Nghe tiếng gõ cửa, tôi đứng lên và bước lại mở cửa. Là Bảo Dương.
- Có chuyện gì à?
- Không có gì. Biết em không ngủ được nên qua nói chuyện với em đỡ buồn.
- Hì, anh vào đi.
- Sao anh không ngủ?
- Anh không ngủ được.
- Why?
- Miss you. Ok?
- Thôi đi ông ơi, mới gặp lúc nảy, bớt nhảm đi - Tôi chọc anh.
- Anh nói thiệt, không gặp em một phút đã nhớ rồi. Nhớ đến phát điên.
- Vậy hỡ? Vậy tốt nhất anh nên về phòng đi.
- Tại sao?
- Em không chơi với người điên - Tôi lè lưỡi trêu anh.
- Dám nói anh điên. Cho em chết.
Trời ơi! Bó chíu với tên này. Không biết bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn chơ trò thọt lét... Nhưng... nhột thiệt ấy chứ. May mà tôi không còn bị suy nhược cơ thể, không thì sẻ có người nghe tôi ch*** đến no nê luôn.
- Không... không chơi nữa... nhột... bỏ... em ra... nhột...
- Này đi chơi không? - Sau khi đùa nghịch xong, Bảo Dương nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
- Hửm, đi đâu? - Tôi tròn xoe mắt hỏi.
- Lúc nảy anh thấy biển đẹp lắm, đi không?
- Biển à. Đi chứ - Tôi gật đầu cái rụp.
Bãi biển này khá gần nhà mẹ, đi bộ khoảng mười phút là tới. Đẹp thật đấy. Ở nơi vùng quê như thế này lại có biển tuyệt đến vậy. Gió thổi... trời ơi mát quá đi. Còn có hàng dừa bên kia nữa. Đi ngắm biển mà còn được uống nước dừa thì còn gì bằng.
Tôi và Bảo Dương quyết định chọn một góc dừa thật to và ngồi xuống, trời nắng thế này mà có bóng cây che thì tốt quá rồi. Tôi ngồi tựa đầu vào vai anh. Những hành động quen thuộc vẫn như mọi lần. Một tay anh nắm tay tôi, tay còn lại choàng qua vai tôi.
- Mèo - Bảo Dương bất ngờ gọi tôi.
- Dạ? - Tôi ngước mặt lên nhìn anh.
- Đến lúc em trả lời câu hỏi của anh rồi đó.
- Câu hỏi - Tôi ngây người không hiểu anh đang nói gì.
- Là em ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy? Không lẽ em không hiểu anh đang nói gì sao?
- Em không biết thật mà, anh nói đi - Tôi chớp chớp mắt.
- Em đã nói sẽ không để anh đợi quá lâu mà. Em biết không lúc biết em bị Gia Hân bắt cóc anh rất lo, anh sợ mình sẽ không tìm được em. Đến lúc tìm được em rồi thì em lại bất tĩnh, em biết anh sợ đến mức nào không? Anh sợ em sẽ không tỉnh lại, anh sợ mình sẽ không còn cơ hội chăm sóc em, anh sợ mình sẽ mất em, anh sợ...
Không để anh nói hết câu, tôi liền xoay người qua áp môi mình lên môi anh như không muốn nghe anh nói thêm gì nữa. Ngay lập tức không để Bảo Dương đáp lại nụ hôn đó, tôi liền đẩy anh ra...
- Em... - Anh cáu gắt.
- Chỉ là em không muốn nghe anh nói nữa. Em không muốn anh suy nghĩ những điều không hay đó nữa, được không?
- Vậy em đồng ý làm bạn gái anh nha. Có được không Mèo?
Tôi nhắm mắt lại khẽ gật đầu. Có lẽ đối với Bảo Dương, tôi nợ anh rất nhiều. Anh vì tôi mà làm tất cả, tôi không thể để anh chờ đợi hoài như vậy được. Tôi nên làm điều gì đó... tốt cho anh và tốt cho cả tôi. Đó là chấp nhận và đáp trả tình cảm của anh dành cho tôi. Đó là chấp nhận bên cạnh anh. Đó là chấp nhận làm anh vui, hạnh phúc. Và đó cũng là điều khiến tôi vui và hạnh phúc bởi vì thật sự bên cạnh anh tôi mới cảm nhận được mình là chính mình.
Không lâu sau cái gật đầu đó tôi cảm nhận được cái ôm ấm áp từ anh, cái ôm thật chặt và thật siết như thể nếu anh buông tôi ra tôi sẽ biến mất ngay lập tức. Đáp lại hành động đó tôi cũng vòng tay mình ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, tựa đầu lên vai anh để tìm kiếm sự bình yên và hạnh phúc.
- Chúng ta sẻ mãi mãi như thế này chứ? - Tôi nghiêng đầu tựa vào vai anh trong hạnh phúc.
- Đương nhiên rồi - Bảo Dương đáp một cách chắc chắn.
Im lặng một lúc, anh nói tiếp:
- Từ nay em sẽ là của anh. Là của một mình anh, không được yêu ai nữa đâu đấy.
- Ngốc! - Tôi cốc đầu anh 1 cái - Anh nói gì vậy hả?
- Đau anh. Đùa thôi. Em làm sao có thể yêu người khác được chứ. Anh sẻ đeo bám em cả đời.
- Nói thì phải giữ lời đấy - Tôi đưa tay trước mặt anh, kiểu móc nghéo của con nít.
- Nhất định - Bảo Dương đưa tay móc lấy tay tôi khẳng định lời hứa.
Cuối cùng thì giờ khắc tôi mong chờ cũng đến. Đi tham quan. Ohh yeahhh. Sở thích của tôi là du lịch nên tôi rất thích tham quan và khám phá. Nơi đầu tiên mà Tuệ Lâm đưa bọn tôi đến là một đầm sen bên thị trấn bên cạnh. Tiếp theo là vườn thăng long. Chúng tôi được nhà vườn chỉ cách trồng và chăm sóc thăng long nữa. Sau đó là đi ăn uống. Toàn đặc sản. Điểm đến cuối cùng trong ngày là phố mộng mơ. Một khi đến thật sự không muốn về. Bầu trời ban đêm cùng với ánh đèn mờ mờ ảo ảo,
bong bóng thì treo khắp mọi nơi khiến cả con đường trở nên rực rỡ, đi một khúc thì lại có người bán hoa, bán gấu, bán đồ đôi. Thật sự rất đẹp. Bọn tôi chia nhau ra đi. Mỗi cặp mỗi hướng, Tuệ Lâm thì đi chung với Mỹ Liên.
Tôi và Dương ghé vào giang hàng bán giày, có rất nhiều giày đẹp. Nhìn hoa cả mắt, không biết chọn đôi nào. Sau một lúc đắn đo, tôi và anh quyết định chọn đôi conveser đen trắng, là giày đôi đó ạ. Tiếp theo là shop áo khoác, lái áo khoác đôi. Tôi đứng bên ngoài vì đang cầm que kem trên tay không tiện để vào trong. Bảo Dương vào lựa một mình, lát sau anh bước ra với hai cái áo khoác màu đen. Chậc, bọn tôi toàn dùng màu đen. Áo của tôi có nữa trái tim bên phải cùng với chử "I Lo" còn của anh có nữa trái tim bên trái cùng chữ "Ve U".
Sau 1 buổi hết ghé thăm quan chổ này rồi lại chổ nọ, bọn tôi mua không biết bao nhiêu thứ. Đồng hồ điểm 9h, tám người chúng tôi quyết định về, không thì mẹ trong.
Vừa tới cổng đã nghe mùi thức ăn thơm phức. Chậc! Ở với mẹ có khác, lúc nào cũng có thức ăn ngon. Rửa tay, chân xong, bọn tôi lại được ăn no nê. Công nhận tay nghề mẹ ngày càng cao. Càng ngày mẹ càng nấu ăn ngon hơn. Ăn xong, chúng tôi được ăn tráng miệng bằng "trái cây thập cẩm". Tất cả đều do một tay mẹ trồng, nào là xoài, ổi, mận, thăng long, mít... và còn nhiều nhiều thứ khác. Vừa ngon, vừa ngọt, lại không độc hại, tuyệt vời ông mặt trời. Nhà có cả vườn trái cây mà nhóc Tuệ Lâm có dẫn ra xem đâu, tức thật, nhưng không sao... ngày mai chị "chào đón" mấy cưng cũng không muộn mà.
Sáng sớm vừa bước ra vườn thì đã thấy Bảo Dương ngồi trong ngóc trên cành ổi... trời ạ! Tính nhát ma tôi à? Chợt trong đầu tôi nảy ra ý định không tồi, phải tiến hành ngay. Thế là tôi bắt Bảo Dương đi hái trái cây, tôi chỉ cần nhặt. Đến khi đầy rổ thì bọn tôi bắt đầu đùa giỡn, vừa ăn vừa chọi đối phương. Ôi lạy chúa, phí của quá ạ. Tôi hái trái ổi chọi Dương, anh liền hái lại trái mận chọi lại tôi, cả 2 chọi qua chọi lại cho đến khi...
- Á - Tôi la lên vì vừa bị Bảo Dương chọi trái cóc trúng đầu - Không chơi với anh nữa, sưng đầu em rồi nè!
- Anh xin lỗi, anh không cố ý - Bảo Dương rối rít chạy lại xin lỗi tôi.
- Không cố ý cái đầu anh. Không cố ý thì cố tình à? Hứ! Em ghét anh! - Tôi giở dọng hờn trách.
- Thôi mà, anh biết sai rồi, đâu anh xem nào - Dứt lời anh liền kéo tôi lại gần anh, bắt tôi ngồi xuống cành ổi thấp nhất sau đó xem đầu tôi.
Chợt *chụtttt*. Yaaaa! Bảo Dương hôn vào đầu tôi. Cái tên biến thái chết bầm này.
- Xong rồi đấy, hết đau chưa?
- Hết cái đầu anh, ai cho anh hôn tôi? - Tôi tức giận đáp.
- Người ta nói nước bọt của người mình thương còn hơn cả thuốc đấy - Anh nhe răng cười.
- Yahhh! Nghĩa là anh phun nước bọt lên đầu tôi hả? - Tôi đánh vào ngực anh trách mắng.
- Anh không có - Anh cười trừ.
Chậc! Thế là tôi giận dỗi bỏ vào nhà. Bảo Dương cuống cuồng cầm rổ trái cây đuổi theo tôi.
Kết quả cả 2 chúng tôi đều bị đau bụng. Lí do mới sáng không ăn sáng mà ăn trái cây lum la.
[Muốn cho cả thế giới được nhìn thấy em, thấy mình bên nhau
Muốn ta sẽ mãi mãi cùng đi đến nơi ngắm muôn vì sao
Anh nghĩ duyên đã cho ta tìm thấy nhau
Thế nhưng bấy lâu, em ở đâu?
Ước cho tình yêu sẽ vĩnh viễn mãi như biển rộng sông sâu
Ước ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau sống trong giấc mơ dài lâu
Anh ước, yêu mãi em đến tận kiếp sau
Mỗi giây chúng ta cũng đều có nhau.]
Đang yên giấc ngủ trưa thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Không biết tự lúc nào mà tôi có thói quen nghe giọng Bảo Dương mỗi ngày vì vậy tôi chọn một bài hát mà anh cover làm nhạc chuông điện thoại mình.
- Alo?
- [Cô có phải là Lâm Tuệ Nghi?] - Đầu dây bên kia là giọng nói của người đàn ông đứng tuổi.
- Vâng, là ai đấy ạ?
- [Cô có thể gặp tôi một chút được không?]
- Bác là ai ạ? Tại sao lại muốn gặp cháu?
- [Cô không cần biết tôi là ai. Tôi có chuyện liên quan đến Bảo Dương muốn nói với cô. Tôi cho cô ba mươi phút, đến hay không là tuỳ cô]
Dứt câu ông ta cúp máy cái rụp. Là ai vậy chứ? Nói chuyện liên quan đến Bảo Dương sao? Nghĩ vậy tôi lập tức thay đồ sau đó đi đến địa điểm mà ông ta nhắn tin cho tôi.
Bồ Công Anh sao? Tên cũng thú vị đấy. Là một quán coffee ở thị trấn cách nhà mẹ không xa nên để đến đây cũng không mất thời gian cho lắm.
Đảo mắt nhìn vào bên trong, vắng tanh. Có lẽ giờ này mọi người lo ngủ trưa hết rồi. Tôi lựa một chiếc bàn trong góc khuất và ngồi xuống, năm phút sau có một người đàn ông ngoài bốn mươi bước vào. Ừm! Chắc là ông ấy.
- Cô là Lâm Tuệ Nghi? - Ông ta lên tiếng hỏi tôi.
- Vâng. Bác là...
- Tôi là ba của Bảo Dương - Ông ấy dứt khoác.
- Vâng cháu chào bác. Bác hẹn cháu ra đây có việc gì không ạ? - Tôi cuối đầu lễ phép.
- Cô và thằng Bảo Dương nhà tôi... - Ông ấy nhìn tôi, bõ lỡ câu nói giữa chừng.
- Dạ có gì bác cứ nói thẳng.
- Được. Tôi thích tính cách này của cô. Tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Tôi muốn cô và Bảo Dương chia tay.
[Rầm] như sét đánh ngang tai, tôi có nghe nhầm không? Chia tay sao. Sao lại chia tay chứ. Tôi mới đồng ý làm bạn gái anh hôm qua, hôm nay ba anh đến tìm tôi muốn tôi và anh chia tay. Ông trời, có phải ông quá bất công với con không? Hay ông đang muốn trêu ghẹo con.
- Dạ? Tại sao ạ? - Cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, tôi nói.
- Cô nghĩ gia đình cô và gia đình tôi có xứng không? Tôi biết tình cảm giữa cô và nó bây giờ vẫn không sâu đậm lắm, cô đừng để sau này dứt khoác thì khó lắm.
Mặc dù ông ấy là người lớn, nhưng đối với tôi đúng sai là trên hết, tôi không cho phép bản thân bị ai bắt nạt cả, cho nên thẳng thắn đáp:
- Bác là ba chắc bác cũng hiểu tính cách anh ấy mà đúng không? Nếu không có lí do gì anh ấy nhất định không bao giờ từ bỏ cháu. Vả lại bọn cháu yêu nhau thì có gì là sai hả bác. Tình yêu vốn không phân biệt giàu nghèo.
- Được. Đó là do cô chọn, tôi không ép cô phải chia tay với nó ngay nhưng tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho kỉ. Cô hiểu ý tôi đúng chứ?
- Vâng con hiểu ý bác. Nhưng...
- Được rồi, cô hãy suy nghĩ cho thật kỉ. Mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta không đơn thuần như vậy. Tốt nhất cô nên về hỏi ý kiến bà Tuệ Như mẹ cô, để tránh sao này hối hận cũng không kịp.
- Ý bác là sao? Cháu không hiểu?
- Cô cứ về hỏi mẹ cô. Bây giờ tôi có việc bận phải đi rồi. Nhớ không được nói cho Bảo Dương biết chuyện hôm nay tôi hẹn cô ra đây.
- Vâng. Cháu chào bác.