Nhưng càng muốn quên anh tôi lại càng nhớ. Sáng nay khi đến lớp tôi thấy anh đi chung với Mỹ Liên. Nhìn hai người rất đẹp, rất xứng đôi. Có lẽ chị ấy hợp với anh hơn tôi. Tôi không trách ai cả, chỉ trách bản thân mình quá ngốc nghếch và yếu đuối.
Nằm trên giường, cầm điện thoại trên tay, dòng tin nhắn được tôi nhập rồi lại xoá... và cuối cùng tôi vẫn không thể nào gửi cho anh.
Ừm! Có lẻ anh chẳng cần tôi nữa.
Hơn tuần nay anh không hề gửi bất cứ tin nhắn nào cho tôi. Cũng phải thôi, tôi và anh có là gì của nhau đâu.
[Muốn cho cả thế giới được nhìn thấy em, thấy mình bên nhau
Muốn ta sẽ mãi mãi cùng đi đến nơi ngắm muôn vì sao
Anh nghĩ duyên đã cho ta tìm thấy nhau
Thế nhưng bấy lâu, em ở đâu?
Ước cho tình yêu sẽ vĩnh viễn mãi như biển rộng sông sâu
Ước ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống trong giấc mơ dài lâu
Anh ước, yêu mãi em đến tận kiếp sau
Mỗi giây chúng ta cũng đều có nhau]
Là tiếng nhạc chuông từ điện thoại vang lên. Là Bảo Dương, anh đang gọi tôi sao? Chần chừ một lát tôi quyết định nghe máy.
- Alo?
- [Cô có phải là người nhà của Bảo Dương không?]
- Có chuyện gì ạ?
- [Cậu ấy đang ở bệnh viện X cô đến liền nha]
[Xoảng] cái điện thoại trên tay tôi rơi tự do xuống đất. Bảo Dương anh ấy... anh ấy bị làm sao? Sao lại ở bệnh viện. Không được tôi phải đến đó liền.
Tôi đã ngồi đây hơn hai tiếng, và tôi có thể cảm nhận được nước mắt, nước mũi mình đang tèm nhem trên mặt. Không sao chỉ cần Bảo Dương bình an, muốn tôi như thế nào cũng được.
[Ting]
- Bác sỉ... anh ấy... có sao không ạ - Tôi lấp bấp.
- Đã qua cơn nguy kịch. Nhưng do trấn thương ở đầu quá nặng, nếu ba ngày nữa cậu ấy không tỉnh lại tôi e rằng...
- Bác sĩ... Cháu xin bác, xin bác phải cứu anh ấy - Tôi vừa khóc vừa nắm tay áo bác sĩ van xin.
Cùng lúc đó thì Minh Hoàng, Mỹ Liên, Gia Hân và Gia Linh cũng đến.
- Anh ấy bị làm sao vậy? Tại sao các người để anh ấy ra nông nổi vậy? Các người không biết chăm sóc cho anh ấy à? - Tôi quay sang nắm áo Hoàng hỏi dồn dập.
[Chát]
- Cô có thôi đi không? Chẳng phải vì cô mà anh ấy mới uống rượu rồi chạy xe mới ra như vậy sao? Cô còn trách ai, tất cả chẳng phải tại cô sao? - Mỹ Liên tát tôi một cái đau điếng sau đó lớn tiếng mắng tôi.
- Đúng rồi là tại tôi... tại tôi không tốt. Tôi phải vào thăm anh ấy - Tôi nói lí nhí thất thần đi vào bên trong.
Bước vào căn phòng trắng toát, lần này người bệnh không phải là tôi mà là anh. Nhìn anh nằm yên trên giường mà lòng tôi lại nhói lên. Sao anh lại ra nông nổi này? Còn chiếc khăn trắng quấn trên đầu còn thấm máu kia nữa. Ai... là ai đã làm anh thành ra như vậy, tôi nhất định sẽ không tha cho người đó đâu. Khuôn mặt hồng hào của anh được thay bằng gương mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt không chút sưc lực.
Tôi bước đến ngồi cạnh bên anh. Vô thức cầm tay anh đặt lên má mình. Tôi hôn vào tay anh, chỉ cần anh tỉnh lại anh muốn sao tôi đều đồng ý cả. Bảo Dương, anh tỉnh lại đi mà, xin anh đấy...
- Em xin lỗi, là em sai... anh mở mắt ra nhìn em đi. Anh tỉnh lại đi em xin anh đấy... Bảo Dương. - Tôi cầm tay anh không ngừng khóc.
- Đáng ra hôm đó em không nên nói như vậy... em không nên làm anh tổn thương như vậy.
- Bảo Dương anh tỉnh lại đi... chúng ta sẽ cùng nhau đi chơi... từ lúc em đồng ý làm bạn gái anh, anh vẫn chưa có buổi hẹn hò chính thức nào với em cả...
Giá như người nằm trên giường là tôi. Tôi ước thế. Tôi không muốn nhìn thấy anh như vậy. Giá như ngày đó không xảy ra thì bây giờ anh không như vậy rồi... tất cả là tại tôi... tại tôi.
Lạ thật. Không lẽ tối qua tôi nằm mơ? Sao bây giờ tôi lại ở nhà vậy?
- Chị dậy rồi à? Làm em lo chết đi được? - Con bé Tuệ Lâm đang ngồi học thấy tôi dậy thì liền quay sang.
- Sao chị lại ở đây?
- Hôm qua khi mọi người vào thăm anh Dương thì thấy chị ngất xỉu ở đó nên anh Hoàng với chị Hân đưa chị về đây.
- Bảo Dương... anh ấy sao rồi?
- Chị ăn sáng đi rồi vào với anh ấy.
- Ừm. Cảm ơn em...
Thì ra không phải là mơ mà là thật. Anh vẫn nằm yên trên chiếc giường đó. Đến bao giờ anh mới chịu mở mắt ra nhìn tôi đây.
Lại một ngày nữa trôi qua. Anh vẫn không tỉnh dậy. Tôi bỏ hết tất cả để ở bên anh. Tôi nghĩ học, nghĩ làm tôi chỉ biết ở bên cạnh anh, không ngừng khóc và cầu xin anh tỉnh lại.
[Cạch]
Nghe tiếng mở cửa tôi nhanh chóng quay lại. Người đàn ông ngoài bốn mươi đứng trước mặt tôi.
- Cháu chào bác - Tôi lễ phép cuối đầu.
- Cô ở đây chăm sóc nó sao? Giờ này là giờ học mà? - Ông ta nhíu mày hỏi.
- Là cháu hại anh ấy ra nông nổi này, cháu phải ở lại chăm sóc anh ấy.
- Cảm ơn cô. Mấy hôm nay tôi và mẹ nó phải đi công tác nên không về kịp. Cô cần gì cứ nói, tôi sẽ bảo quản lí mang cho cô.
- Dạ không cần đâu bác, cháu chăm sóc anh ấy là tự nguyện, cháu không cần bất cứ thứ gì đâu ạ. Chỉ mong anh ấy mau tỉnh lại thôi.
***
- Cô ra gặp tôi một lát được không? - Mỹ Liên.
Tôi không đáp chỉ khẻ buông tay anh ra sau đó lẳng lặng đứng lên đi ra phía ngoài.
- Có chuyện gì cô nói đi - Sau khi cả hai đã ngồi bên ghế chờ tôi mới lên tiếng.
- Tôi muốn cô rời xa Bảo Dương.
- Tại sao?
- Cô còn hỏi sao? Chẳng phải tại cô bây giờ anh ấy sống chết ra sao còn chưa biết. Cô chính là đồ sao chổi, cô càng ở bên anh ấy càng mang đến xui xẻo cho anh ấy.
- Tôi biết tất cả là do tôi, là do tôi không tốt... nhưng thấy Bảo Dương như vậy cô nghĩ tôi vui lắm hả. Cô yêu anh ấy một, cô lo cho anh ấy một thì tôi yêu anh ấy mười, tôi lo cho anh ấy mười thậm chí tôi trách bản thân mình cũng gấp mười lần cô.
- Vậy tốt nhất cô nên tránh xa anh ấy đi.
- Chẳng phải đó là trốn chạy hay sao? Cô vừa nói anh ấy sống chết thế nào còn chưa rõ, cô nghĩ tôi có thể bỏ mặt anh ấy ngay lúc này sao?
- Được. Nếu hai ngày nữa anh ấy không tĩnh lại, cô phải biến đi ngay lặp tức. Bên cạnh cô, anh ấy mới xui xẻo như vậy... biết đâu cô ở lại đây anh ấy mãi không tỉnh dậy luôn thì sao?
- Vậy nếu hai ngày nữa anh ấy tỉnh dậy cô không được ngăn cản tôi và anh ấy nữa.
- Tôi không chắc, bởi vì nếu cô còn làm tổn thương anh ấy lần nào nữa thì đừng trách tôi.
Nói rồi Mỹ Liên nhanh chóng rời đi, tôi lại tiếp tục quay vào trong. Chỉ biết nhìn anh nằm đó mà lặng lẻ rơi nước mắt.
- Bảo Dương... anh tĩnh lại đi. Em xin anh đấy, nếu hai ngày nữa anh không tỉnh lại là em phải rời xa anh mãi mãi đó. Vậy nên dù bất cứ giá nào anh cũng phải mở mắt ra nhìn em này...
- Anh biết không, bây giờ em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh lắm... Anh mau tĩnh dậy đi... em còn muốn kể anh nghe về ước mơ và dự định trong tương lai của chúng ta nữa...
- Em ước sau này sẽ là mẹ của các con anh. Em ước hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức tại một nhà thờ ở nước Pháp, em sẽ mặc váy trắng thật dài và cùng anh với ba chữ "em đồng ý".... Anh mau tĩnh lại đi... em còn rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với anh...
Anh đã hôn mê ba ngày rồi, là ba ngày tôi không được nghe giọng nói của anh rồi. Tôi xin anh đấy, anh tỉnh lại đi... nếu không thì sau này không phải là ba ngày mà là mãi mãi tôi sẽ không được nghe giọng nói của anh nữa...
- Sao lại khóc?
Là giọng nói của Bảo Dương, anh tỉnh lại rồi, phải, rồi anh tỉnh lại rồi. Tôi nhanh chóng ngước lên nhìn anh.. anh đang mở mắt nhìn tôi. Là thật! Không phải mơ.
- Sao không chết luôn đi - Tôi trách anh.
- Cô... cô... là ai?
- Anh nói gì vậy? Em là Tuệ Nghi, là bạn gái anh mà. Anh sao vậy?? - Tôi cuống cuồng khi nghe anh hỏi vậy.
- Tuệ Nghi? Tôi và cô có quen nhau sao?
- Anh nói gì vậy... anh không nhớ em sao? Em là Tuệ Nghi... là Lâm Tuệ Nghi đó.
- Tuệ Nghi? Tôi không biết...