Cố Dao vì chuyện chung thân đại sự của bạn tốt mà ngồi đó nghe tin bát quái đến hết cả buổi chiều, vừa chuẩn bị ra về thì nhận được điện thoại của bạn cùng phòng kí túc xá, nói giáo sư hôm nay điểm danh.
Ôn Tư Ngộ ngồi một bên, thong thả uống ly trà sữa rồi cười trên nỗi đau của người khác.
Nhưng bất hạnh sau đó chính là, cô cũng nhận được một cuộc gọi tương tự từ bạn cùng phòng, nói giáo viên môn Văn học Nghệ thuật tới điểm danh.
Ôn Tư Ngộ: "..."
Từ em gái nhỏ năm hai nay biến thành bà cô héo úa năm ba, tuổi tác tăng đồng nghĩa với việc chương trình học cũng nhiều hơn. Đó là chưa kể đến sinh viên hệ đạo diễn học vô cùng mệt, chương trình gồm có ba vấn đề lớn: Kịch bản, biểu diễn và ngôn ngữ nghe nhìn. Từ lúc khai giảng tới nay, Ôn Tư Ngộ cùng nhóm bạn cùng phòng đã sâu sắc cảm nhận được áp lực nặng nề mà các vị giáo sư bộ môn mang tới.
Nhất là ngôn ngữ nghe nhìn.
Đó là cơn ác mộng của toàn thể sinh viên khoa đạo diễn.
Thời điểm Hướng Ca tới tìm, Ôn Tư Ngộ vừa mới ném quyển sách chuyên ngành sang một bên, chuẩn bị chơi game thư giãn.
Hướng Ca và Ôn Tư Ngộ quen biết nhau qua trò chơi Người sói.
Vào lúc vừa mới chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường đại học này, các thiếu nữ ai cũng mộng tưởng rằng mình sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm đến chết, nhất là khi trường Trung Ảnh lại có rất nhiều mỹ nam mỹ nữ. Chỉ cần tuỳ tiện đi một vòng quanh khuôn viên trường thôi là đã có thể sưu tầm được hàng tá nhan sắc ở mức độ cao hơn bình quân gấp nhiều lần rồi.
Nói Ôn Tư Ngộ chưa từng có mộng tưởng tình yêu này, đó là giả.
Song quan hệ của cô với các vị đàn anh trong trường chỉ có thể nói là bình thường, hữu nghị mà thôi.
Buổi họp mặt tân sinh viên là buổi họp mà tất cả sinh viên nào cũng phải trải qua, là mốc sự kiện đầu tiên phải làm sau khi dấn thân vào môi trường Đại học.
Khi đó Ôn Tư Ngộ năm nhất, da trắng chân dài, là một đàn em trắng trẻo mềm mại nên không có lí do gì lại không được mời đi.
Cô mặc chiếc váy trắng, trang điểm nhẹ, đôi mắt hạnh to tròn lấp lánh ánh nước, khi cười khoé mắt cong lên thành hình trăng non, dáng vẻ đáng yêu đến cực điểm.
Một màn này khiến các vị đàn anh ở đây đều trở nên sôi nổi.
Đám đàn anh muốn làm quen nên rủ các em gái chơi trò Người sói, đợi các em đồng ý vậy mới hết xôn xao.
Khi ấy, nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ đã biến mất không dấu vết. Khóe môi khẽ nhếch, bình tĩnh thản nhiên, cô bắt đầu nghiêm túc phân tích.
Lời nói tự tin, khí chất thong dong, logic rõ ràng, ánh mắt sắc bén. Dù cô có bị chất vấn cũng không hề sợ hãi, rất bình tĩnh phân tích tình huống và quyết đoán đổ lỗi, nhờ đó thật sự thoát khỏi hiềm nghi.
Nhưng thật ra cô chính là Người sói.
Dần dần về sau chẳng có ai chống cự lại được, chỉ có thể để mặc Ôn Tư Ngộ tuỳ ý khoác lác thuần thục, khống chế toàn bộ cuộc chơi.
Duy chỉ có Hướng Ca mới xứng làm đối thủ của cô.
Cô ấy mặc một bộ quần áo đen ôm sát, tai trái bấm một hàng lỗ tai, đối mặt với địch thủ mạnh như Ôn Tư Ngộ cũng chẳng hề hoảng sợ. Hai người tranh luận không hề có một chút sơ hở nào, càng đánh càng hăng, càng hăng càng đánh. Cuối cùng, khi nhìn thấy ngọn lửa sáng bừng trong mắt đối phương, cả hai đều nhận ra đó là kỳ phùng địch thủ xứng tầm.
Cuối cùng quyết định thêm Wechat của nhau.
Hướng Ca học hệ biểu diễn, cùng niên khoá với Ôn Tư Ngộ. Khuôn mặt cô ấy thuộc kiểu thiếu nữ bất lương điển hình, rất có cá tính.
Dựa vào cái khuôn mặt này, cho dù cô ấy có đứng trong tầng tầng lớp lớp minh tinh ở Trung Ảnh thì cũng có thể trở thành hoa khôi giảng đường.
Tình bạn của hai người tiến triển nhanh chóng, thân đến mức Ôn Tư Ngộ cảm thấy nếu mấy năm nữa Hướng Ca xuất đạo, cô rất có thể vượt tường Giang Tự mà nhảy qua làm fans cô ấy mất thôi.
Lần này Hướng Ca tới tìm cô là để hỏi cô có hứng thú tham gia quay một bộ phim ngắn hay không.
Bộ phim được quay ngay trong trường, nói về sự lựa chọn của cô gái khi đứng giữa lí tưởng và thực tế, các mối quan hệ xã hội cũng như các khó khăn cô ấy phài trải qua.
Biên kịch của bộ phim này hiện đang là sinh viên năm tư đồng thời cũng là bạn của Hướng Ca, đang làm luận văn tốt nghiệp. Ôn Tư Ngộ đọc qua bản thảo, kịch bản nói về một thanh xuân tràn đầy nhiệt huyết cùng lí tưởng, quả thực mới đọc qua thôi mã đã thấy tràn đầy năng lượng rồi.
Nghĩ đến học kì này phải làm bài tập ngôn ngữ nghe nhìn, Ôn Tư Ngộ đồng ý ngay không chút do dự.
Chiều hôm sau khi vừa tan học, Ôn Tư Ngộ đã bị Hướng Ca lôi kéo đến sân bóng chuyền.
Đã có mấy người chờ sẵn ở nơi đó, ba nam hai nữ, trong đó có một nam sinh trông thấy Ôn Tư Ngộ liền huýt sáo một tiếng. Nam sinh bên cạnh anh ta ngẩng đầu lên, trông có chút sửng sốt.
Hướng Ca nửa lôi kéo nửa dắt Ôn Tư Ngộ đi tới, hất hàm cười: "Giới thiệu với mọi người, đây là đạo diễn do tôi lừa đến."
Nam sinh huýt sáo vừa rồi đang bắt chéo chân chống cằm nhìn hai người, nghe đến đây liền nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều: "Tôi biết mà, Ôn Tư Ngộ của hệ đạo diễn chứ gì, tình nhân trong mộng của anh Trăn đấy thôi." Cậu ta đưa tay về phía Ôn Tư Ngộ, tự giới thiệu: "Chào chị dâu, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Lộ Dịch, Lộ Dịch trong Louis XIV."
(Louis = Lộ Dịch trong tiếng Trung.)
Nam sinh bên cạnh thấy cậu ta đang cười tí tởn thì liếc mắt một cái, không chút lưu tình đánh vào mu bàn tay cậu ta, làm Lộ Dịch ngượng ngùng rụt tay về.
Ôn Tư Ngộ bị cậu ta chọc cười.
Nam sinh kia cũng cười, hướng cô xin lỗi: "Xấu hổ rồi, cậu ấy thích nói đùa lắm."
Người này rất cao, mặc áo sơ mi trắng vào đúng kiểu nam thần trường học. Hàng nút áo mộc mạc đơn giản, Ôn Tư Ngộ có cảm giác đã gặp qua anh ta ở đâu rồi.
Cô lục lọi trí nhớ một lúc, nghĩ thầm hình như cô từng thấy anh ta ở trên diễn đàn trường học thì phải, đây chính xác là nam thần khoa biểu diễn.
Lúc này anh ta cũng giới thiệu với cô: "Chào cậu, tôi tên là Nguyên Trăn."
Ôn Tư Ngộ nhủ thầm, đương nhiên tôi biết cậu là Nguyên Trăn, một bài kia của cậu đã nắm giữ được vô số trái tim thiếu nữ rồi.
Cô cũng khách sáo đáp lại: "Tôi là Ôn Tư Ngộ."
Tuy nói cô là bị Hướng Ca lôi kéo tới đây, nhưng không thể nghi ngờ tất cả bọn họ đều muốn cô làm đạo diễn cho bộ phim ngắn này.
Sau khi cùng biên kịch thảo luận sửa đổi đôi chỗ trong kịch bản, chỉ định vai nam nữ chính, sắp xếp lịch quay, đi mượn trang thiết bị thì chính thức mở máy đã là chuyện của một tuần sau rồi.
Bây giờ đang là cuối tháng chín, trong phòng thư viện ở tầng ba, có một nữ sinh mặc áo hoodie liền mũ màu trắng, mặc quần legging màu đen làm cho đôi chân càng thêm thẳng dài. Cô đứng đằng sau chiếc máy quay phim cỡ lớn, hết sức chuyên chú mà xem lại cảnh quay vừa rồi, nhìn không chớp mắt.
Nguyên Trăn cầm theo chai nước khoáng đi tới, để ngay trước màn hình camera. Tầm mắt đột nhiên bị chặn lại khiến Ôn Tư Ngộ hơi nhíu mày, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vị nam thần kia đang đưa chai nước cho mình.
Cô hơi ngẩn người, cầm lấy nó rồi lễ phép gật đầu: "Cảm ơn đàn anh."
Nguyên Trăn năm nay năm tư, lớn hơn một khoá so với Ôn Tư Ngộ, nghe nói đã được một công ty giải trí nhắm đến, năm sau bắt đầu kí hợp đồng chuẩn bị ra mắt.
Nghe thấy giọng điệu khách khí của cô, Nguyên Trăn cũng không tỏ thái độ gì nhiều, ánh mắt chan chứa ý cười nhìn cô, nghiêm túc nói: "Đạo diễn Ôn chuyên nghiệp quá."
Ôn Tư Ngộ suýt bị sặc nước, cũng cười cười đáp lại: "Thầy Nguyên diễn cũng rất tốt, là một diễn viên giỏi."
"Đạo diễn Ôn nói như vậy thôi, chứ vừa nãy cô NG tôi bốn lần." Nguyên Trăn hơi cúi đầu, cười tủm tỉm oán giận, ngữ khí có vài phần uỷ khuất.
Làn da anh ta thực trắng, mũi cao, lúc cười rộ lên lộ hai cái má núm đồng tiền nho nhỏ, cực kì đẹp.
Cô gái nhỏ lần này là cười thật, làm bộ nghiêm túc mà nói: "Tại vì mỗi lần nhìn thầy Nguyên tôi đều có cảm giác anh có thể diễn tốt hơn nữa, vì vậy mới NG anh."
Rõ ràng Nguyên Trăn hơi ngẩn ra, ánh mắt dần trở nên mềm mại, đang định nói gì đó thì đột nhiên bị người ta xông tới cướp lời.
Lộ Dịch vừa mới có cảnh quay nên còn đang mặc trang phục đóng phim. Cậu ta nhảy từ phía sau ra ôm chầm lấy cổ Nguyên Trăn, làm anh ta hơi chao đảo.
Lộ Dịch cười đến sáng lạn, cung cấp thông tin cho Ôn Tư Ngộ biết: "Nguyên Trăn của chúng tôi không chỉ diễn tốt mà hát hay lắm đó đạo diễn Ôn! Tôi nghe xong chỉ muốn gả cho cậu ấy!"
Ôn Tư Ngộ: "..."
Nguyên Trăn quay đầu lại, mỉm cười: "Bỏ tay ra."
Lộ Dịch giả mù giả điếc, vẫn dùng hết sức lực nâng hình tượng của Nguyên Trăn lên: "Đàn em Ôn này, anh Trăn đây không chỉ diễn xuất tốt ca hát tốt mà còn là một người đàn ông tốt nữa nha! Không chơi game, không quan hệ tình cảm, thậm chí đi chơi cùng chúng tôi mà cậu ta còn không muốn đi nữa. Suốt bốn năm đại học, tôi chưa từng thấy cậu ta có bạn gái khi nào. Cho-đến-tận-bây-giờ!"
Người này càng nói càng hăng say, bỏ qua người đàn ông bị cậu ta ôm lấy đang ngày càng đen mặt, hai cánh tay lại giơ ra một khoảng lớn: "Đám con gái theo đuổi cậu ấy, xếp thành hàng ấy à, chậc chậc, chắc phải dài từ Trung Ảnh đến trường Ngoại ngữ sát bên đấy. Nhưng mà anh Trăn không dao động dù chỉ một chút, anh Trăn tâm lặng như nước, là một thanh niên vô cùng nghiêm túc, là hậu đài vô cùng kiên cố đấy."
Ôn Tư Ngộ: "..."
Nguyên Trăn: "..."
Thời gian đầu bộ phim ngắn này quay rất thuận lợi, đợi đến khi được một phần ba bộ, tâm lý nam chính phải trải qua một cuộc biến đổi, mà nữ chính cũng thay đổi thái độ với bạn bè, cảm giác khác đi trước kia một chút.
Một cảnh này quay liên tục trong ba ngày, Ôn Tư Ngộ vẫn cứ thấy Nguyên Trăn diễn xuất không đạt, không tạo được đúng cảm giác nên có.
Vừa hay hai ngày sau chính là Tết Trung Thu, mọi người cũng nóng lòng về nhà nên tâm tư đã sớm không còn ở trong trường học. Ôn Tư Ngộ dứt khoát cho đoàn phim nhỏ của mình nghỉ, nhân thời gian này điều chỉnh lại trạng thái.
Hết buổi học chiều hôm sau cô trở về kí túc thu dọn hành lý, trước khi đi ngẫm nghĩ, vẫn nên gọi cho Ôn Tư Viễn một cuộc điện thoại báo trước mới được.
Vị anh trai đại nhân này của cô đang mở cuộc họp, lúc nhận điện thoại mà giọng vô cùng nghiêm túc đứng đắn: "Có gì mau nói."
Cô lời ít ý nhiều: "Tối nay em về nhà."
Người ở đầu dây bên kia dường như rất kinh ngạc: "Tối nay về á? Em bị trường học đuổi rồi à?"
Ôn Tư Ngộ: "..."
"Anh à, mai là Trung Thu rồi đấy."
Ôn Tư Viễn tựa hồ như quên mất ngày này, trầm mặc một lát rồi nói: "Hôm nay rất có thể anh sẽ về nhà muộn, lúc em về nhớ đi mua thức ăn nhé, anh tắt máy đây."
Dứt lời, cuộc gọi kết thúc.
"..."
Cô cảm thấy anh trai đối xử với cô cứ như cho có lệ vậy.
Ôn Tư Ngộ kéo vali hành lý ra khỏi cổng trường, lơ đãng nhìn lướt qua sân bóng rổ, sau đó liền thấy bóng dáng ai đó quen thuộc.
Người đàn ông đeo khẩu trang dùng một lần bán trên mạng, mũ lưỡi trai đội lên đầu, đôi mắt nâu thầm trầm lẫn vào trong bóng đem, cứ lẳng lặng như thế mà nhìn cô.