Bình Khang phường nằm ở phía bắc của Thịnh Kinh, nên còn gọi là Bắc Lý.
Chỗ này cách khu vực Đại Lý Tự chỉ một ngã tư đường, hai mặt đối diện nhau, thuận tiện cho các đại quan và quý nhân nghỉ ngơi thư giãn sau khi tan việc.
Lâm Vãn Khanh đi theo Tô Mạch Ức, bước đi có chút lo lắng.
Đây là lần đầu tiên nàng vào thanh lâu.
Mặc dù giả nam mười mấy năm, thời điểm đi chơi với các bạn cùng trường cũng từng nghe vài lời thô tục, biết chút chuyện nam nữ. Nhưng hôm nay nàng tự mình trải nghiệm, trong lòng khó tránh khỏi không yên tâm.
Cẩu quan này không phải thật sự muốn dùng việc công để dẫn nàng đi vờn hoa bắt bướm chứ......
Lâm Vãn Khanh rất lo lắng, cúi đầu suy nghĩ, cho đến khi nghe thấy một tiếng trầm đục.
Ngực nàng đập mạnh vào lưng Tô Mạch Ức.
"Ui......" Một tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng của nàng, pha chút hờn dỗi theo bản năng của nữ nhi.
Nàng đang định xoa ngực, ngẩng đầu thì thấy Tô Mạch Ức nhìn nàng một cách kỳ lạ.
Cặp mắt phượng mang vẻ lạnh thấu xương tự nhiên, gần như muốn xuyên thấu nàng.
Sáng nay mới quấn bọc ngực, hẳn là sẽ không lỏng lẻo.
Lâm Vãn Khanh cảm thấy trái tim đột nhiên nhấc lên, nhưng lại thấy ánh mắt u ám của Tô Mạch Ức nhìn nàng chằm chằm: "Những trò khoa chân múa tay của ngươi trái ngược với dáng người của ngươi."
"......" Lâm Vãn Khanh sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại ── Tô Mạch Ức sẽ không nghĩ rằng vừa rồi đụng vào cơ ngực của nàng chứ?
Tuy rằng hôm nay phải ra ngoài làm việc, ngực được bọc chặt chút, nhưng...... không đến mức cảm giác như vậy nha......
Nàng nhất thời không biết nên vui hay buồn, chỉ nặn ra một nụ cười nhàn nhạt, giơ tay với Tô Mạch Ức: "Mời đại nhân đi trước."
Tô Mạch Ức mau chóng thu lại ánh mắt, bước vào thanh lâu lớn nhất.
Hôm nay cả hai đều mặc thường phục.
Phong tục của Nam triều cởi mở, việc thường xuyên lui tới thanh lâu và kỹ viện cũng không phải là vấn đề. Vì vậy những người làm quan trong triều sẽ không mặc quan phục để tới đây thị uy.
Tú bà mau chóng ra chào đón.
Bà cười rạng rỡ đánh giá hai người, ánh mắt dừng trên người Lâm Vãn Khanh, nhìn nàng từ đầu đến chân vài lần.
Lâm Vãn Khanh lập tức hơi sợ, trốn sau lưng Tô Mạch Ức.
Tô Mạch Ức không phát hiện, ngẩng đầu đánh giá nơi này, vẻ mặt tự nhiên lên tiếng: "Một nhã gian."
Sự chú ý của tú bà nhanh chóng bị thu hút bởi lang quân tuấn tú, tao nhã, thanh cao trước mắt.
Lăn lộn trong giới phong nguyệt vài thập niên, tú bà rốt cuộc có ánh mắt sắc bén.
Vừa liếc mắt đã nhìn ra, tuy nam tử cao lớn này mặc thường phục, nhưng chất liệu vải và những họa tiết thêu trên áo không phải là thứ mà những quan chức bình thường có thể mua được. Thân phận người này tất nhiên không giống bình thường. Không phải quan lớn tam phẩm trong triều, thì chính là hoàng thân quốc thích.
Về phần người bên cạnh hắn......
Ôi dào, những người quyền to chức trọng, ai mà không có sở thích đặc biệt?
Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, không ai chê tiền cả.
Bà gật đầu cười, đích thân đưa hai người lên lầu hai.
"Lang quân thích cô nương thế nào?" Tú bà ân cần giới thiệu, đồng thời bày ra ghế ngồi, thắp hương và chuẩn bị trà.
"Sở Nhi cô nương đứng đầu Bình Khang phường, rất nhiều lang quân vung tiền như rác chỉ vì ngưỡng mộ. Ngày thường, nàng không gặp khách mới. Nhưng ta thấy hai vị lang quân quen thuộc, cảm thấy có duyên, cho nên......"
"Ai là cô nương ở đây lâu nhất?"
Những người chết đều là phụ nhân gần 40 tuổi, cho nên cả hai đồng thanh hỏi cùng một câu.
Nụ cười của tú bà đông cứng lại, sắc mặt thoáng chốc đủ mọi màu sắc tuyệt vời......
"Dĩ nhiên có......" Bà hơi do dự, "Nhưng tuổi có lẽ......"
Có lẽ tương đương với nương của các ngài.
Tô Mạch Ức tựa như không thấy, lấy một thỏi vàng đưa cho bà, "Làm phiền ma ma."
Tú bà sáng mắt, đáp lời tức thì.
"Gọi vài người tới, tiền rượu và tiền thưởng tính riêng." Lâm Vãn Khanh không quên bổ sung câu cuối.
Tú bà phấn chấn rời đi.
Cửa vừa đóng lại, Lâm Vãn Khanh nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Nàng lấy từ trong ngực ra một quyển sổ nhỏ và bút lông, dùng nước miếng làm ẩm, sau đó kiểm tra khắp nơi.
Tô Mạch Ức dùng nước trà để dập tắt hương trước, sau đó từ trong ngực lấy ra một gói khác, đổ vào đó.
"Đây là cái gì?" Lâm Vãn Khanh hỏi.
"Hương." Tô Mạch Ức bình thản đáp.
Lâm Vãn Khanh chớp mắt, lập tức cảm thấy Tô Mạch Ức rất lợi hại, "Bên trong có phun thuốc?"
"Không." Câu trả lời ngắn gọn, vô cảm.
"Hương trong thanh lâu thường bỏ thêm một số thứ để tăng sự vui vẻ," nói xong, hắn cúi đầu liếc nhìn Lâm Vãn Khanh: "Hơn nữa, ta không thích mùi hương đó."
Lâm Vãn Khanh lập tức hiểu liền.
Xem ra cẩu quan là khách quen của thanh lâu.
*
Có tiếng bước chân sột soạt và tiếng nữ tử khe khẽ nói nhỏ ngoài cửa. Ai đó nhẹ nhàng gõ cửa, mềm giọng chào hỏi, các cô nương bước vào nhã gian với nụ cười trên môi.
Đó là bốn nữ tử ngoài 30 tuổi.
Tuy rằng tuổi đó không được coi là lợi thế ở thanh lâu, nhưng chắc do bảo dưỡng thích hợp mỗi ngày nên dung mạo không hề giảm sút so với các tiểu cô nương vừa đôi tám, ngược lại còn thêm chút quyến rũ tao nhã của nữ tử trưởng thành.
Họ mỉm cười và lần lượt ngồi bên cạnh hai người, nhẹ nhàng ôm ấp, châm trà thêm rượu. Mùi phấn đặc trưng của nữ tử tràn ngập chóp mũi, mang theo chút xúc cảm mềm mại.
Có người dùng sự mềm mại trước ngực của nàng cố ý cọ xát cánh tay của Lâm Vãn Khanh một cách vô tình.
Nàng chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, nhất thời ngẩn người, lén nhìn Tô Mạch Ức bên cạnh, nhưng lại nghe thấy hai tiếng "bộp bộp" nặng nề và trầm đục.
Tô Mạch Ức lạnh mặt, đặt hai khối bạc vụn lên bàn và nói: "Tới ngồi đối diện."
Các cô nương cầm bạc, ngồi bên kia với vẻ mặt nghi ngờ.
Lâm Vãn Khanh thầm rùng mình, cảm thấy người vừa lấy ngực cọ vào người nàng dường như càng cọ mạnh hơn.
Nàng lặng lẽ nhích lại gần Tô Mạch Ức, kéo tay áo hắn, thấp giọng gọi đại nhân, nói xong làm động tác ám chỉ bạc.
Nàng không so được với sự nghiệp vĩ đại, gia đình giàu có và tiền lương hàng tháng cao của Tô Mạch Ức, một chuyến tới thanh lâu là sạch túi.
Tô Mạch Ức không nói gì, cởi túi tiền ở bên hông ra, rộng rãi ném cho nàng.
Lâm Vãn Khanh cầm tiền, vui vẻ nhét vào tay các cô nương, một người hai khối, dù sao cũng là tiền của Tô Mạch Ức.
"Bốn lượng bạc," Tô Mạch Ức cúi đầu thổi hơi nóng từ chén trà, lãnh đạm nói: "Trừ vào lương tháng của ngươi."
Tay Lâm Vãn Khanh run lên, xuýt nữa nghi ngờ cuộc sống. Đam Mỹ Trọng Sinh
Bổng lộc mỗi tháng của nàng chỉ 1500 văn, với thời gian ngắn ngủi như vậy, có nghĩa là nàng phải làm không công cho Tô Mạch Ức thêm ba tháng?!
Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay nàng sẽ không tìm được bất cứ manh mối mới nào.
Bởi vì cẩu quan bên cạnh sẽ tự mình tìm ra mọi manh mối, sau đó nhân tiện tìm cơ hội áp bức nàng làm không công.
Đến năm nào tháng nào thì nàng mới có thể đi vào phòng hồ sơ đó?!
Nhưng nàng không phải là một nữ nhân sẵn sàng thừa nhận thất bại.
Lâm Vãn Khanh nén giận trong lòng, cầm lấy một cái chén rỗng bên cạnh, mỉm cười đề nghị: "Chúng ta chơi phi hoa lệnh đi! Người thua phải trả lời một câu hỏi cho người thắng, nhất định nói thật. Nếu không sẽ bị phạt một chén rượu, hoặc là bị phạt một lượng bạc, thế nào?"
Nghe nói có bạc, các cô nương đều háo hức muốn thử.
Nhưng cũng có người lo lắng: "Làm sao lang quân biết được người trả lời câu hỏi nói thật hay không?"
Lâm Vãn Khanh chớp mắt, nở nụ cười ranh mãnh, "Đương nhiên ta biết."
Là quan chức của hình ngục, nếu không có khả năng nhận ra lời nói dối thì mười năm nghiên cứu của nàng xem như vô ích.
Trò chơi nhanh chóng bắt đầu, Lâm Vãn Khanh ném một cái xúc xắc vào chén rỗng, sau đó nói: "Nếu là phi hoa lệnh, chúng ta bắt đầu từ 'hoa'."
Mọi người phụ họa, âm thanh leng keng vang lên, câu nói nổi lên theo nhịp điệu.
Người thứ nhất mở đầu: "Hoa để tương khan vô nhất ngữ, lục song xuân dữ thiên câu mạc."
Người thứ hai tiếp lời: "Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông."
Người thứ ba nói: "Khuyến quân mạc tác độc tỉnh nhân, lạn túy hoa gian ứng hữu số."
Quy tắc của vòng này là mỗi người không những trả lời được câu có liên quan đến "hoa", mà còn phải đưa ra từ ở vị trí tương ứng.
Trước đây Lâm Vãn Khanh đã đến phòng làm việc của Tô Mạch Ức, thấy trên giá sách của hắn đầy ắp luật pháp của các triều đại và hồ sơ, nghĩ rằng hắn sẽ không đọc những thứ thơ văn vẻ trong lúc rảnh rỗi.
Bạc và manh mối của vụ án hiếp dâm và giết người, nàng phải dựa vào bản thân để lấy!
Cuối cùng đến lượt Tô Mạch Ức, mọi người nhìn chằm chằm bạc trong tay hắn, hiện trường im lặng một lúc.
Tô Mạch Ức vẫn có dáng vẻ bình thản, nhắm mắt uống một ngụm trà. Hơi nóng mờ mịt dày đặc để lại một vệt trắng mờ trên gương mặt anh tuấn của hắn.
Ngón trỏ thon dài của hắn gõ trên cái bàn thấp, môi mỏng khẽ mở: "Màu thịt khô trắng, không dính huyết hoa."
Mọi người: "????"
Lâm Vãn Khanh sửng sốt, cảm thấy nàng là người duy nhất ở hiện trường hiểu được câu này.
Tô Mạch Ức nào có nói câu thơ gì đâu?!
Đó là câu trong danh tác 《Tẩy Oan Lục》 của danh thần khám nghiệm thương tích hình ngục của tiền triều!
Cẩu quan này rõ ràng lợi dụng sơ hở?!
Nàng ảo não vì sai lầm của mình, không giải thích quy tắc rõ ràng, đang định bổ sung điểm gì đó, thì thấy Tô Mạch Ức nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt sâu thẳm.
Tựa như nếu nàng nói thêm một câu nữa, đêm nay nàng sẽ ngủ ngoài đường.
Lâm Vãn Khanh tức giận trong lòng, nhưng lại ngại uy quyền của Đại Lý Tự Khanh nên không dám phản bác. Tức khắc lo lắng về con đường dài phía trước, nàng sẽ bị Tô Mạch Ức bóc lột đến mức nào?
Không đánh được, cũng không thể mắng, địa vị của người ta cao hơn nàng, nhiều bạc hơn nàng, con người tàn nhẫn hơn nàng, tâm địa cứng rắn hơn nàng......
Thiệt tình!
Người ta thường nói, cái khó ló cái khôn.
Lâm Vãn Khanh chợt nhớ, từ khi biết người này tới nay, chỉ thấy hắn uống trà. Ngay cả vừa rồi, hắn cũng luôn cúi đầu thưởng thức trà, chưa hề chạm vào rượu.
Điều này khác với những nam nhân trà trộn nơi chốn phong nguyệt quanh năm.
Lâm Vãn Khanh đảo mắt, nảy ra ý hay.
Nàng vừa cười khen ngợi Tô Mạch Ức tùy cơ ứng biến, kiến thức uyên bác, vừa giả vờ duỗi tay lấy ấm trà.
Nhưng thời điểm tay đụng vào ấm trà thì đột ngột dừng lại, cầm bình rượu trái cây, nắm cái mũi cao thẳng của hắn nâng tay lên.
Tô Mạch Ức đột nhiên bị người ta chận đường hô hấp, nên há miệng theo bản năng.
Lâm Vãn Khanh thừa dịp này, rót hết bình rượu trái cây vào.
Về phần manh mối, nàng đã có biện pháp. Điều quan trọng nhất trước mắt là, người này đừng gây rắc rối nữa.
Thành công hay thất bại đều nằm trong một cú này, cho nên động tác của nàng cực nhanh.
Tô Mạch Ức bị nữ nhân này rót rượu một cách bất ngờ, chỉ cảm thấy chất lỏng nóng bỏng ngọt ngào tràn xuống bụng. Xuýt nữa bị sặc phun cả bữa tối ra, sau đó là một chùm ánh sáng trắng trước mắt, hơi ấm dần dần nổi lên trong lồng ngực......
Mọi người nhìn thấy vừa rồi lang quân anh tuấn này kiêu căng, bây giờ khí chất dịu dàng một chút.
Trong mắt hắn có chút ánh nước, gò má trắng như ngọc ửng hồng. Dung mạo thanh tuấn tựa như trích tiên say rượu, khiến những nữ tử có mặt đều có chút khát khao ngoài tiền bạc.
Nhưng Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ là người say mê nam sắc.
Nàng vỗ tay nhẹ nhõm, quay đầu nói với mọi người: "Không sao, chúng ta tiếp tục."
——————
Lời tác giả:
Lâm Vãn Khanh: Nếu tiếp tục điều tra vụ án này với hắn, ta chỉ có thể bán mình......
Danh tiếng của Tô đại nhân bị hại x2
***
Hoa để tương khan vô nhất ngữ, lục song xuân dữ thiên câu mạc: trích trong bài thơ "Điệp luyến hoa" của Vương Quốc Duy (meirishici.com)
Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông: trích trong bài thơ "Tương kiến hoan kỳ 1" của Lý Dục (thivien.net)
Khuyến quân mạc tác độc tỉnh nhân, lạn túy hoa gian ứng hữu số: trích trong bài thơ "Mộc lan hoa" của Yến Thù (exam58.com)
Danh Sách Chương: