- Lên đi, anh cõng.
Còn gì bằng, tôi đợi câu này lâu rồi kk mỗi chân quá mà. Dứt lời Dương tôi ngoan ngoãn yên vị trên lưng anh như một chú mèo con biết nghe lời.
- Này ăn cái đó không - Chỉ tay về phía gian hàng xiên que, Dương hỏi tôi.
Đương nhiên câu trả lời của tôi là ăn.
Bảo Dương bảo tôi ngồi đợi ở ghế đá ven đường. 20 phút trôi qua vẫn không thấy anh đâu. Sự lo lắng trong tôi trổi dậy, tôi khom người xuống gỡ đôi giày cao gót kia ra trong lòng thầm nghĩ là sẻ đi tìm anh ta. Cơ mà vừa quay mặt lên Dương đã ở ngay trước mắt. Tôi không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì, tôi liền chòm dậy, đánh liên tục vào ngực anh ta. Vừa đánh tôi vừa trách móc - Anh đi đâu mà lâu vậy?? Có biết tôi lo đến mức nào không hã, hã, hã??? _ mỗi một từ hã tôi lại đấm anh mạnh hơn. Cho đến khi Dương không chịu nổi nữa mà kéo tôi vào lòng anh.
- Ngon không?
- Ngon lắm - Tôi cười.
Ăn xong tôi lại leo lên lưng cho Dương cõng đi tiếp. Ngang qua gian hàng lúc nảy tôi mới biết tại sao anh đi lâu vậy. Vì hôm nay là chủ nhật, mọi người đều tới đây chơi, đông quá trời kìa.......... hèn gì Bảo Dương đi lâu đến vậy.
- Nặng không?
- Nặng.
- Vậy bỏ em xuống đi.
- Ngốc - Dương chòm tay lên cốc đầu tôi một cái - Cỏng cả thế giới trên lưng không nặng sao được.
Nghe câu nói của anh, tim tôi lại thổn thức, tôi không trả lời anh nữa mà thay vào đó là vòng tay siết chặt cổ anh thay cho câu trả lời.
- Kẹo bông gòn kìa mua cho em - Tôi "nhảy" trên lưng anh khi nhìn thấy chú bán kẹo bông gòn.
- Đúng là đồ con nít.
Nói tôi con nít vậy thôi, chứ Dương cũng mua cho tôi cây kẹo đó. Tôi vừa ăn vừa đúc anh ăn. Có lẽ nhìn bọn tôi bây giờ khiến một số người phải ganh tỵ vì tôi nghe đâu đó một vài lời bàn tán.
- Họ đẹp đôi quá ha.
- Ừm, ước gì tớ là cô gái đó.
- Thôi đi cô, về ngủ rồi mơ đi.
Hay là.........
- Thằng đó sướng thật mày ạ, cỏng gái xinh đi dạo phố.
- Phải chi tao là thằng đó nhỉ...
Còn nữa............
- Anh, em muốn được như cô gái đó.
- Leo lên, anh cõng.....
Nghe được những lời đó thật sự tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất, tôi biết Dương cũng vậy vì hiện giờ tôi đang nghe rõ từng nhịp đập nơi trái tim anh.
- Anh này chúng ta sẻ mãi như vậy chứ?
- Đương nhiên rồi - Anh trả lời dứt khoác.
- Không được phép rời xa em đó.
- Dạ vợ ngốc.
- Gì chứ? Ai là vợ anh - Tôi đấm mạnh vào lưng anh.
- Thì ai đang ngồi trên lưng anh đó.
- Vậy bỏ em xuống.
- Không bỏ, không bỏ, không bao giờ bỏ......... vợ ngốc..........
- Người ta còn chưa đồng ý làm bạn gái nữa mà - Tôi dỗi.
- Sớm muộn gì cũng đồng ý mà ^^
Ơ hay, sao chạy ngang qua nhà tôi rồi mà Dương không dừng lại, anh bị hâm hả trời, định chở tôi đi đâu nữa đây, cũng trể rồi mà.
- Đi đâu nữa vậy?
- Về nhà.
- Qua rồi mà, anh hâm à?
- Đã bảo là về nhà em à.
- Ơ.... không lẽ..... về nhà anh.?
- *gật đầu*
- Làm gì???
- Ra mắt ba mẹ chồng.
- Dừng xe nhanhhhh....... anh bị khùng hả? Ra mắt gì chứ? Bỏ em xuống...... dừng xe..........
- Anh đùa thôi, ba mẹ anh đi công tác hết rồi, anh muốn cho em một bất ngờ.
Vâng! Tưởng dạo phố đi bộ xong là được về nghĩ, ai ngờ....... Quả thật hôm nay tôi rất vui nhưng cũng rất mệt... Giờ lại đến nhà Dương, không biết anh ta lại giở trò gì nữa. Cũng 9h rồi chứ ít gì. Amen!!
Cái tên hâm này, đã bày trò rồi còn bịt mắt tôi lại. Trời ơi đang dẫn tôi đi đâu đây...
Oh my god. Gì đây, đẹp thật. Một hình trái tim được hoàn toàn làm bằng nến, ở giữa là dòng chữ "D LOVE N". Còn nữa bên cạnh là một vườn hoa hồng xanh ở giữa có một bông đỏ, còn có các bóng đèn màu phản chiếu nữa chứ. Trời!! Bên kia còn có một cái xích đu và vài con thú bông nữa. Tất cả là dành cho tôi, dành cho tôi thật sao. Có phải ông trời định lấy hết niềm vui của tôi dồn vào ngày hôm nay không??
- Anh làm tất cả sao? - Những giọt nước mặt không chịu nghe lời kia lại lăn dài trên má tôi.
- Ừm là anh làm - Anh dùng tay lau đi những giọt lệ trên mí mắt tôi.
Quay trở lại 40 phút trước
- Này đợi anh 30 phút nha, ngồi im ở đây, không được đi đâu, biết chưa??
- Biết rồi. Mà anh đi đâu vậy.
- Suỵt, bí mật.
30 phút sau.
- Này theo anh.
- Ò.
- Khoan đã, phải bịt mắt em lại đã.
- Giời, còn bày trò.
Dương nắm tay tôi bước lại chiếc xích đu. Tôi ngồi, anh đứng phía sau đung đưa xích đu.
Trăng hôm nay tròn thật, như đang minh chứng cho tình yêu của tôi và anh sao? Có lẽ vậy. Ngày hôm nay tôi sẻ mãi mãi KHÔNG BAO GIỜ QUÊN. Đây sẻ là một phần kí ức về tuổi thanh xuân đáng nhớ nhất của tôi.
- Em có thích không?
- Có. Em thích lắm. Rất thích.
- Mèo, sao này em muốn làm gì - Im lặng 1 lúc anh bất ngờ hỏi tôi.
- Em thích được làm Hướng Dẫn Viên Du Lịch. Vì em thích được đi khắp nơi trên thế giới. Còn anh?
- Anh thích hát. Nhưng ba anh bắt anh đi du học sau này về quản lí công ty.
- Vậy cũng tốt mà, công ty ba anh sau này anh quản lí chứ còn ai.
- Anh biết, nhưng ca hát là đam mê của anh, hay anh hát cho em nghe nha.
[ Mưa từng giọt thấm ướt trên vạt áo
Như lòng anh đang nhớ em dạt dào
Nhớ lần đầu gặp nhau, vấn vương làm sao
Nhớ nụ cười quá ngọt ngào.
Em từ đâu bước đến như làn gió
Mơ cùng nhau ta nắm tay hẹn hò
Lỡ yêu nụ cười đó, chẳng ngại âu lo
Hạnh phúc đâu thể đắn đo.
Ngày em đến thế gian ngọt ngào
Khiến lòng này xuyến xao
Anh chỉ muốn nói câu xin chào
Mà sao con tim nôn nao.
Muốn cho cả thế giới được nhìn thấy em, thấy mình bên nhau
Muốn ta sẽ mãi mãi cùng đi đến nơi ngắm muôn vì sao
Anh nghĩ duyên đã cho ta tìm thấy nhau
Thế nhưng bấy lâu, em ở đâu?
Ước cho tình yêu sẽ vĩnh viễn mãi như biển rộng sông sâu
Ước ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống trong giấc mơ dài lâu
Anh ước, yêu mãi em đến tận kiếp sau
Mỗi giây chúng ta cũng đều có nhau.]
(Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên)
- Wow, anh hát hay thật á, có năng khiếu sau này làm ca sỉ.
- Hay thật á?
- Ừm, rất hay, nếu không làm ca sỉ thì nhớ gọi cho em nha.
- Làm gì?
- Em sẻ đầu tư cho anh làm..... ca lẻ... haha...
- Lời bài hát là tất cả những gì anh muốn nói.
- Em biết.
- Anh Thích Em.
- Em biết.
- Anh sẻ mãi bên em.
- Em biết.
- Làm người yêu anh nha.
- Em biết tình cảm của anh dành cho em, em thật sự rất xúc động. Nhưng bây giờ chúng ta còn quá trẻ, em cũng chưa xác định rõ tình cảm của mình. Anh cho em một chút thời gian nữa được không?
- Được. Nhưng đừng để anh đợi quá lâu đó.
Tôi gật đầu chẳng biết đáp gì thêm. Anh ôm tôi vào lòng, tôi yên lặng rút đầu vào người anh. Chúng tôi ôm nhau thật lâu thật lâu, cho đến khi anh ngột điên cất giọng:
- Cảm ơn em vì ngày hôm nay. Anh thật sự rất hạnh phúc.
- Em mới là người phải cảm ơn anh đấy, đồ ngốc!