• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Là vòi rồng.” Trong cục cảnh sát, Wolfgang thề thốt thành khẩn mà nói. Scott ngồi ở bên cạnh hắn, vẻ mặt sống không ý nghĩa, hai tay đỡ trán. Cảnh sát trị an phụ trách ghi chép ngón tay kẹp bút bi, khóe miệng không vui mà cong xuống dưới. Cảnh sát trị an nhìn thấy trên tay cậu xăm một hình xăm kỳ quái. nga, cậu ta ban đầu là đưa trẻ ngoan ngoãn biết bao a. Cảnh sát trị an nghĩ. Bây giờ biến thành thiếu niên bất lương rồi.

“Wolfgang, tôi tốt xấu gì cũng là người từng tiếp nhận giáo dục cấp cao, đi học trường cảnh sát, đừng có dùng loại lời nói dối một ngón tay liền có thể đâm xuyên này lừa tôi được không.” Cảnh sát trị an nói.

“Là thật. Bằng không anh giải thích nhà bọn tôi toàn bộ bị nhổ lên, sau đó xuất hiện ở trước mặt cục cảnh sát thế nào?”

“Hành động nghệ thuật.” Cảnh sát trị an lầu bầu nói.

“Vòi rồng.” Scott buông hai tay xuống, ủng hộ cha đỡ đầu của cậu, “Trước hôm nay, cháu cũng không biết vòi rồng có uy lực lớn như vậy. Loài người đối với lực lượng thần kỳ của giới tự nhiên vẫn là hiểu quá ít.”

Wolfgang trợn mắt nhìn cậu một cái, cậu liền khôi phục lại tư thế hai tay ôm đầu, không dám chi tiếng.

Ánh mắt của cảnh sát trị an chuyển qua chuyển lại giữa một nhà cổ quái này, phát hiện bọn họ ai cũng không muốn phủ định quan điểm “vòi rồng đem nhà thổi bay”, vì vậy hắn bỏ bút bi xuống nói, “Nếu như là vòi rồng, đó chính là thiên tai gây hại, cái này không thuộc quản lý của  cảnh  sát.”

“Tôi biết. Tôi cũng không trông chờ cảnh  sát đảm nhiệm.”

“Thế nhưng anh không thể cứ như vậy đem nhà đặt ở trước mặt cục cảnh sát, ảnh hưởng bọn tôi làm việc.”

Wolfgang dựa vào lưng ghế, “Tôi tốt xấu gì cũng coi là quần chúng gặp nạn đi! Các anh không thể quan tâm tôi chút sao?”

“Anh mua bảo hiểm cho nhà rồi chứ?”

“Mua rồi.”

“Vậy không phải được rồi à. Cần tôi giới thiệu một đội thi công đáng tin cho anh không?”

“…Không cần đâu cám ơn, tự tôi sẽ tìm.”

Vì vậy cảnh sát trị an đem bọn họ đuổi ra khỏi cục cảnh sát.

Vì phòng ngừa dân cư trong trấn chạy đến cục cảnh sát vây xem căn nhà từ trên trời rơi xuống, bọn họ quây băng vàng cảnh giới ở xung quanh căn nhà. Cơ mà có thể tưởng tượng được, cái này không hiệu quả gì. Chờ ngày mai trời sáng, trước cửa cục cảnh sát sẽ trở nên náo nhiệt y như carnival, thậm chí sẽ lên báo, lên ti vi, sẽ bị truyền bá điên cuồng trên mạng xã hội, hấp dẫn người vô công rỗi nghề là hiếu kỳ có dư ở phụ cận  chạy tới vây xem.

Wolfgang cùng Scott đứng ở trước ngôi nhà, vẻ mặt phức tạp quan sát nó. Không tới một chốc, một chiếc xe cảnh sát gào rú mà tới, dừng ở bên cạnh bọn họ. Cảnh sát trị an lái xe tắt còi đi. Cửa xe mở ra, Chó từ trong xe nhảy tót ra, nhào tới Wolfgang lắc đầu vẫy đuôi, thậm chí chân sau đứng thẳng, dùng móng trước đi với lên bả vai Wolfgang. Wolfgang vẻ mặt ghét bỏ mà tránh nó.

Tiếp đó, con đỡ đầu Dominique của hắn cùng một cậu trai không quen cũng xuống xe. Khi Dominique nhìn thấy ngôi nhà thì ngây ngốc, dùng sức dụi dụi mắt, sau khi phát hiện mình không nhìn lầm, sợ hãi mà quay sang cha đỡ đầu, trông như sắp khóc lên. Cảnh sát trị an lái xe không muốn quấy thời điểm người một nhà đoàn tụ ấm áp cảm động, sau khi đậu xe xong liền đi vào cục cảnh sát.

Cha đỡ đầu gắng sức dùng nụ cười vui sướng hoan nghênh con đỡ đầu trở về, “Dominique! Con rốt cục trở lại rồi! Đó là ai? Bạn trai mà con nói sao?”

Dominique vẫn là một bộ dạng hồn lìa khỏi xác, máy móc hồi đáp, “Đúng vậy, đây là Chris. Chris đây là cha đỡ đầu của em Wolf… Anh đang làm gì thế!!!”

Thời điểm khi Dominique giới thiệu song phương, Chris ung dung không vội cởi một cái bình rượu nhỏ dẹt dẹt từ trên hông xuống, mở nắp, bắt đầu hắt nước lên trên người Wolfgang.

bình rượu của Chris nó th này Vn gọi là cái bi-đôngbình rượu của Chris nó thế này, Vn gọi là cái bi-đông

Da Wolfgang vừa tiếp xúc với nước, liền phát ra tiếng “xèo xèo”, bốc lên khói trắng, giống y như nước lạnh tưới lên sắt nung. Hắn bụm chỗ bị nước hắt lên của mình, thét lên nhảy về phía sau. Dominique đoạt lấy bình rượu trong tay Chris, trách mắng, “Anh điên à!”

“Anh hắt chút nước thánh lên người ông ấy mà thôi. Cha đỡ đầu của em bị ác ma bám xác rồi, em nhìn không ra ư?”

Wolfgang còn đang thét chói tai. Chó cũng cùng sủa lên theo, nhưng sủa một hồi, cảm thấy nhàm chán, liền ngậm mõm lại. Scott phản ứng đầu tiên, có chút vui sướng khi người gặp họa mà nói, “Dominique, anh không nói cho anh ta biết thân phận chân thật của cha đỡ đầu? Phì phì phì.” Cậu bụm miệng phì cười. Wolfgang sau khi gào thét không quên trừng cậu một cái, cậu lập tức nghiêm mặt, không cười nữa.

Dominique ngẩng đầu lên, vô lực che cái trán, “Con vốn là tính toán sau khi về đến nhà ngồi xuống từ từ giải thích với anh ấy, ai biết nhà lại mẹ nó không thấy.”

“Giải thích cái gì?” Chris không hiểu gì cả, “Cha đỡ đầu của em bị ác ma bám xác rồi Dominique! Em chẳng lẽ không nên trừ ma gì đó sao? Nếu em không xuống tay được với cha đỡ đầu của mình anh có thể làm thay a!” Nói rồi anh giơ tay lên, làm ra một cái thủ thế trừ ma.

“Không không không anh hãy nghe em nói!” Dominique ôm lấy cánh tay Chris, dùng sức nặng của mình đem nó đè xuống, “Wolfgang không có bị ác ma bám xác, ông ấy chính là ác ma.”

Chris há hốc mồm, sửng sốt một lúc lâu, tiếp theo vỗ vỗ bả vai Dominique, gật đầu một cái, Dominique cho là anh đón nhận sự thật “cha đỡ đầu là ác ma”, vì vậy cũng dùng sức gật đầu. Hai người ở trong bầu không khí im lặng truyền nhau ánh mắt khích lệ. Sau đó Chris từ trong tay cậu nhận lấy bình rượu chứa đầy nước thánh, đem toàn bộ nước còn lại hắt lên trên người Dominique.

“Anh có bệnh a!” Dominique cơ hồ nhảy dựng lên.

“Em mới có bệnh! Em có phải cũng bị ác ma bám xác rồi hay không? Cái gì, không có? Đây là một cái bẫy sao?”

“Đây không phải là bẫy rập, cha đỡ đầu em chính là một ác ma, nhưng ông ấy là một ác ma tốt, anh nghe em giải thích có được hay không! Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh không tin em sao?”

“Em đùa à? Trên thế giới có ác ma tốt? Mặt trời không phải là sẽ còn mọc lên từ phía tây chứ?”

“Trên thế giới cũng có đọa thiên sứ, tại sao không thể có ác ma tốt?”

Chris suy nghĩ một chút, cảm thấy cậu nói rất có lý.

Dominique kéo tay Chris, nhẹ nhàng lắc lắc, “Anh bình tĩnh rồi? Tốt lắm.”

“Anh vẫn luôn rất bình tĩnh.” Chris tỉnh táo nói.

“Vậy chúng ta vào nhà đi, ngồi xuống cẩn thận nói chuyện chút, đem hết thảy nguồn cơn đều nói cho rõ ràng, bao gồm cha đỡ đầu của em tại sao là ác ma, cùng với ngôi nhà của nhà em tại sao lại bị “vòi rồng” đáng chết thổi bay…”

Cậu vừa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng vang lớn như núi lở đất nứt, căn nhà đứng im trước cục cảnh sát ầm ầm sụp đổ, trong khoảnh khắc trở thành một đống phế tích, tung lên bụi bặm cao bằng hai tầng lầu, để cho tất cả mọi người có mặt đều chịu lễ rửa tội bụi bặm một phen.

“…Anh có phải nên nói mình rất may mắn hay không? Thật may là chúng ta chưa có “vào nhà ngồi xuống nói chuyện một chút”?” Chris nói.

“Bất kể như thế nào,” Wolfgang quên mất cơn đau bị nước thánh thủy hắt lên, “Hoan nghênh về nhà, Dominique.”

“Chúng ta đã không còn “nhà” nữa rồi!!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK