• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cẩm.

Các cô gái thét chói tai chạy tới, trong tay còn cầm nắm cơm nắm, xem ra là vừa từ cửa hàng tiện lợi ra thì nhìn thấy bọn họ.

Giang Tự nhìn thấy các cô ấy thì theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Kết quả còn chưa kịp lùi thì các cô gái đã đỏ mặt đứng trước mặt anh, bởi vì chạy quá nhanh nên thở phì phà phì phò. Cô gái đứng đầu kia kích động đến nỗi nói không nên lời, lắp bắp mở miệng: "A Tự! Em... Chúng em đều là fans của anh, rất thích anh... Chúng em đã đợi anh từ lúc tan học đến bây giờ, cuối cùng cũng đợi được rồi!"

Ôn Tư Ngộ đứng ở bên cạnh xem đột nhiên cảm thấy, cô đường đường là một fans hâm mộ chân chính của Giang Tự nhưng biểu hiện của cô khi lần đầu tiên nhìn thấy anh thật sự là quá xuất sắc.

Vốn còn đang suy nghĩ xem có nên chạy đi hay không, Giang Tự hơi sửng sốt: "Các em từ lúc tan học đến giờ vẫn chờ ở đây?"

Các cô gái vội gật đầu, tay cầm cơm nắm run run, có một cô gái đứng đằng sau trực tiếp khóc lóc ra mặt, mũi hồng hồng, nước mắt rơi lã chã.

Giang Tự vẫn giữ nguyên gương mặt liệt mà cúi dầu, khom lưng chống tay ở đầu gối nhìn các cô ấy: "Muộn thế này rồi mà không về nhà thì bố mẹ có lo lắng không? Cơm cũng chưa ăn, bộ muốn đau dạ dày hả?"

Bộ dạng anh thoạt nhìn có vẻ hung dữ nhưng ai cũng biết đây là anh đang nhắc nhở có thiện ý.

Lời anh vừa nói ra khỏi miệng thì các cô gái trong nháy mắt giống như bị đóng băng rồi, hết người này đến người khác khóc, dáng vẻ nghẹn ngào đáng thương.

"Ôi, các em đừng khóc mà." Giang Tự thở dài: "Tối rồi, mau về nhà đi."

Các cô gái ngoan ngoãn lau nước mắt gật đầu, bàn tay run rẩy lấy từ trong cặp ra giấy bút được chuẩn bị từ trước, cẩn thận dùng đôi mắt đỏ lựng nhìn anh: "A Tự, anh có thể ký tên cho nhóm chúng em không ạ?"

Giang Tự đứng thẳng người, tiến lên nhận lấy từng quyển vở bút của bọn họ, nhanh chóng ký tên. Sau đó, anh còn nhìn thấy cô gái đang khóc thút thít ở đằng sau kia, hỏi cô: "Em có muốn ký tên không?"

Cô gái ấy nhút nhát nhìn anh, cầm giấy bút trong tay mà không dám đưa qua, chỉ lo khóc.

Nước mắt cứ từng giọt từng giọt rơi xuống, thấm ướt trang giấy trắng.

Giang Tự bất đắc dĩ, chỉ có thể đi đến ngồi xổm trước mặt cô ấy.

Anh trực tiếp cầm lấy giấy bút trong tay cô, ngồi xổm mà rũ đầu viết viết, sau đó thì trả lại.

Cô gái nhỏ giọng nói câu cảm ơn, siết chặt tờ giấy trong tay, lại sợ bị nhàu nên cẩn thận vuốt góc tờ giấy.

Giang Tự thấy vậy thì ngữ điệu mềm mỏng đi không ít: "Em tên gì?"

"Trần... Trần Tư Giai."

Tư Giai.

Có phải mấy cô bé có chữ "Tư" trong tên đều đáng yêu như vậy không nhỉ?

Trên mặt bỗng nhiên lộ ra nét cười, Giang Tự gật đầu: "Tư Giai là một cô bé dũng cảm. Em đừng khóc nữa, mau về nhà đi."

Cô gái ấy gật đầu, sau đó càng khóc to hơn.

"..."

Giang Tự đành phải quay đầu nhìn Ôn Tư Ngộ xin giúp đỡ.

Ôn Tư Ngộ nhún nhún vai, tỏ vẻ cô cũng rất đau lòng nhưng không làm gì được. Trên thực tế, cô cảm thấy nếu mình cũng giống cô gái kia được anh cẩn thận dỗ dành như vậy, cô cũng có khả năng khóc đến ngất xỉu.

Cô gái tên Trần Tư Giai một bên khóc lóc một bên đưa cái túi trong tay cho anh: "A Tự, cái này cho anh. Hôm nay em không biết anh sẽ đến nên tan học em chạy vội về nhà lấy..."

Giang Tự nhận lấy, mở rồi lấy đồ vật bên trong ra xem.

Là một chiếc áo thun.

Mặt trước in hình Giang Tự phiên bản chibi đang mặc áo ngủ hình bò sữa, vẻ mặt trong có vẻ kiêu ngạo nhưng không kém phần đáng yêu.

Giang Tự cười nói: "Cảm ơn, tôi rất thích."

Cô gái ấy khóc: "Mặc dù em không biết có thể nhìn thấy anh hay không, cũng không biết anh đã đi chưa, may mà anh vẫn chưa đi, em còn gặp được anh nữa. Em vẽ xấu lắm, nhưng hình này em đã vẽ rất lâu, định đưa nó cho anh... Anh, anh đừng chê nó nhé. Có thể đưa cho anh là em vui rồi, A Tự... A Tự, em thật sự rất thích anh."

Cô gái cứ thút tha thút thít nức nở, nấc nghẹn, nói năng lộn xộn bảo thích anh, có thể gặp anh là quá tốt rồi.

Giang Tự vô cùng kiên nhẫn chờ cô ấy nói xong: "Em vẽ không xấu tẹo nào, đẹp lắm. Tôi sẽ mặc nó." Xong anh lại giơ tay lên, sờ sờ đầu cô ấy: "Cảm ơn em đã thích tôi, em thích tôi như vậy làm tôi rất vui."

.....

Các cô gái một bên rơi nước mắt một bên lưu luyến không muốn rời đi, Giang Tự phất tay bảo các cô ấy đi nhanh đi, đợi lúc thấy các cô ấy đi qua đường cái rồi anh mới xoay người lại.

Cô gái nhỏ vẫn còn đứng ở đó chờ anh.

Ôn Tư Ngộ cũng không biết rốt cuộc tâm tình của mình bây giờ là cái gì nữa.

Cô nhìn thấy các nữ sinh kia khóc lóc nói thích anh, anh còn trò chuyện với các cô ấy, thật ra cô rất ngưỡng mộ.

Bởi vì cô cũng có rất nhiều, cực kì nhiều lời chúc cùng hi vọng muốn nói với anh.

Hi vọng anh có thể tiếp tục đóng phim, tiếp tục phát triển sự nghiệp, trở thành người không ai có thể vượt qua.

Nhưng cô cũng lo lắng anh bận rộn nhiều việc mà thân thể ốm yếu, không đóng phim nữa cũng được, đẩy hết công việc đi, cứ nghỉ ngơi thả lỏng một thời gian cho tốt.

Cô sẽ đợi đến ngày anh trở nên nổi tiếng hơn nữa, được nhiều người biết đến hơn, được nhiều người thích hơn.

Nhưng mà cô lại ích kỉ muốn đem anh giấu đi, không muốn cho ai biết đến anh hết, muốn chỉ có một mình cô có được anh thôi.

Cô cũng muốn mình có thể đơn thuần nói với anh: A Tự, em thích anh rất lâu rồi, em sẽ thích anh cả đời. Anh là người tốt nhất, anh cố lên!

Chờ sau này anh gặp được người mà anh thích, em không những không hết hâm nộ anh mà còn thích cả vợ anh, thích con của anh và cô ấy, thích cuộc sống thường ngày của hai người, cũng thích hai người show ân ái cho em xem nữa.

Cho nên anh nhất định phải gặp được cô ấy.

Anh nhất định phải hạnh phúc.

Giang Tự tới gần, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ.

Đường xá lúc 9 giờ tối xe cộ qua lại như nước chảy, những thanh đèn Led vốn dĩ phải mang màu sắc đơn bạc lúc này lại toả ra ánh sáng rực rỡ giữa màn trời đêm. Đèn pha của những chiếc xe ô tô chạy trên đường toả ra thứ ánh sáng đẹp đẽ.

Cô lẳng lặng đứng ở ven đường, làn da dưới ánh đèn trở nên trắng nõn, trắng đến mức ánh đèn nê ông cũng không thể xuyên thấu, trắng đến mức làm rõ đôi mắt long lanh trên khuôn mặt nhỏ, phảng phất như đôi mắt ấy có thể biết cười.

Lúc này cặp mắt kia thoáng ngơ ngẩn, giống như đang ngẩn người.

Giang Tự trùm chiếc áo thun trắng lên đầu, hơi cúi người xuống gần cô.

Ôn Tư Ngộ hoảng sợ.

Người đàn ông lấy tay áo che đi nửa khuôn mặt, ràu rĩ nói: "Như vậy sẽ không ai nhận ra đâu."

Ôn Tư Ngộ: "..."

Giang Tự lại giật tay áo ở trên mặt xuống, nói nhỏ: "Tuy rằng thế này hơi nóng."

Cô lập tức không nhịn được cười.

Nhìn thấy cô cười, anh cong cong khoé miệng, đứng thẳng dậy tiếp tục bước đi.

Ôn Tư Ngộ đi theo anh, không nhịn được cảm khái: "Thầy Giang đối xử với fans tốt thật đấy."

Người đàn ông nghe thấy thế thì đuôi lông mày hơi sụp xuống: "Thật ra tôi cũng không biết cách nên đối xử với fans như thế nào, đặc biệt là fans nữ. Bình thường gặp họ tôi toàn trốn."

Ôn Tư Ngộ lại tưởng tượng đến cảnh anh thấy fans nữ thì chạy đi đường vòng, cô không khỏi thấy có chút đáng yêu.

"Hôm nay phản ứng đầu tiên của tôi là cảm thấy phiền phức, nhưng lại nghĩ đến các em ấy đã chờ lâu như vậy chỉ để nhìn thấy tôi, tôi cảm thấy mình không thể đi được."

Giang Tự nghiêng đầu chuyển tầm nhìn qua cô: "Nhưng tôi hình như không đáng để các em ấy thích thì phải."

"Không có chuyện đó đâu." Ôn Tư Ngộ nhanh mồm buột miệng thốt lên.

Nói xong cô phát hiện hình như mình phản ứng hơi quá rồi, nghĩ ngợi rồi lại bổ sung: "Em cảm thấy thầy Giang đối với fans thật sự rất tốt, tuy rằng không thuần thục nhưng vẫn thoả mãn được các cô ấy." Cô cúi đầu cười cười: "Thầy Giang dịu dàng như vậy, thích anh là may mắn của các cô ấy, cũng rất đáng giá."

Giống như em vậy.

Giang Tự nhìn cô.

Cô gái nhỏ khi nói những lời này không hề ngẩng đầu, cứ yên tĩnh đi theo bên cạnh anh, đôi lông mi dài tinh tế hơi rủ xuống, mái tóc mềm mại có vài sợi bay bay.

Đèn đường từ sau lưng anh hắt ra những tia sáng mờ nhạt, cô đi từng bước một dẫm lên hình bóng dưới đất của anh, nói rằng thích anh là một điều may mắn.

Giang Tự che một bên mặt lại rồi quay đầu.

Quá đáng yêu.

Đáng yêu đến mức anh chỉ muốn ôm cô một cái, xoa đầu cô, bẹo má cô.

Quả nhiên không phải tên con gái có chữ "Tư" mới đáng yêu, mà là bởi cô vốn dĩ đã đáng yêu sẵn rồi.

.....

Thời gian tiếp theo cơ bản cảnh diễn chung giữa Giang Tự cùng Cố Hằng An đã quay xong, hơn nửa tháng còn lại thì chủ yếu tập trung vào quay Lục Trạm, cảnh quay của Tô Nặc thì tương đối rời rạc.

Vì thế Giang Tự được rảnh rỗi một thời gian.

Ôn Tư Ngộ vốn cho rằng thời gian này sẽ chẳng được thấy anh mấy lần thì người này lại cố tình không làm theo lẽ thường, hầu như ngày nào anh cũng tới phim trường thăm hỏi.

Đôi khi cảnh quay của anh buổi chiều mới có, mà anh buổi sáng đã tới đây, đến cũng không vào phòng nghỉ như bình thường mà ngồi yên một góc xem người khác diễn.

Theo như anh nói là muốn quan sát kỹ thuật diễn của mọi người để tìm linh cảm.

Mọi người nghe vậy thì hiểu ra, nghĩ rằng thầy Giang đúng là rất chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn tốt như vậy rồi mà vẫn siêng năng học tập, vì thế tượng đài nam thần quốc dân của anh trong lòng mọi người lại tăng thêm một bậc, ngày càng trở nên hoàn mỹ.

Cảnh quay Lục Trạm cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Vốn ban đầu ai cũng cho rằng Cố Hằng An vừa mới tốt nghiệp một năm, lại là lần đầu tiên tiếp xúc với màn ảnh nên sẽ không tránh khỏi thiếu sót kinh nghiệm, lãng phí một ít thời gian.

Không ngờ tới khi diễn cũng không tệ lắm, tuy rằng còn chưa thuần thục nhưng vẫn đạt được hiệu quả mong muốn.

Một tháng sau, cảnh quay của Cố Hằng An cuối cùng cũng kết thúc, mà kì nghỉ hè của Ôn Tư Ngộ cũng sắp phải chào tạm biệt rồi.

Khi đó Giang Tự đang nằm ngửa trên ghế sô pha ở phòng nghỉ lướt Weibo.

[@Tứ Ngự cưỡi cá chép: Sắp đến khai giảng rồi. [icon khổ sở]]

"Bụp" một tiếng, tay Giang Tự khẽ run lên, điện thoại trong tay rơi thẳng xuống mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK