Tô Mạch Ức không nói thêm lời nào, chỉ đè eo nàng, áp sát vào người nàng.
Không chủ động, cũng không từ chối.
Đêm trăng tĩnh lặng, ánh nến tí tách, giữa hai người chỉ có tiếng thở gấp gáp.
Ngươi tới ta đi, không ai nhường ai.
Nhưng Lâm Vãn Khanh chưa bao giờ là người tình nguyện bỏ cuộc.
Cuộc đối đầu kỳ quái này đánh thức con thú trong lòng nàng. Vì vậy nàng dứt khoát chống nửa người trên của mình lên, ngửa đầu hôn lên môi Tô Mạch Ức.
Không phải là sự cám dỗ thoáng qua, cũng không phải là làm cho có lệ.
Khoảnh khắc bờ môi chạm nhau, nàng khẽ mở miệng, chiếc lưỡi linh hoạt liếm môi mỏng của Tô Mạch Ức, trằn trọc đi tới hàm răng hơi khép của hắn, nhẹ nhàng chạm vào nướu nhạy cảm của hắn.
Tô Mạch Ức ôm nàng không ngừng run rẩy.
“Đại nhân……”
Dưới ánh sáng mờ ảo, giọng nói của mỹ nhân mềm mại nhẹ nhàng, mặt mày thanh tú, nàng dùng giọng nói mê hoặc nhất để nhuộm ánh mắt ngây thơ nhất.
Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, bàn tay không an phận vuốt ve bờ vai hắn, và dừng trên ngực hắn.
Mở ra, tim hắn đập dữ dội trong tay.
“Ngài thật ngon.” Nàng cười nói, ngượng ngùng nhưng bình tĩnh.
Cổ tay đột nhiên bị siết chặt, Tô Mạch Ức nắm bàn tay đang có ý tiếp tục châm lửa trên người nam nhân.
Nàng quay sang một bên theo bản năng, vừa nâng đùi lên thì chạm vào vật cứng dưới bụng của nam nhân —— là kích thước và nhiệt độ mà nàng quen thuộc.
Lâm Vãn Khanh thoáng chốc có được sự tự tin, động tác trở nên càn rỡ hơn.
“Lâm Vãn Khanh.”
Tô Mạch Ức lạnh giọng quát dừng lại, vẻ mặt nghiêm nghị giơ bàn tay không an phận của nàng lên trên đầu.
Vật cứng phía dưới của hắn để trên cái bụng mềm mại của nàng một cách khó khăn, chiếc áo choàng khoác hờ trên người nàng cũng tuột xuống theo động tác này, để lộ ra trung y trắng bên trong.
Lớp vải mỏng bị căng, đường viền cổ áo chồng lên nhau bị kéo ra, lộ ra một mảng tuyết trắng.
Chiếc cổ trắng nõn thon gọn và làn da bóng loáng, bởi vì hai người đối diện quá gần, màu đỏ bên tai lan xuống, biến xương quai xanh hơi nhô ra thành một cặp ngọc như ý màu trắng hồng.
Xuống chút nữa, trên đỉnh của hai núi tuyết trước ngực, hai đóa hoa đào dại đã nở từ lúc nào không hay, cách lớp vải mỏng, náo động kể lại dục vọng của mình.
Lâm Vãn Khanh khẽ nhúc nhích bụng dưới, từng chút một cọ xát phòng tuyến sắp thất thủ của Tô Mạch Ức.
“Lâm Vãn Khanh.”
Giọng quát bảo dừng lại của hắn càng gay gắt, ẩn chứa bạo lực. Trên tay nổi gân xanh, dưới thân đau đớn không chịu nổi, toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị lửa thiêu đốt.
Nữ nhân dưới thân hoàn toàn không quan tâm, bụng mài vật cứng của hắn càng ngày càng dùng sức. Lớp vải cọ xát vào đầu thịt đầy máu, mang lại khoái cảm tinh tế.
Tô Mạch Ức nhắm mắt lại, sắp ngã quỵ.
Không thể chịu được nàng như thế này.
Thật sự không chịu nổi nàng như vậy.
“Đại nhân……”
Giọng nói nũng nịu, mềm mại, mê hoặc lòng người.
“Lần này nhớ nhẹ chút nha…… Đừng làm ta khóc……”
Lâm Vãn Khanh thì thầm, nghiêng đầu, để lại cái cổ trắng nõn và sau tai cho hắn.
Trong bầu không khí kiều diễm yên lặng, bên tai vang lên tiếng run rẩy khe khẽ của nữ nhân, ngọn đèn dầu trên đầu cũng lay động nhè nhẹ.
Răng hàm sau đau đớn vì bị cắn, bản năng khiến hắn muốn bị mê hoặc, xé nát nữ nhân trước mặt, đập thành từng mảnh và nuốt vào bụng.
Nhưng mỗi dây thần kinh lý trí kéo lại, bảo hắn đừng để tuột mất.
Chuyện xảy ra vào đêm mưa tầm tã ấy, hắn và nàng, tuyệt đối không thể để xảy ra lần nữa.
Không phải Tô Mạch Ức sợ hãi.
Hắn luôn luôn mạnh mẽ cứng rắn, cho dù bị ức hiếp cũng có thể bảo vệ nàng.
Lúc này hắn nhẫn nại, nhiều lần cho nàng cơ hội. Chỉ vì hắn cảm thấy mối quan hệ giữa họ không nên được mở ra bằng lời nói dối và sự giao dịch.
Bàn tay nắm đôi tay nàng nắm chặt rồi buông ra, Tô Mạch Ức cắn răng, trầm giọng nói ──
“Đứng lên.”
Bàn tay bị khống chế bỗng nhẹ đi, nhưng Lâm Vãn Khanh không hề động đậy.
“Đại nhân?” Nàng mở miệng, giọng nói ngạc nhiên, nghi ngờ, và thất vọng nhẹ.
Tô Mạch Ức không đáp lại nàng, xuống giường tháo xích cho Tư Ngục rồi rời đi.
Hắn đi đằng trước, không dắt con chó ngốc của mình.
Tiếng gỗ cọ vào sàn nhà đột nhiên vang lên bên tai, cái giường mà hai người mới vừa nằm nhún về phía trước, Tư Ngục bị xích ở góc giường điên cuồng thoát khỏi xiềng xích ngay lập tức.
“Gâu gâu!”
Nó sủa lên đầy hưng phấn, vài bước lẻn đến chỗ đống đệm mềm ở góc tường bên cạnh.
Nơi đó có một con chó nhỏ màu trắng mở đôi mắt ngái ngủ khi nghe tiếng động.
Thình lình nhìn thấy một con chó đen to lớn đứng trước mặt, nó hoảng sợ đến mức cụp đuôi nhe răng.
Tư Ngục cẩn thận đi từng bước nhỏ, phe phẩy cái đuôi bên cạnh Tiểu Bạch. Sau đó cúi xuống ngửi mông của Tiểu Bạch, trực tiếp cưỡi lên mà không hề xấu hổ.
Ở cửa, người nào đó vừa rồi cũng đè lên người của người khác, sắc mặt đen như đáy nồi.
Hắn gần như quyết tâm giết con chó, đi tới túm chân sau của Tư Ngục, lôi nó đi.
Đêm trở về tĩnh mịch, mây trôi cô đơn, trăng sáng lung linh.
Cùng một vầng trăng tròn, soi sáng Đại Lý Tự trầm lặng.
Hai con người có tâm sự đầy cõi lòng, mất ngủ cả đêm.
*
Ngày hôm sau, Tô Mạch Ức bước lên xe ngựa đến Hồng Châu trước khi trời sáng, như thể cố tình tránh người phiền toái nào đó.
Xe ngựa lộc cộc, đường gập ghềnh, Tô Mạch Ức dựa vào thành xe nghỉ ngơi, mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.
Hắn kêu Diệp Thanh dừng lại.
Sáng sớm mùa hè, chim hót líu lo, Tô Mạch Ức xoay người nhìn xung quanh, không thấy Thịnh Kinh đâu cả.
Hắn ngơ ngẩn, chợt nhận ra mình đang làm gì, không khỏi ảo não vì chờ mong.
Thật sự đã trúng cổ của nàng.
Hắn cười lạnh, vén áo bào lên xe ngựa, tiếp tục lên đường.
Tô Mạch Ức không chịu nổi bụi bặm, cho nên đặc biệt dặn dò dọc đường không cần vội vàng, mỗi một khoảng thời gian phải dừng xe để lau chùi và sắp xếp lại.
Cứ đi rồi dừng như vậy, hắn và Diệp Thanh mới đến được biên giới của Lạc Châu vào lúc mặt trời sắp lặn. Nếu không muốn ngủ ở nơi hoang vắng đêm nay, hai người phải đi thêm một canh giờ nữa.
Tô Mạch Ức dặn Diệp Thanh tăng tốc.
Xe ngựa bắt đầu chạy, chưa được vài dặm thì nghe một tràng tiếng hí, Diệp Thanh dừng đột ngột, Tô Mạch Ức trong xe xuýt nữa bị văng ra ngoài.
Hắn chưa kịp hỏi đã nghe giọng nói run rẩy của Diệp Thanh bên ngoài, “Đại, đại nhân…… Ta thấy ma……”
Tô Mạch Ức đột ngột kéo rèm xe ra.
Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, trước con đường nhỏ hẹp, một tiểu lang quân xinh đẹp trong trang phục màu xanh lam, cả người bụi bặm đứng trước mặt hai người, nở nụ cười rạng rỡ trong ánh hoàng hôn đỏ rực.
Nhịp tim bỗng mất kiểm soát.
Không biết Tô Mạch Ức sẽ ngạc nhiên hay sợ hãi, nàng nhất thời chỉ có thể đứng đó.
Diệp Thanh nghi ngờ nên mở miệng hỏi: “Thật sự là Lâm lục sự phải không? Làm sao nàng đuổi kịp tới trước mặt chúng ta?”
Tô Mạch Ức trừng hắn, “Chúng ta đi đường lớn rất chậm. Nàng chỉ cần cưỡi ngựa trên đường mòn, đuổi kịp chúng ta thì có gì kỳ lạ?”
“Ồ ~” Diệp Thanh đột nhiên hiểu ra, “Vì vậy hôm nay đại nhân đặc biệt dặn dò đừng vội, là vì chờ Lâm lục sự phải không?”
“……” Tô Mạch Ức chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhấn mạnh: “Bản quan chỉ sợ bụi.”
Sợ hãi trước luồng sát khí đột ngột xung quanh, Diệp Thanh lập tức câm miệng.
Tô Mạch Ức xoay người vén áo bào với gương mặt vô cảm, đang định chui vào xe, Diệp Thanh túm chặt hắn, “Vậy…… Làm gì bây giờ?”
Tô Mạch Ức quay đầu nhìn tượng đất chật vật cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Nàng thích đi đâu thì cứ đi, liên quan gì đến chúng ta?”
“Ờ……” Diệp Thanh gật đầu.
Xe ngựa lại bắt đầu lên đường.
Tô Mạch Ức ngồi vào xe lại, lật sách xem để giết thời gian, có lẽ là bởi vì quá lắc lư, hắn nhìn chằm chằm một chén trà nhỏ thời gian, nhưng không đọc được chữ nào.
Diệp Thanh đi không nhanh, ngồi xe thì không sao, nhưng nếu đi bộ theo, nhất định phải chạy.
Lâm Vãn Khanh không biết cưỡi ngựa, cho nên không phải cưỡi ngựa đuổi theo đường nhỏ, mà đã rời đi trước khi hắn lên đường, đi theo nhóm thương nhân đầu tiên rời thành ra khỏi Thịnh Kinh.
Có lẽ nàng cho các thương nhân chút bạc, tiện đường đi một đoạn, sau đó một mình trèo đèo lội suối suốt quãng đường còn lại.
Những vết bẩn đầy người cho thấy điểm này.
Một nơi không nói ra được trong lòng như bị nhéo một chút, Tô Mạch Ức đặt quyển sách trên tay xuống.
Nàng muốn tới Hồng Châu đến vậy ư?
Tối hôm qua lăn lộn một trận, bị từ chối vẫn không từ bỏ ý định, dứt khoát đi theo.
Nàng là một nữ tử, tuy nói thường giả nam, nhưng không phải không có sai sót. Các thư sinh văn nhân không nhìn ra, nhưng người trong giang hồ thì không biết chừng.
Nếu nàng gặp nguy hiểm trên đường, hắn không ở trong Đại Lý Tự, đến lúc đó phải làm sao……
Một cơn tức giận không tên trào lên trong ngực, Tô Mạch Ức ném cuốn sách trong tay một cái “bốp”.
“Dừng xe!” Hắn ra lệnh, lấy mạng che mặt rồi bước ra ngoài.
Cái đuôi nhỏ màu xanh lam còn đi theo, thấy hắn xuống xe nên vội vàng dừng bước, vừa khiếp đảm vừa vui mừng nhìn hắn.
“Lâm lục sự không muốn ở lại Đại Lý Tự à?” Hắn trầm giọng chất vấn, không hề thương xót.
“Hở?” Lâm Vãn Khanh há miệng thở dốc, vội vàng lắc đầu, “Ti chức chỉ lo cho đại nhân, muốn đi cùng đại nhân tới Hồng Châu……”
“À…… Lo cho bản quan?” Tô Mạch Ức nhíu mày nhìn nàng, sắc mặt u ám.
Lâm Vãn Khanh ngập ngừng, “Ta, ta cũng muốn đi……”
“Cấp trên hiện tại của ngươi là Đại Lý Tự thừa Ngụy đại nhân, không phải là bản quan. Ngươi tự tiện rời chức vụ, Ngụy đại nhân có biết không?”
“Đại nhân……” Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, đôi mắt mờ mịt hơi nước như sắp khóc.
Tô Mạch Ức không chút động lòng, lạnh giọng dặn dò Diệp Thanh: “Đưa nàng về.”
“Đại nhân!” Lần này là giọng của hai người.
Diệp Thanh và Lâm Vãn Khanh sửng sốt nhìn nhau, Diệp Thanh mở miệng trước.
“Chúng ta đã ra khỏi Thịnh Kinh, đường núi hiểm trở và hoang vắng, nếu ti chức đưa Lâm lục sự, cả đi lẫn về phải mất một ngày, đại nhân muốn bản thân mình ăn ngủ ngoài trời nơi hoang dã hay sao?”
“Ta không biết tự đánh xe ngựa vào thành à?” Tô Mạch Ức không phục.
“Đại nhân biết đánh xe ngựa ư?” Lâm Vãn Khanh hỏi.
“……” Tô Mạch Ức giật mình khi bị hỏi, đúng là hắn không biết đánh xe ngựa.
“Vậy ngươi đánh xe ngựa đưa nàng về, bản quan tự cưỡi ngựa vào thành.”
Diệp Thanh lo lắng đến mức nắm bàn tay sắp giật roi ngựa trên tay hắn, lần đầu tiên mạnh miệng: “Ti chức không đi! Đại nhân đi một mình quá nguy hiểm, nếu ngài có chuyện gì, Hoàng Thượng và Thái Hậu sẽ băm vằm ti chức.”
Ba người đều cố thủ nên đi vào bế tắc.
Lâm Vãn Khanh muốn đi theo, Diệp Thanh không chịu rời đi, Tô Mạch Ức không yên tâm Lâm Vãn Khanh trở về một mình.
Cuối cùng, một người không qua được hai người, Tô Mạch Ức đành phải thỏa hiệp.
“Trên người bẩn như vậy, không được lên xe ngựa của bản quan.” Hắn trừng mắt nhìn nữ tử chật vật bên cạnh, nghẹn cơn giận ngồi trở lại xe ngựa.
Xe ngựa cuối cùng bắt đầu chuyển động trở lại.
Lên đường cả ngày, ánh nắng tắt dần, gió đêm nổi lên, nhưng Tô Mạch Ức không có tâm tư nhắm mắt nghỉ ngơi. Cầm cuốn sách trên tay lần nữa, đọc tới đọc lui chỉ có một trang, còn không hiểu chữ nào.
Rèm xe trước mắt bị một cục đá nhỏ làm cho lắc lư, hai người ngồi bên nhau ở đầu xe vừa nói vừa cười lọt vào tầm mắt, Tô Mạch Ức cảm thấy đôi mắt đau nhức.
“Diệp Thanh,” Tô đại nhân vén rèm xe lên, lạnh mặt nói: “Tiếp tục thế này thì khi nào mới tìm được chỗ dừng chân.”
Hắn dừng lại, nhìn con ngựa cao dự bị và nói: “Ngươi vào thành, tìm một nơi an toàn thoải mái để ở, bản quan và Lâm lục sự lập tức theo sau.”
“Dạ,” Diệp Thanh hiểu ý, dừng xe vỗ xiêm y, xoay người cầm roi ngựa dẫn ngựa đi.
Tô Mạch Ức ngăn hắn lại, “Ai bảo ngươi cưỡi ngựa?”
Hắn hất cằm vào chiếc xe ngựa nói: “Ngươi đánh xe ngựa đi tìm, bản quan và Lâm lục sự sẽ cưỡi ngựa.”
“Nhưng mà ở đây chỉ có một con ngựa……” Diệp Thanh thắc mắc.
“Ta không biết cưỡi ngựa đâu……” Lâm Vãn Khanh kinh ngạc.
Tô Mạch Ức cầm roi, xoay người lên ngựa, sau đó giơ tay cho Lâm Vãn Khanh: “Leo lên.”
——————
Lời tác giả:
Lâm Vãn Khanh:??? Vừa nãy ngài chê ta bẩn mà?
Diệp Thanh:??? Hóa ra ta mới là người thừa……
Cảm giác Khanh Khanh trêu chọc Tô đại nhân như vậy, đợi đến lúc Tô đại nhân muốn đè nàng, nàng sẽ thảm lắm…… Ba ngày không thể xuống giường! Ha ha ha ha ha
Để Khanh Khanh trêu chọc đại nhân một chút đi!
Danh Sách Chương: