ngộ có chút do dự, cuối cùng vẫn khom lưng cầm chai nước khoáng dưới chân mang qua cho anh.
Cô bình tĩnh đi đến trước mặt anh, vừa hay lúc ấy Giang Tự ngẩng đầu lên. Tình huống này hơi giống với lúc buổi sáng, chẳng qua lần này anh ngồi ở trên bàn, độ cao cơ bản ngang với mặt cô.
Cả ngày hôm nay cô chưa được nghỉ ngơi lần nào, cả người không hề có tinh thần nhưng vẫn mỉm cười với anh.
Cô cười rộ lên trông rất đẹp, cặp mắt vốn to tròn khi cười lên lại giống mắt hạnh, khoé môi hiện ra lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cô đưa chai nước khoáng trong tay ra cho anh: "Thầy Giang, hôm nay ngài vất vả rồi."
Giang Tự rũ mắt, nhìn chằm chằn vào chai nước khoáng kia.
Yên lặng ba giây, anh vẫn không có động tĩnh gì.
"Thầy Giang?" Cô nghi hoặc gọi anh một tiếng, sau đó đột nhiên "a" lên như hiểu ra, vội vàng giải thích: "Bình này là em mới lấy đó ạ, là mới, chưa ai dùng đâu."
"Không phải." Lần này anh mới đáp.
Sau đó anh hơi dừng lại, cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ vươn tay nhận lấy chai nước kia, ngẩng đầu nhìn cô: "Cảm ơn."
Ôn Tư Ngộ nhẹ nhàng nói không có gì, lại lễ phép rời đi. Trong giây phút xoay người kia, khoé miệng cô khẽ nhếch lên không ai phát giác.
Trái tim trong lồng ngực đã đập thình thịch thình thịch, cô thậm chí còn cảm thấy ngón tay vừa mới cầm chai nước kia đã mềm nhũn ra rồi.
Các nữ sinh cao trung theo đuổi thần tượng đúng là quá mức điên cuồng, bên ngoài các phòng học trên tầng ba cơ bản đã bị bao vây kín mít, phải để thầy cô tổng phụ trách đến đây thì mới đuổi đi hết được, bằng không Ôn Tư Ngộ nghi ngờ các cô ấy có thể ở đây đến tận bây giờ.
Sau khi cùng các nhân viên công tác chào hỏi hết một lượt, thiếu nữ vừa ngâm nga hát vừa đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Tuy rằng có hơi mệt nhưng không biết vì sao tâm trạng cô rất tốt, giống như cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, một chút cảm giác mệt mỏi cũng không có.
Cô ngồi trong nhà vệ sinh hát đủ các loại hình bài hát, từ <Cao Nguyên Thanh Tạng> cho đến <Ánh Trăng Trên Cao>, rồi từ <Vương Phi> cho đến <Lý Bạch>.
Đến cuối cùng, cô nổi hứng ngâm nga bài hát do chính mình nghĩ ra mà cũng không biết đó là bài gì nữa, cứ để mặc mình chìm vào âm thanh giai điệu đó.
Cô rửa tay rồi vẩy vẩy sao cho hết nước, lại nhắm mắt hưởng thụ đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.
Lúc này người trong đoàn phim đã rời đi gần hết, khu dạy học lúc 8 giờ tối trở nên yên tĩnh, đèn đã tắt hết, bên ngoài hành lang chỉ còn dư lại ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, hắt lên mặt đất phản chiếu tia sáng lờ mờ.
Ôn Tư Ngộ vung vẩy tay, vẫn vui vẻ ca hát.
Giang Tự đút tay vào túi quần, dựa vào khung cửa sổ gần đó nhìn cô.
Ôn Tư Ngộ hơi sững sờ.
Tay cô không vung vẩy nữa, cũng không hát nữa luôn.
Người cũng không động đậy.
Thế giới của cô lúc này chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Và cả tuyệt vọng.
Và còn có thêm một câu miêu tả sinh động thế này:... Tôi fuck.
WTF!!!
Người đàn ông dựa vào khung cửa sổ, đứng ngược với ánh trăng, vẻ mặt anh bao trùm trong bóng tối nên cô không thấy rõ biểu tình.
Chỉ có âm thanh nhàn nhạt tựa ánh trăng vang lên: "Sao em không hát tiếp?"
"..."
Đại não Ôn Tư Ngộ cứng đờ, phảng phất giống như không còn hoạt động được nữa. Cô không biết mình nên trả lời anh như thế nào, hiện tại chỉ muốn tìm cái lỗ nào chui xuống, hoặc là chạy lại vào nhà vệ sinh đâm đầu vào tường cho rồi.
Hít vào, thở ra, giọng nói Ôn Tư Ngộ run rẩy: "... Thầy Giang, anh chưa đi à... Ha, ha ha..."
Giang Tự đứng thẳng dậy, đến gần cô: "Vốn dĩ định đi rồi, nhưng tôi nghe thấy gần chỗ này có tiếng hát của ai đó, tôi còn tưởng là ma."
Ôn Tư Ngộ: "..."
Xin chào các vị đại gia, hôm nay tôi sẽ cho các vị đại gia thưởng thức xem thế nào mới gọi là nói chuyện chuyên nghiệp với idol nhé.
Cô gái nhỏ nhắm mặt lại, thầm nghĩ thôi thì cũng bị nghe hết rồi nên chẳng có gì phải sợ nữa, dứt khoát mặc kệ, bĩu môi đến bên cạnh anh: "Thầy Giang ạ, anh nói thế thì em không biết trả lời sao nữa rồi."
Cái đầu nhỏ xụ xuống, thoạt nhìn giống như động vật nhỏ bị uỷ khuất vậy.
Giang Tự cố nén suy nghĩ muốn sờ đầu cô, mắt liền dời sang chỗ khác: "Bây giờ chắc xe đã đi rồi." Không biết nghĩ đến cái gì mà anh lại cười nói: "Hình như lần nào em cũng bị như vậy nhỉ!"
"Trường này cũng chẳng xa khách sạn lắm đâu, em đã hỏi qua rồi, cũng đang định đi về nè." Cô mắt nhắm mắt mở theo đuôi anh, bộ dạng uể oải kia sớm đã không còn xấu hổ và giận dữ như vừa mãy nữa: "Vừa hay có thể mua đồ ăn vặt..."
Giang Tự rũ mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Thật ra tôi hát cũng rất khó nghe."
Cô "a" một tiếng, trợn to mắt: "Giọng thầy Giang dễ nghe như vậy, làm sao hát khó nghe được."
Anh cười cười, đứng lại.
Ôn Tư Ngộ không hiểu lí do vì sao nhưng cũng đứng lại theo anh.
Cô hơi ngửa đầu, nghi hoặc gọi anh một tiếng: "Thầy Giang?"
Giọng người con gái mềm mại uyển chuyển, mang theo chút ngọt ngào nhưng không dính nhớp, ngược lại còn trong trẻo giống như kẹo bạc hà mát lạnh.
Giang Tự nhớ tới, chính là âm thanh này mỗi khi phát song trực tiếp sẽ cách một màn hình phát ra, mang theo dòng điện chui vào tai anh, gọi anh là "A Tự". Không giống với giọng nói câu nệ khách sáo hiện giờ của cô, giọng cô khi nói hai chữ ấy đặc biệt nhẹ nhàng.
Cho dù cô nghĩ rằng anh nhất định sẽ không nghe được.
Sâu trong thân thể như có một con bướm trắng bay khẽ qua làn nước, từ xương đuôi mà bay thẳng về phía trước, đến xương sống rồi sọ não, thân thể nhỏ nhắn vỗ nhẹ đôi cánh bay đến.
Giang Tự hỏi cô: "Em muốn nghe bài nào?"
Ôn Tư Ngộ không kịp phản ứng mà giật mình nhìn anh.
Người đàn ông thấy cô không trả lời thì tự biên tự diễn: "Tôi hát cái gì cũng giống nhau cả, thôi thì tuỳ tiện hát một bài vậy."
Giang Tự nói rồi đứng thẳng người, e hèm một tiếng rồi bắt đầu hát.
Kể từ lúc anh xuất đạo đến nay đã được mười mấy năm, nhưng cô chưa bao giờ nghe thấy anh hát cả.
Bất kể là tiết mục gì, tham gia show hay chương trình văn nghệ gì, cho dù người dẫn chương trình có nửa đùa nửa thật khi nói đến chủ đề này đều sẽ bị anh phớt lờ ngoài tai.
Vậy mà vào giờ phút này, trong khu lớp học yên tĩnh, anh mặc áo sơ mi trắng, người đứng trước khung của sổ tạo thành bức tranh thiếu niên đơn giản mà đẹp đẽ.
Đôi mắt sâu thẳm ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô, không có bất kì một đoạn nhạc đệm nào mà cứ thế vang lên, hát từng câu từng chữ cho cô nghe.
Tuy rằng chưa trải qua chỉnh sửa nhưng đây chính là giọng thật của anh, vô cùng chân thật.
Mà Ôn Tư Ngộ cũng không nghe ra anh đang hát bài nào, bởi vì căn bản cô cũng chẳng chú ý đến vấn đề này nữa.
Ôn Tư Ngộ đã từng có một ý nghĩ kỳ lạ. Đó là nếu có một ngày Giang Tự có thể hát cho cô nghe, nhịp tim của cô có thể đập nhanh đến nỗi chết bất đắc kì tử.
Nhưng mà hiện tại, cô đã nghe được tiếng tim đập của chính mình.
Thịch, thịch, thịch.
Trầm ổn, không hề có dấu hiệu rối loạn nào.
Lại phảng phất giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng giọng hát của anh không có chút nào lọt tai.
Giang Tự hát xong, lại thấy cô vẫn còn ngây ngốc nhìn mình.
"Khó nghe đến nỗi làm em sợ rồi à?" Vẻ mặt anh giống như có chút bi thương.
Ôn Tư Ngộ bị anh làm cho chọc cười: "Ừm, đúng là rất khó nghe."
Cô ngẩng đầu nhìn anh cười, mắt lấp lánh như pháo hoa.
Giang Tự bất đắc dĩ thở dài, rốt cuộc cũng không nhịn được, xoa xoa đầu của cô.
"Đi thôi."
Bàn tay anh rất lớn, mang theo độ ấm mà dừng lại ở đỉnh đầu cô, không nặng không nhẹ xoa xoa mái tóc mềm mượt.
Nhiệt độ từ sợi tóc truyền sang da đầu rồi chui thẳng vào sọ não, càng ngày càng nóng... càng ngày càng nóng... Sau đó dứt khoát "đoàng" một tiếng.
Nổ tung luôn rồi.
Được, được xoa đầu rồi!
Chân người đàn ông dài nên đã đi lên phía trước một đoạn, bấy giờ Ôn Tư Ngộ mới hồi thần lại vội vàng chạy chậm vài bước đuổi theo phía sau anh.
Hai người đi khỏi khu dạy học, cơn gió mùa hè nhẹ nhàng thổi tới, kèm theo khí mát thoang thoảng. Ánh đèn trong sân trường mờ mờ ảo ảo, hai bên đường toả ra bóng cây.
Ôn Tư Ngộ bước từng bước nhỏ, tốc độ so với Giang Tự thì chậm hơn một chút. Vì để đuổi kịp anh nên nhìn cô không giống đi tẹo nào, giống tung tăng nhảy nhót hơn.
Bốn bề im ắng, chỉ còn lại âm thanh của tiếng ve.
Cô gái bên cạnh anh tung tăng nhảy nhót giống như con thỏ nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu đến kì lạ. Giang Tự suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời đi chậm lại.
Lại nghĩ, cả ngày hôm nay bận bịu giống như chẳng nhìn thấy cô ngồi xuống lần nào, thế là bước chân anh không tự chủ được càng nhỏ thêm.
Hai người đi đến cổng lớn của trường học, Ôn Tư Ngộ nhìn ngó xung quang, không phát hiện ra chiếc xe bảo mẫu nào cả.
Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông bên cạnh, vừa muốn hỏi thì nghe thấy anh nói: "Tôi bảo Tiểu Trần về trước rồi."
Ôn Tư Ngộ "a" một tiếng.
Giang Tự nghiêm túc nói: "Tối nay ăn nhiều, bây giờ đi bộ cho tiêu hoá bớt."
"..."
Ôn Tư Ngộ nhớ tới bữa cơm tối nay tuy rằng rất khó ăn, nhưng mà do đói lả nên mọi người vẫn quét sạch sẽ cơm hộp, mà cái cơm khoai tây kia đúng là rất khó tiêu hoá.
Cô lại nhìn từ trên xuống dưới Giang Tự một vòng, phát hiện anh đã cởi áo khoác đồng phục xuống, hiện tại chỉ mặc áo sơ mi trắng quần jean, hai tay trống trơn đứng ở đó, gương mặt điển trai bình tĩnh lộ ra bên ngoài.
Ôn Tư Ngộ trầm ngâm một lát, uyển chuyển mở miệng: "Thầy Giang, nếu anh cứ để nguyên như vậy mà đi đường thì e sáng mai chúng ta cũng chẳng về tới nơi mất."
Cô vừa mới dứt lời liền nghe thấy cách đây không xa truyền đến vài tiếng hét chói tai. Ôn Tư Ngộ sợ tới mức giật bắn cả mình, lại nhìn theo chỗ âm thanh phát ra, phát hiện bên cạnh bồn hoa ở trường học nhảy ra năm sáu nữ sinh mặc đồng phục, vẻ mặt kích động và hưng phấn chạy tới.
Ôn Tư Ngộ: "..."
Cô đúng là xem nhẹ sự mệ muội của mấy bé fans cuồng này rồi. Xem ra đứng trước sắc đẹp, cho dù là chủ nhiệm lớp cũng không thể ngăn cản.