Hắn thoáng nhìn thấy Lâm Vãn Khanh đang quỳ ở mép giường, vừa giúp hắn cởi quần lót, vừa duỗi tay vào lấy gậy th*t ra.
Tô Mạch Ức toát mồ hôi lạnh.
“Không cần lấy ra,” hắn vội vàng ngăn lại, luống cuống tay chân nên kéo vết thương, vẻ mặt vặn vẹo vì đau.
Bàn tay mềm mại đang cầm gậy th*t của hắn dừng lại, cặp mắt vô thần của nữ nhân trước mặt nhìn chằm chằm đầu giường, giả vờ bình tĩnh: “Vậy phải làm thế nào……”
“Thì…… Trực tiếp cách quần lót là được rồi……”
Tô Mạch Ức cũng không dám nhìn nàng, hai người ngẩng đầu nhìn trời cực kỳ mất tự nhiên, biến thành hai củ khoai nướng.
“Được rồi……”
Sau một lát, Lâm Vãn Khanh hơi nghiêng người, dùng chút sức lực, nắm chặt cây gậy to cứng nóng hổi trong tay, bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới.
“Ưm……” Hô hấp của Tô Mạch Ức trở nên dồn dập, Lâm Vãn Khanh không dám nhìn.
Rèm giường là vải nhung dày, gần như che được ánh sáng. Chỉ cần buông xuống, bên trong giống như đêm tối.
Xem ra Tô Mạch Ức kén ngủ đến mức không thể có một chút tia sáng nào.
Môi trường tối dễ khiến người ta mơ hồ, đặc biệt là giai đoạn im lặng, chỉ có tiếng thở.
Lâm Vãn Khanh nhớ lúc trước ở trong phòng tắm của Tô Mạch Ức, nàng vô tình đụng phải thứ này. Đương nhiên, lúc ấy, nó không hưng phấn và rầm rộ như bây giờ.
Có lẽ do tò mò, tay nàng hơi siết chặt một chút, Lâm Vãn Khanh nhắm mắt lại.
Nhiệt độ thiêu đốt trên tay khiến lòng bàn tay nàng ra chút mồ hôi qua lớp vải. Dưới xúc cảm mồ hôi là gân xanh nổi lên, quấn quanh thân cột to bằng cổ tay, nhảy dựng lên gật đầu, là sự đáp lại nhiệt tình đối với công sức lao động của nàng.
Nàng bỗng cảm thấy hơi nóng.
Không biết làm thế nào mà cái thứ to lớn này vào được trong cơ thể mình vào đêm đó ở phòng hồ sơ.
Kích thước khủng khiếp như vậy, lúc đó mình khó khăn biết bao.
Một khi cổng được mở ra, ký ức thân thể sẽ xuất hiện theo.
Nàng nhớ đêm đó, hai chân bị Tô Mạch Ức đặt lên vai, nửa người treo lơ lửng trên không, hai người chỉ có bộ phận sinh dục thông nhau.
Lúc đầu vừa đau, vừa căng; sau đó cổ họng khô khốc, hai mắt đẫm lệ mê mang, sự chua xót ban đầu chuyển thành ngứa ngáy.
Giống vô số con sâu nhỏ đang bò và gặm sâu trong hoa tâm, cảm giác điên cuồng lan tràn từ tận sâu trong bụng dưới đến cuống hoa nhỏ đang cứng giữa hai chân.
Tô Mạch Ức đâm vừa mau vừa tàn nhẫn, không cho nàng thời gian để thở. Ngay cả khi nàng lên đỉnh cũng không dừng, ngược lại tiếp tục thọc vào rút ra mạnh hơn nữa với dòng nước suối đang dâng trào.
Đây là lần duy nhất Lâm Vãn Khanh thấy hắn mất kiểm soát.
Trước đó, nàng chưa từng biết Tô đại nhân thanh cao và xa cách cũng có một mặt chìm đắm như vậy.
“Ô……”
Đang chìm đắm trong suy nghĩ, động tác trên tay Lâm Vãn Khanh không tự chủ được trở nên nặng hơn một chút, khiến Tô Mạch Ức rên lên.
Không biết là đau hay là sảng khoái.
“Đại nhân?” Lâm Vãn Khanh thử hỏi, “Ta quá nặng tay à?”
“Không.”
Câu trả lời dành cho nàng chỉ có một từ ngắn gọn.
“Ta tiếp tục nhé……”
“Được.”
Lâm Vãn Khanh lắc đầu, lấy lại tinh thần tiếp tục.
Lúc này Tô đại nhân đang nằm trên giường rất quy củ, nhưng trong lòng không bình tĩnh như bên ngoài.
Kể từ đêm có quan hệ với Lâm Vãn Khanh, hắn thường mơ thấy nàng.
Mơ thấy gương mặt nàng căng tràn sức xuân, đôi chân dang rộng dưới thân hắn.
Khi đó, hắn cho rằng mình bị ma ám, ban ngày mỗi khi nhìn thấy nàng sẽ có cảm giác tội lỗi khó tả.
Nhưng sau đó, lúc hắn bị mất kiểm soát trong nhà lao đã cho hắn biết, có lẽ cảm giác của đêm đó quá tuyệt, hắn nếm được mùi vị cho nên càng ham muốn nữ nhân này.
Con người đều có dục vọng, bản thân nó không có gì đáng xấu hổ.
Cho nên hắn trút bỏ cảm giác tội lỗi, bắt đầu hoan hợp với nàng theo những cách khác nhau trong mơ. Cho dù là ban ngày, đôi khi hắn cũng nhìn trang phục nam tử màu xám nhạt của nàng và tưởng tượng, thân thể tốt đẹp như thế nào bên dưới lớp vải không hề đẹp này.
Đêm hôm đó quá tối, hắn không nhìn kỹ. Nhưng xúc cảm trên tay rất mịn và tinh tế, nhiệt độ trên môi thì ấm áp.
Ôn hương nhuyễn ngọc là sự miêu tả thích hợp dành cho nàng.
Suy nghĩ mới gom lại, cơn đau ở bụng dưới càng trở nên dữ dội hơn.
Tay nàng thật mềm, bao bọc ấm áp, lên xuống an ủi rất kiên nhẫn.
Lụa mịn màng mơn trớn thân gậy, khi tay nàng đi xuống, lớp vải sẽ cọ xát vào đỉnh nhạy cảm nhất của quy đầu tròn trịa.
Từ các góc, đến các khe, rồi đến lỗ nhỏ, đều có cảm giác đường vân sần sùi.
Nàng nhất định không biết, hắn đã xuất tinh.
Dòng nước trong suốt chảy xuống khe rãnh nối với lỗ nhỏ, thấm ướt quần lót bằng lụa, khiến động tác của nàng trở nên kém thuận lợi.
“Đại nhân……”
Hắn nghe tiếng nên mở mắt ra, thấy khuôn mặt nhỏ của Lâm Vãn Khanh đỏ bừng, ánh mắt trống rỗng rơi vào phương xa.
“Ta, ta không thể cử động được nữa……”
Lúc này Tô Mạch Ức mới phát hiện, quần lót của mình đâu chỉ ướt một chút.
Thật là quá tệ, mỗi lần đối mặt với nữ nhân này, dường như bất cứ sự cố chấp nào cũng dễ dàng bị hóa giải.
Nhưng đã đến bước này, không thể kêu nàng dừng lại.
Hắn không muốn nàng dừng lại chút nào.
“Ngươi……” Giọng hắn khàn khàn, tràn đầy dục vọng.
Yết hầu hơi trượt nhẹ, một lát mới nói: “Ngươi có thể lấy ra.”
Cho dù trong lòng giật mình, Lâm Vãn Khanh vẫn làm theo.
Nàng cẩn thận cởi dây quần của Tô Mạch Ức, đưa tay chạm vào con rồng nóng như lửa kia.
“Ưm!”
Vừa chạm vào, hai người không khỏi phát ra chút âm thanh.
Lâm Vãn Khanh khiếp đảm, Tô Mạch Ức không biết tại sao.
So với cảm giác bị ngăn cách bởi một lớp vải, cảm giác chạm vào da thịt rất khác biệt.
Các nếp gấp và đường kinh lạc trên thân cây sẽ cọ vào lòng bàn tay nàng khi nàng vuốt lên vuốt xuống. Mồ hôi mịn và chất lỏng trơn trượt trộn lẫn với nhau, xúc cảm cũng trở nên quyến rũ và dâm mĩ.
Ngoài ra còn có mùi nam tính rất nồng trong không khí, mằn mặn ẩm ướt, có mùi của đại dương.
Lâm Vãn Khanh đột nhiên cảm thấy, có một ngọn lửa đang cuộn chặt trong lòng bàn tay, đốt cháy khắp mười ngón tay, di chuyển khắp lục phủ ngũ tạng.
Nàng dần dần cảm thấy giữa hai chân mình cũng có phản ứng……
Bụng dưới, nơi mặc quần lót có chút đau, có chút căng lên. Chỉ cần cử động nhẹ còn hơi tê dại.
Nàng kẹp chân theo bản năng, nhưng vừa di chuyển thì nhận ra rằng mình cũng ướt.
Lâm Vãn Khanh rốt cuộc hối hận về quyết định này.
Nếu có thể làm lại, nàng nhất định sẽ chấp nhận cảm giác tội lỗi, sau đó bỏ đi mà không quay đầu lại.
Cánh tay đã bủn rủn, nhưng người này có tài năng kinh người, đã hơn nửa canh giờ mà Lâm Vãn Khanh chưa thấy hắn có tư thế chạy nước rút.
“Đại nhân……” Nàng thật sự không nhịn được, nhẹ giọng hỏi thăm: “Ngài, ngài định bao lâu nữa?”
Trả lời nàng, chỉ có tiếng thở nặng nhọc của nam nhân.
Lâm Vãn Khanh lặng lẽ hé mắt, chỉ thấy Tô Mạch Ức nhíu mày, môi mỏng khẽ mở, dưới vạt áo trắng nửa hở là lồng ngực cường tráng nhấp nhô. Yết hầu có hình vòng cung rõ ràng, một giọt mồ hôi chậm rãi chưa rơi.
Nàng ngây người một lúc, quên cả động tác trên tay.
“Đừng dừng lại.”
Trong hơi thở tiếp theo, một lòng bàn tay to cực nóng phủ lên mu bàn tay nàng, nắm chặt lấy tay nàng.
Mạnh đến nỗi nắm đau nàng.
Lâm Vãn Khanh cúi đầu, nhìn thấy trên bàn tay nổi rõ từng khớp xương và gân xanh.
Đột nhiên vuốt nhanh hơn khiến lòng bàn tay nàng nóng bừng.
Trông Tô Mạch Ức rất đau đớn khổ sở, nhưng tiếng rên rỉ mơ hồ giữa môi và hai má ửng hồng giống như thật thoải mái. Nàng chưa từng thấy vẻ mặt đắm chìm trong tình dục, sung sướng như chết đi sống lại này trên mặt Tô đại nhân.
Lâm Vãn Khanh ngẩn người, sau đó phản ứng lại ngay lập tức ——
Tô Mạch Ức đang thủ dâm.
Hắn nắm tay nàng thủ dâm.
Còn nàng ở bên cạnh nhìn hắn thủ dâm.
Cảnh tượng đóa hoa lạnh lùng bị đày xuống trần gian thật sự quá sốc.
Một cơn ngứa càng khô nóng hơn chui ra khỏi lòng Lâm Vãn Khanh, giống dây leo cát đằng hút no mưa xuân, chẳng mấy chốc cành lá xum xuê, lan tràn khắp núi đồi.
Ma xui quỷ khiến, Lâm Vãn Khanh duỗi ngón trỏ, dùng móng tay không dài không ngắn gãi đầu tròn trên đỉnh gậy th*t của hắn.
“Ưm! Ô……” Trạm kiểm soát cuối cùng đã bị thất thủ.
Tô Mạch Ức chỉ cảm thấy trước mắt trống rỗng, một trận tê dại truyền đến từ đỉnh đầu tròn, đốt cháy dọc theo xương cùng đến đỉnh đầu, khiến đầu óc hắn không rõ ràng như rơi vào mây mù.
Hắn hoảng hốt một lúc, cho đến khi tiếng thốt lên của nữ tử vang lên bên tai.
Thị lực chưa phục hồi, hai mắt còn hơi sưng. Nhưng hắn vẫn thấy rõ ràng gương mặt dính đầy chất lỏng màu trắng của Lâm Vãn Khanh.
Trên gương mặt ửng đỏ của mỹ nhân đều là đồ của hắn.
Không có vẻ chật vật, ngược lại còn quyến rũ lạ thường.
Lâm Vãn Khanh không biết làm sao. Một lúc lâu sau, nhẹ nhàng cất tiếng “Đại nhân”.
Nàng duỗi tay lau một chút tanh ướt trên mặt mình, nhìn xong, không khỏi đỏ mặt.
Bây giờ, không biết làm sao biến thành uất ức.
“Sao đại nhân phun lên mặt người ta……” Chưa kịp nói nửa câu sau, lỗ tai Lâm Vãn Khanh đã nóng bừng.
Tô Mạch Ức bị hỏi mà không trả lời được, câu “Đại nhân” cũng làm hắn xấu hổ.
Lâm Vãn Khanh cắn môi, nhưng không vội vàng vén rèm để lấy khăn.
“Ta chỉ nói giúp đại nhân giải quyết, không có nói đại nhân có thể……” Nàng ngập ngừng, “Đại nhân nợ ta một lần.”
Âm thanh không lớn, nhưng Tô Mạch Ức vẫn nghe được.
“Đại nhân muốn trả thế nào?” Lâm Vãn Khanh tùy ý xoa chỗ dính trên tay, quay đầu nhìn Tô Mạch Ức với vẻ mặt thoả mãn.
Hắn còn mê man, tai ù đi không nghe rõ, nhưng ánh mắt Lâm Vãn Khanh không hiểu sao làm hắn chột dạ.
Hắn hắng giọng, nói một cách cứng ngắc: “Ngươi lau mặt trước đi.” Nói xong muốn lấy khăn cho nàng.
Lâm Vãn Khanh giữ chặt tay hắn.
Người trước mặt nhìn hắn, đôi mắt trong veo như nước lóe lên vài phần. Nhưng Tô Mạch Ức không quan tâm nhìn vào mắt nàng, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn vào đôi môi anh đào khẽ mở của nàng.
Bởi vì không thể bỏ qua những gì mà hắn để lại nơi đó. Điểm xuyết trên đôi môi anh đào mềm mại giống như chút sữa còn sót lại sau khi chú mèo con ăn vụng.
“Đại nhân đến Lại Bộ, cho ta vào biên chế của Đại Lý Tự đi.”
“……” Tô Mạch Ức nghẹn lời, có ảo giác bị người ta uy hiếp.
Có vẻ như nếu hắn không đồng ý, nàng sẽ luôn lượn lờ trước mặt hắn với khuôn mặt như vậy.
Chiêu này tuy hơi thô lỗ, nhưng được việc.
Tô đại nhân nhìn gương mặt phù dung chưa rửa, nói chung cũng thiếu chút tự tin.
Lúc trước hắn không đồng ý, vì có vài phần muốn cố tình làm khó dễ Lâm Vãn Khanh.
Ai bảo nàng to gan lớn mật giả nam, còn ngủ với mệnh quan triều đình xong rồi bỏ trốn.
Nói đến cùng, nếu đến Lại Bộ muốn người, chuyện này này đối với Tô Mạch Ức dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa người trước mặt có thân phận không rõ, lại rất xảo quyệt, nội tâm giống cái sàng, giữ nàng ở bên cạnh để giám thị, hắn tự mình nhìn chằm chằm, cho dù nàng có ý gây chuyện cũng khó thực hiện.
Nghĩ đến đây, Tô Mạch Ức để nắm tay lên môi, ho nhẹ hai tiếng nói: “Đi gặp Diệp Thanh lấy thẻ bài đeo ở thắt lưng, từ nay về sau làm việc bên cạnh bản quan giống hắn.”
“Bên cạnh?” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Sắc mặt Tô Mạch Ức nặng nề, gắt giọng nói tiếp: “Bản quan đích thân theo dõi ngươi, đừng hòng giở trò.”
*
Thật ra, Lâm Vãn Khanh không cố ý gài bẫy Tô Mạch Ức.
Ý tưởng yêu cầu hắn cấp thẻ bài được nghĩ đến khi chuyện này đã tiến hành đến bước cuối cùng.
Nhìn vẻ mặt xa lạ của Tô Mạch Ức, nàng chợt nhớ tới câu nói của Lương Vị Bình, “Lỗ tai của nam nhân mềm nhất là lúc món đồ của hắn được hầu hạ thoải mái.”
Dù sao đã bị cẩu quan cự tuyệt, Lâm Vãn Khanh tính toán, chi bằng thử một lần.
Kết quả thật bất ngờ, Lương Vị Bình làm gì cũng không đáng tin, nói chuyện thì chẳng có đạo lý, chỉ có việc này ──
Không hề lừa nàng.
Lâm Vãn Khanh cầm thẻ bài của mình đứng trước phòng hồ sơ, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.
Hoàng hôn vụt qua, để lại một chút dư âm phía trên.
Nàng ngẩng đầu nhìn cửa gỗ có hoa văn hình thoi, nàng biết, nàng và quá khứ của nàng, cuối cùng chỉ cách một cánh cửa.
──────
Lời tác giả:
Tô cẩu quan: Tới làm việc bên cạnh ta (bên dưới), ta muốn nhìn chằm chằm ngươi, kẻo ngươi giở mánh khóe.
Lâm Vãn Khanh: Ồ……
Danh Sách Chương: